7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao vậy?" Thiên Tỉ cẩn thận quan sát người đối diện lại nói "Ây ây. Tui không cố ý a, chỉ là nói vui thôi a~"

Vương Tuấn Khải bị cánh ray quơ quơ trước mặt làm vất ngờ, liền bình tĩnh trở lại. Vội vàng chuyển đổi đề tài.
"Không có gì, cậu có bạn gái chưa?"
"Chưa, nhưng mà em yêu rồi a"
"Yêu? Yêu ai a" Vương Tuấn Khải bất ngờ.
"Em nói, em nói em thích con trai anh có cảm thấy ghê tởm không?"

Con trai? Haha thấy chưa, chắc chắn cậu ta thích mình.

"Tôi thích người đó... gần bốn năm..." Thiên Tỉ chưa kịp nói, trong đầu Vương Tuấn Khải lại thập phần chắc chắn cậu yêu anh, ngày anh debut không phải bốn năm trước sao?

"Người đó không phải thập toàn thập mĩ, cũng không đẹp trai..." Cái gì? Mình không đẹp trai? Hứ, ta đẹp trai nhất!

"Người đó rất tốt bụng, học lại rất giỏi, tính tình đặc biệt tốt, luôn ôn hòa, lễ phép..." Đương nhiên~

"Rất nhiều người thích anh ấy, từ khi, từ khi anh ấy biết em thích anh ấy, anh ấy liền cật lực xa lánh em. Nhưng mà, nhưng mà sau khi chuyển cấp, em đã cố gắn, cố gắn không nói chuyện với anh ấy, cố gắn không quan tâm anh ấy..." Nói tới đây, cậu khẽ nhếch miệng. Vương Tuấn Khải lúc này nhận ra người cậu thích không phải anh, có chút hụt hẫn.

"Nhưng mà, anh ấy vẫn xa lánh em. Em thật sự, thật sự chỉ muốn làm bạn bè bình thường với anh ấy thôi, thật sự. Nhưng mà... haizzz bỏ đi" Cậu nâng tầm mắt lên nhìn anh, khẽ cười. Anh cũng nhìn cậu, Anh thấy trong đôi mắt cậu ẩn chứa một nỗi buồn. Cậu ấy không hề để giọt lệ nào của mình rơi, nhưng là, dù không rơi lệ nhưng đôi mắt ấy mang đến cho anh cảm giác thật buồn, thật mất mát, thật... đau thương.

"Thật không ngờ nha, cậu cũng có người để yêu nha. Haizz, tôi cũng thật muốn có một người để yêu nha. Hay là, hay là cậu làm người yêu tôi đi. Tôi chắc chắn sẽ là một người yêu đẹp trai a."
Cậu cho rằng anh đùa giỡn an ủi cậu, liền cười ha ha. Hai người cùng nhìn nhau, cười.

Công ty X cách công ty Vương Tuấn Khải không xa, quan trọng chính là lần này chụp hình phải cởi áo, khoe cơ bụng. (=.= Khải ca có không?)

Vương Tuấn Khải cởi áo mình ra, cơ bụng lập tức thu hút Thiên Tỉ, cậu sờ sờ cái bụng một múi của mình, tủi thân ing.
Vương Tuấn Khải nghiêng người tạo kiểu, thấy Thiên Tỉ sờ sờ bụng lại không nhịn được nhếch miệng cười, nhân viên chụp hình lập tức chụp lại.

Vương Tuấn Khải bước ra, không mặc lại áo liền đi thẳng tới chổ người nào đó. Người nào đó cũng đi về phía này, lại nhìn thấy con chim nhỏ bay bay trên bầu trời liền thẳng thắng đưa mắt nhìn chim nhỏ không ngừng. Sau đó cậu phát hiện chân mình thế mà bị cuốn vào mấy sợi dây điện bên dưới, ngã nhào về phía trước. Cậu lại đau lòng phát hiện mắt mình thế mà lại tiếp xúc thân mật với lòng ngực thần tượng tiên sinh. Hai người nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt. Sau đó cậu nhanh chóng chạy đến nơi xem lại ảnh vừa chụp.
Thiên Tỉ xem ảnh, xem đến bức thần tượng tiên sinh nhếch miệng thì nhịn không được tâm hồn lên mây. Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngồi đó ngốc ngốc, vờ vịt hỏi: "Cậu thích tôi?"
Thiên Tỉ không kịp suy nghĩ liền trả lời "Đương nhiên!"
Sau đó lại ngẩn đầu lên "Anh vừa nói cái gì vậy?"
"Không có gì"

Buổi trưa, Thiên Tỉ lại theo Vương Tuấn Khải đi ăn tạm bữa trưa liền chạy đến chổ ghi hình một tập TV Show.
Chương trình này tên happy camp. Cậu theo đuổi thần tượng đương nhiên lúc trước đã xem qua.

Lần quay này có thể nói là ác liệt đối với đồng chí Dịch. Cậu không thể đi xa Vương Tuấn Khải, lại không dám bước lên sân khấu. Bị lôi lôi kéo kéo một hồi mới chịu bước lên. Vừa đồng ý xong, Vương Tuấn Khải lại kéo cậu đến bàn trang điểm gần anh, lại bị nhà tạo mẫu ngồi cắt cắt tỉa tỉa, bôi bôi trét trét một hồi. Cậu quay sang hỏi Vương Tuấn Khải, "Chỉ là đi theo lên thôi, tôi có làm gì đâu mà phải make up nữa"
"Đương nhiên phải make up. Này nhá, nếu cậu bước lên sân khấu thì cũng coi như khách mời, để mặt mộc như vậy là không tôn trọng a. Thứ hai, cậu muốn để cho cả thế giới biết bản thân lên sân khấu để mặt mộc sao? Cậu không mất mặt nhưng tôi ngại a."
Cậu thật sự bị hắn làm á khẩu không nói nên lời. Cậu có cảm giác bản thân đã xấu lại còn thích khoe mặt mộc a.
Make up xong, cậu quay sang nhìn Vương Tuấn Khải cứng đờ nhìn cậu. Có chút kích động, cười toe toét trêu anh ngốc. Thần tượng tiên sinh đỏ mặt lườm cậu một cái, bỏ đi. Hai người trước sau lên sân khấu.

Bước lên sân khấu, cậu lại ngốc ngốc một hồi. Sau đó bị người dẫn chương trình bảo tự giới thiệu, cậu ngơ ngơ ngẫn ngẫn, tay run cầm cập nắm chặc mic trong tay hô "Xin chào mọi người, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ."
Mọi người đều thắc mắt cậu ở đâu chui ra, đa số đều nghĩ cậu là thực tập sinh của công ty nào đó, hoặc có thể là ngôi sao mới nổi nên họ không biết.
Cậu nghe tiếng vỗ tay sau khi bản thân giới thiệu xong liền bớt hồi hợp phần nào, hướng mọi người cười một cái, Vương Tuấn Khải thấy nụ cười đó, cảm thấy thật ấm áp, nhịn không được kéo theo khóe miệng.
Sau đó cậu lơ đãng một hồi, đến khi nghe có người gọi mình thì lập tức nhìn sang, người dẫn chương trình lập tức nói "Thiên Tỉ, đến cậu bốc thăm"
Thiên Tỉ đã đại khái hiểu được đây là trò bốc thăm làm thao yêu cầu, bốc trúng tờ giấy nào liền thực hiện yêu cầu ghi trong đó.
Cậu không duy nghĩ liền cầm một tờ giấy, đưa cho MC. Sau đó cậu liền hối hận, đại khái là bên trong ghi 'Hãy tìm một người cùng hát song ca'. Cậu thật sự không phải hát tệ, nhưng khổ nỗi, mỗi lần cầm mic lên thì giọng phát ra lại giống như giọng ai đó, không phải cậu. Cậu lại nhìn mic trong tay, lại nhìn mọi người lộ vẻ mặt chờ mong, quyết định liều một phen.

Cậu nói "Tôi chọn Vương Tuấn Khải! Hát bài Tiểu Tinh Linh!" Mọi người liền lập tức vỗ tay khích lệ.

Sau đó hai người phân công cùng nhau hát.
"Dao yu hua zuo xiao xing xing
Hai yang li fang guang ming..."

"Shan bu shan shuo dou shi ni
Jing tian gei wo de xiao xi..."

"Si nian hua zuo mian yang qun
Zuan jin yang chang xiao jing..."

"Gao su wo bu an di xin
Quan bu dou ke yi zan ting..."

"Wo xiang ni , xiang zhe ni
Xiang dao hao xiang zhe yang zhujin ni
Lian zhe ni ni qi ji yi ban desheng ming
Wo ai ni , ai zhe ni
Ai dao hao ai zhe yang de zi ji
Yi wei ni
Ling hun yong bao huo zhe de nei xin..."
Lúc hát tới câu 'wo ai ni...' hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười, có người chụp được lại cảm thấy họ thật xứng đôi.
Nhưng điều đại đa số mọi người chú ý ở đây không phải là câu 'wo ai ni' kia, mà là khi Thiên Tỉ vừa cất giọng hát, không biết tại sao, giọng hát đó lại hay đến vậy, thu hút đến vậy. Hai người vừa hát xong thì nhận ngay một tràng pháo tay thật lớn, lớn đến át đi âm thanh của sân khấu.
Cậu cũng thật bất ngờ, đại khái bởi vì cậu xuyên đi. Haha chuyện gì cũng hoàn hảo a.
Sau khi chương trình kết thúc liền có phóng viên chạy đến phỏng vấn cậu, đa số đến hỏi cậu thuộc công ty nào. Nhưng mà họ lại bất ngờ hơn khi nghe được câu "Tôi không thuộc công ty nào hết, cũng không phải ca sĩ gì"
Sau đó lại có người hỏi làm sao để liên lạc với cậu, lại bất ngờ khi nghe "Tôi cùng Vương Tuấn Khải là bạn, muốn tìm tôi thì tìm Vương Tuấn Khải."

Thật ra cậu đang cần suy nghĩ, cầu cần suy nghĩ tại sao bản thân có thể đọc được nhiều loại ngôn ngữ. Lúc nãy chương trình đưa ra một bản toàn chữ nước ngoài, có tiếng Hàn Quốc, tiếng Trung Quốc, tiếng Nhật... cậu đều có thể đọc trôi chảy và hiểu nghĩa, cứ như chữ đó do cậu viết. Cậu thật không hiểu tại sao có thể như vậy, còn nữa, lúc nãy chương trình đưa ra một phét toán, rất phức tạp thế nhưng cậu có thể liếc một cái biết kết quả, chuyện này thật không bình thường, vì xuyên chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro