chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:

Tên người Anh bước vào trong phòng học, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Hắn đi xuống cuối lớp, quăng chiếc cặp xuống nền nhà trước khi ngồi xuống một chiếc bàn trống. Hắn dựa lưng vào ghế, lục lọi bên trong cặp.

"Uhm. xin chào!" Tôi nói một cách lưỡng lự.

Oliver hoặc là lờ tôi đi, hoặc là không nghe thấy tôi nói gì,  bởi vì hắn không có bất bì một dấu hiệu nào cho thấy sự trả lời. Tôi cắn môi, cau có nhìn hắn. Hắn lôi ra trong cặp một tập sổ đen, đặt nó lên bàn, mở nó ra và lật qua lật lại.

"Tôi nói là xin chào." Tôi lặp lại, to tiếng hơn.

Vẫn không có câu trả lời. Hắn lại với lấy chiếc cặp, lôi chiếc bút ra, mở nắp rồi viết. Tôi nheo mắt, tiến đến chỗ hắn ngồi. Hắn không biết phớt lờ người khác là hỗn láo hay sao? Tôi hắng giọng, tiến đến trước bàn, hắn vẫn không nhìn lên.

"Xin lỗi." Tôi hét, đập tay xuống mặt bàn.

Lúc này hắn nhìn lên, biểu hiện tức giận. Một tay đưa lên tai, tôi quan sát khi hắn bỏ chiếc tai nghe xuống. Ngay lập tức tôi thấy mình đúng là một con ngốc.

"Nghe nhạc trong thời gian học là trái với quy định." Tôi nói với cái nhìn không tán thành.

"Tôi không quan tâm lắm." Hắn trả lời một cách đơn giản khi đặt chiếc tai nghe trở lại vị trí cũ.

"Này...."

Với một cái thở dài, hắn lại lôi chiếc tai nghe ra, mắt cau có: "Cô muốn gì?"

"Tôi muốn gì?" Tôi trả lời trong nghi ngờ.

Hắn nhướn một bên mày: "Đó là những gì tôi hỏi."

Hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Tôi toan mở miệng để trả đũa, nhưng ngay lập tức từ bỏ ý định đó. Tôi là một giáo viên. Tôi không thể làm như vậy được. Tôi phải khôn khéo hơn trong chuyện này. Tôi hít một hơi thật sâu, đếm đến 10 trước khi thở ra. Oliver nhìn tôi một cách thiếu kiên nhẫn.

"Tôi cần sự giúp đỡ để chuẩn bị cho ngày hôm nay...."

Một tự cười tự mãn trên miệng hắn, trong một giây tôi không thể rời mắt khỏi hắn. Nụ cười đó vô cùng hợp với hắn. Một chút ngượng ngùng xuất hiện trên mặt tôi, tôi phải cố kìm nó xuống.

"Tôi nghĩ cô có thể tự giải quyết được." Hắn nhận xét, ngữ điệu Anh càng thêm rõ.

"Nhưng cậu phải giúp...."

Oliver nhét chiếc tai nghe vào tai rồi nhìn xuống mặt bàn. Trong một phút tôi nhìn hắn một cách hoài nghi. Tôi cố kìm nén để khỏi giật chiếc tai nghe ra khỏi tai hắn và lôi đầu hắn lên. Nếu có một sự định nghĩa về sự chống đối, nó sẽ chính là cái tên chết tiệt này.

"Oliver" tôi cáu kỉnh.

Không có tiếng trả lời.

"Uh, cậu rất may khi hôm nay tôi không phải chuẩn bị bất kì thứ gì."

Vẫn không có câu trả lời.

Nghiến chặt răng, tôi quay lưng đi về chỗ của mình. Có thể tôi đã không ở trong một ngôi trường thông thường trong gần một năm nay nhưng tôi biết một học sinh khó chịu nhất cũng không giống như thế này. Học sinh không bao giờ dám làm ngơ giáo viên. Nhưng sau đó tôi nghĩ với một tiếng thở dài, đây là trường cho những kẻ hư hỏng. Họ chẳng quan tâm điều gì.

Mắt tôi dừng lại ở tờ điểm danh. Một tờ giấy nhớ nhỏ được dán ở đó, trên có viết gì đó. Tôi nhanh chóng nhặt lên, đọc lướt qua.

"Harley. Hãy chú ý đến ngày hôm nay. Hai học sinh đã trốn học ngày hôm qua. Việc trốn học là rất thường lệ ở đây vì vậy hãy chú ý một cách cẩn thận.- Rob"

Ừ, trốn học thường xuyên không phải là một bất ngờ. Tôi nhìn qua tờ điểm danh thấy rằng có thêm hai học sinh nữa ở trong lớp so với này hôm qua, nâng số tổng học sinh trong lớp tôi lên 14 người. 14 học sinh nam cuối cấp mà tôi phải đối mặt trong suốt năm nay. Nếu có thêm bất kì ai giống với Oliver, Tucker hay Arden thì chắc tôi sẽ không chịu nổi.....một vài giống như Zak thì thật tuyệt.

Tôi tìm thấy tên của Oliver  trong danh và nhìn vào họ của hắn. Fox. Thật là hợp. Tôi cầm bút, tích một dấu lên tên của hắn để sau đó không cần phải làm nữa. Sau đó tôi tìm đến tên của Arden, tích một dấu lên đó, họ của hắn là Bring. Tôi lặp lại tên hắn trong đầu một vài lần. Arden Bring. Nghe thật là kêu.

"Này, đồ ngốc."

Đầu tôi hướng đúng về phía Oliver, người đang nhìn tôi với một biểu hiện buồn tẻ. Tôi nhìn quanh phòng, vẫn chỉ thấy có hai chúng tôi. Có phải hắn đang nói với tôi không?

"Nếu cô đang phân vân xem có phải tôi đang nói với cô không, thì rõ ràng chẳng có ai ở đây ngoài tôi cả." Oliver nói bằng giọng chế nhạo.

Sự hoài nghi trên mặt tôi: "Cô Allen." Tôi cố giữ cho giọng được lịch sự. "Tôi không phải là đó ngốc."

"Thôi được, đồ ngu."

"Cậu có đang nghiêm túc ko vậy?"  Có một vài giới hạn khi một kẻ nào đó láo xược đến đâu.

"Trông tôi có nghiêm túc không?" Hắn hỏi, nhìn tôi một cách vô cảm.

"Cậu là đồ....."

"Ah, Ah." Oliver trả lời, khua khua một ngón tay về phía tôi: "Cô là một giáo viên, cô không thể nói lại với tôi như thế được."

"Và cậu cũng không thể cãi lại tôi như vậy." Tôi tranh cãi: "Cậu không biết cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn hay sao?"

"Tôi vô cùng nghi ngờ cái việc cô lớn tuổi hơn tôi đấy."

"Ồ, thế cậu bao nhiêu?"

"18"

Đúng là hắn ta lớn hơn tôi 1 tuổi, nhưng tôi phải già vờ mình 21 tuổi, vì vậy hắn ta phải nhỏ tuổi hơn tôi: " Tôi 21, vì vậy lớn hơn cậu. Và tôi là giáo viên, hãy gọi tôi là Cô Allen."

"Gì cũng được, đồ ngu."

Tôi nghiến chặt quai hàm. Tên này thật làm người khác điên tiết. Phải làm gì với thái độ xa cách của cậu ta đây? Không được Harley, tôi nghĩ, bắt mình phải bình tĩnh. Tôi không thể hành động một cách thô bạo với học sinh được. Hãy cố hết khả năng của mình.

"Cậu đang cầu xin được kỉ luật có phải không?"

Oliver cười to: "Đó cũng là một thứ tôi ít quan, đồ ngu ạ."

"Đừng gọi tôi là ngu."

"Cô thật dễ bị chọc tức." Oliver nhận xét, nụ cười đắc thắng trên môi.

Với tiếng rên rỉ tức tối bên trong, tôi kìm chế sự trả đũa tiếp theo của mình. Hắn ta nói đúng. Hắn đang chọc tức tôi vì chẳng gì cả. Tôi có thể giàn xếp về việc hắn gọi tôi là ngu. Hắn đang làm vậy để chọc tức tôi. Không thể để nó tác động đến mình được.

"Cậu muốn gì?" Tôi hỏi, đổi giọng sang lối lịch sự hơn.

"Tôi phải tham sự một cuộc thi cho cô Rose, vì vậy tôi cần cô kí vào tờ đơn." Hắn nói, tiến lại chỗ tôi và cầm theo một chiếc thẻ xanh: "Tôi sẽ ở đó trong một tiết vì vậy đừng mong tôi quay lại."

"Có phải cậu ko nên dùng một phòng học cho một việc gì như thế này?"

"Đây là phòng học của tôi." Oliver chỉ ra, nheo mắt: "Vậy thay vì làm việc này cái mà tôi không làm ở nhà, tôi phải đến đây làm giúp một ai đó như cô."

"Một người như tôi là có ý gì?" Tôi trả lời, bắt chiếc cái bộ dạng của hắn: "Hãy nhớ..."

"Cô là một giáo viên. Tôi hiểu rồi. Hãy kí vào đơn đi."

Trong không khí phẫn nộ, căm tức. Tôi nắm lấy tờ giấy khỏi tay hắn, ký nguyêch ngoạc lên đó. Khi tôi đưa tơ giấy trả về tay hắn, một cách "vô ý" tôi để nó tượt khỏi tay. Oliver làm hỏng kế hoạch của tôi bằng việc bắt lấy nó thật nhanh trước khi nó rơi xuống đất. Hắn cười với tôi lần cuối cùng trước khi bước ra khỏi phòng. Một tiếng thở dài buột khỏi miệng khi tôi quan sát hắn bước đi. Chắc chắn rằng hắn sẽ chẳng giúp được gì trong tương lai.

Tôi tiến về hướng phòng để đồ để kiểm tra lại xem mọi thứ đã được mang ra hay chưa. Không có cách nào để nấu nướng với học sinh năm cuối sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Để tiêu tốn thời gian tôi đi mở từng ngăn tủ để làm quen với mọi thứ xung quanh.

Tôi dừng lại ở chiếc đĩa và con dao bẩn bên cạnh lò vi sóng. Tôi tiến đến chúng với sự cau có trên mặt và nhặt những thứ bẩn thỉu đó lên. Có lẽ ai đó đã đến đây nấu bữa ăn trưa khi tôi rơi khỏi. Tôi nhún vai, đặt chiếc đĩa vào máy rửa bát trong phòng.

Căn phòng được trang bị rất hiện đại. Có một lò nướng, một lò vi sóng, một chiếc tủ lạnh rất lớn, bồn rửa đôi và một vài tủ đựng bát đĩa. Bản thân căn phòng đã như những gì tôi mong đợi, có lẽ cũng khá tuyệt vời. Mỗi bàn là một chiếc bếp, một lò nướng nhỏ, một bồn rửa để cho học sinh dùng. Nhưng chắc phải tốn khá nhiều cho một tài sản như vậy.

Một chồng sách dạy nấu ăn trên bàn trong phòng đựng đồ đã làm tôi chú ý, tôi tiến đến, cầm một quyển ngay trên đầu. Có thể tôi sẽ tìm thấy một món mới nào đó để nấu cho Will và Elliot trong khi chờ đến giờ kế tiếp.

Tiếng chuông reo báo hiệu đã kết thúc tiết 6. tôi gần như ngã khỏi chiếc ghế mình đang ngồi trong ngạc nhiên. Tôi nhìn nhanh quanh phòng xem có cái gì đó có thể dùng đánh dấu vào quyển sách được không. Một số ý tưởng trong cuốn sách rất tuyệt, tôi không muốn làm mất chúng. Tiếng học sinh đang vào trong lớp học buộc tôi phải vơ lấy thứ gần mình nhất, nhét vào quyển sách và gập nó lại. Tôi đặt nó trên bàn trước khi ra khỏi phòng đựng đồ.

"Cô ta có ở đây không nhỉ?" Tôi ai một ai đó hỏi trước khi tôi bước ra.

"Có thể."

Tôi lắng nghe thật kĩ, đứng ở ngưỡng cửa, chờ xem ai đó có nói gì khác không. Ai đó đang cười, tôi nghe thấy có tiếng ai đó va phải chiếc bàn."

"Tao cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu cô ta không có ở đây." một người khác nhận xét: "Tao cá ngày hôm qua cô ta chạy về nhà và khóc."

"Tao tin là như vậy." Kẻ đầu tiên nói trong tiếng cười.

Tôi nhăn mặt, bước ra khỏi phòng. Ngay lập tức tôi tìm kiếm ba kẻ đang nói xấu tôi. Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi lườm chúng một cách nảy lửa nhất. Chúng nhìn lại tôi một cách đầy ngạc nhiên trước khi tách ra. Tôi định nói gì với chúng, nhưng Will khuyên tôi nên giữ chúng trong đầu. Tôi thôi cau có, nở một nụ cười lịch sự. Một giáo viên tốt. Hãy nghĩ đến điều đó.

Mắt tôi lướt quanh phòng và bắt gặp Zak, gọi ngay ở bàn đầu, hai tay đặt trên bàn, đợi một cách kiên nhẫn. Hắn cười với tôi và không còn cách nào khác tôi phải đáp trả hắn với một nụ cười chân thành hơn. Tiếng chuông thứ hai vang lên nhưng không ai ngồi vào ghế. Không như tôi nghĩ, không hẳn tất cả đều hành động như vậy. Tôi hi vọng một vài người sẽ lắng nghe tôi. Tôi nhìn Zak một cách buộc tội. Hắn ta hiểu ngay lập tức.

"Tôi không thể bắt họ làm bất cứ chuyện gì được." Hắn nói, nhún vai với tôi: "Họ luôn chỉ nghe lệnh của Oliver thôi."

Mắt tôi nhìn quanh lớp một lần nữa và nhận ra không thấy Oliver hay Arden đâu cả. Tôi biết họ ở đây.....họ có trốn học ko nhỉ? Tôi có thể hiểu được nếu Oliver trốn, nhưng không phải là Arden. Trong một khoảnh khắc tôi thật sự cảm thấy thất vọng.

Bỗng nhiên cánh cửa bật mở và Tucker bước vào, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Thay vì tức giận, tôi lại thấy tò mò. Theo sau Tucker sẽ là Oliver hay Arden.

"Tucker?" Tôi gọi, thu hút sự chú ý của hắn.

"Gì?" Tucker nói.

Trong một giây tôi định bật lại thái độ hỗn láo của hắn ta, nhưng đã kịp nén lại: "Cậu có nhìn thấy Arden đâu không?"

"Có thể." hắn trả lời một cách lơ đãng.

"Tôi đây." Một giọng mới xen vào, nghe có vẻ thích thú: "Tôi phải đi lùng bắt hai kẻ này, vì vậy xin lỗi đã đến muộn."

Tôi quay sang để nhìn Arden đang đứng với...Tôi chớp mặt một cách bối rối một lúc. Có phải tôi đã nhìn thấy một cặp? Như thể Arden đang đứng cùng với hai tên con trai giống y hệt nhau với mái tóc màu vàng. Cả hai đều rất cao và mảnh khảnh. Mắt tôi mở to khi nhận ra họ là hai anh em sinh đôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một cặp sinh đôi.

"Này." Một trong số hai anh em chào tôi: "Trông cô rất đáng yêu."

Một chút ửng đỏ xuất hiện trên mặt tôi, nhưng tôi phớt lờ nó. Tôi hắng giọng: "Đề nghị lần sau tránh đưa ra những nhận xét kiểu đó."

"Khỉ thật." Người anh em của hắn lẩm bẩm trước khi đẩy Arden khỏi người mình và nhập vào đám con trai ở phía bên kia lớp.

"Joel, Greg, Mason, Ben, Aaron." Arden bỗng nhiên gọi, thu hút sự chú ý của 5 tên con trai, bao gồm cả một trong hai tên sinh đôi: "Ngồi vào chỗ đi."

Ngay lập tức 5 tên con trai im lặng và ngồi vào ghế. Tôi quan sát trong ngỡ ngàng khi họ ngồi xuống, đối mặt với tôi. Biểu hiện của họ cho tôi biết họ đang bực tức, tôi đoán là họ không thể làm gì vì Arden. Arden cười với tôi một cách toe toét trước khi ngồi xuống ghế cạnh Zak. Zak nhìn Arden một cách chán ghét nhưng không nói gì.

"Oli đâu rồi?" Arden hỏi, nhìn xung quanh lớp: "Chàng trai người Anh yêu thích của tôi rồi?"

"Ko biết." Zak trả lời đơn giản, giữ cái nhìn thẳng.

"Tucker?"

Mắt tôi chuyển hướng tới tên tóc vàng đang cau có với Arden.

"Tôi không quan tâm đên việc nó ở đâu." Tucker nói với Arden: "Nhưng lần cuối cùng tôi thấy nó là ở phong cô Rose."

"Ồ, chúng ta sẽ bắt đầu mà không cần có nó, chẳng có gì quan trọng." Arden trả lời, quay trở lại phía tôi: "Có phải không cô Allen?

"Nhưng cậu ta trốn học." Tôi nói với sự giận giữ: "Cậu ta không thể trốn học."

Tiếng cười ha hả của đám con trai từ nãy giờ vẫn đứng ở phía xa góc lớp. Lập tức những cái quắc mắt từ những tên con trai đang ngồi khi họ quay lại lườm. Tôi hoàn toàn có thể nói được ai theo ai. Arden ít nhất thì cũng giữ cho những tay chân của mình dưới sự kiểm soát. Nhưng thật buồn vì hai tên sinh đôi lại ở hai phe khác nhau. Họ có hoà hợp với nhau không nhỉ?"

Arden bỗng đứng bật dậy: "Này."

Nhóm ở góc lớp phớt lờ hắn ta. Những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy quát tháo những tên kia phải ngồi xuống.Tôi có một cảm giác tồi tệ về việc này.

"Um, nghe này."

"Hãy ngồi xuống ngay." một trong số những tên con trai mà tôi vẫn chưa biết tên nói: "Oliver không có ở đây, vậy ít nhất chúng mày cũng phải cư xử biết điều một chút chứ."

"Ngậm mồm lại." Một trong số tên con trai ở nhóm của Oliver trả lời: "Bọn tao sẽ làm những gì bọn tôi muốn cho đến khi Oliver ra lệnh."

"Oh, chúng mày đang tự do đấy, các chàng trai." Arden đùa cợt: "Chúng mày vẫn chờ đợi những mệnh lệnh của thằng đó à."

"Này." Tôi xen ngang, cố thu hút sự chú ý của bọn họ: "Các cậu."

"Bọn tao không đợi mệnh lệnh của Oliver."

"Thật chứ?"

"Tao nghĩ chúng mày đang làm vậy đấy." Tucker đồng ý với Arden, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên mặt.

"Chúng mày đang mong đợi một trận chiến có phải không?"

"Có thể." Tucker trả lời.

"Các chàng trai." Tôi hét lên một lần nữa nhưng vô dụng.

Một trận đấu khẩu nổ ra. Tôi hầu như không hiểu bất kì từ ngữ nào đang văng ra trong phòng. Zak ngồi trên ghế, cười với tôi một cách điềm tĩnh như thể trận chiến bên cạnh anh ta không hề tồn tại. Nghiến chặt răng và nhắm mắt lại, tôi ép mình đếm đến 10. Đừng để họ ảnh hưởng tới mình! đừng để họ ảnh hưởng tới mình. Tôi nói với chính mình.

Đột nhiêm tôi cảm thấy kính rời khỏi mắt mình. "Này." Tôi hét, mở mắt và lấy tay che mặt trong cố gắng tuyệt vọng để vồ được chiếc kính.

"Này, chúng mày." Zak hét to, cầm chiếc kính ra khỏi tầm với của tôi.

"Zak." Tôi thởi gấp: "Cậu là kẻ phản bội, trả nó lại cho tôi."

Zak cười: "Không phải lúc này."

Tôi ngừng la hét và thấy mọi ánh mắt đang hướng về mình. Tôi đỏ mặt, với lấy chiếc kính của mình lần nữa, nhưng Zak đang giữ nó quá cao.

"Hãy nhìn vào mặt của cô ta kìa." Zak nói, thu hút tất cả đám học sinh.

"Mọi người, ngồi xuống!" Tôi nghe thấy Arden nói, và nửa lớp ngồi xuống trở lại.

"Bây giờ, chúng mày không cảm thấy tồi tệ à? Chúng mày đang làm cho cô gái tội nghiệp này phải bù đầu trong sự sợ hãi đấy." Zak nói với những thành viên khác trong nhóm của mình. "Tao biết Oliver không có ở đây, nhưng sau ngày hôm qua, chúng ta lại không cho cô ta nghỉ giải lao à?"

"Chúng ta đã bị kỉ luật. Tao nghĩ chúng ta đang chơi công bằng thôi." Tên da đen nói.

"Uhm, ừ...." Tôi bỗng bị cắt ngang bởi giọng nói trong hệ thống liên lạc nội bộ.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chuyến xe cho đội bóng đá đến Greenfeld sẽ rời đi trong vòng 15 phút nưa. Những thành viên trong đội bóng được thông báo đến phòng thay đồ để chuẩn bị cho chuyến đi. Xin hết."

Một vài tiếng thở dài lướt qua phòng, tôi đợi cho mọi người chú ý, nhưng chẳng ai cả.

"Um, có ai ở đây là thành viên của đội bóng không?" Tôi hỏi và 6 học sinh giơ tay lên trong đó có cả tên da đen. "Vậy tại sao các cậu vẫn chưa đi?"

"Bởi vì chúng tôi vẫn còn đang bị kỉ luật nên không thể tham ra vào trận đấu được." Tên da đen nói, lườm lườm tôi. "Và bởi vậy chúng thôi sẽ bị thua trận đấu vì một nửa thành viên của đội đều trong lớp học này."

"Đúng vậy." Một vài người đồng ý.

Có vẻ điều đó không công bằng với tôi. Tại sao nhà trường lại kỉ luật cả đội chỉ vì lỗi lầm của một vài người? Tôi không nghĩ bóng đá và kỉ luật có mối liên quan nào. Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt nảy ra trong tôi, khiến tôi không nén được một nụ cười nhỏ.

"Nếu các cậu chịu lắng nghe tôi trong một vài phút, tôi sẽ có cách giải quyết." Tôi nói chậm và rõ ràng: "Tôi nghĩ rằng các cậu sẽ thích nó, nếu vậy xin hãy ngồi xuống."

Những tên đang đứng trao đổi những cái nhìn nhanh chóng, nhưng xong đó cũng nhanh chóng đi về cho ngồi của mình. Nụ cười tôi mở rộng hơn. Tôi thật sự đã đạt đến một mức độ nào đó.

"Được rồi, đây là giải pháp." Tôi nói ngay sau khi họ ngồi xuống: "Tôi sẽ xoá bỏ tất cả hình phạt cho các cậu, tất cả các cậu cho dù các cậu có chơi bóng đá hay không, nếu các cậu hứa sẽ cư xử phải phép một chút, ít nhất là trong tiết của tôi. Vui vẻ là một vấn đề, nhưng phá hoại lớp của tôi là một chuyện khác. Sau đó sẽ chẳng còn vui vẻ gì nữa cho cả tôi và các cậu."

"UH, chúng tôi sẽ chấp nhận giải pháp này."

Niềm tin dâng lên trong tôi: "Thật chứ, cám ơn." Tôi mừng thầm, nhanh chóng tìm bảng điểm danh.

"Luke?"

"Đây." Luke trả lời bằng cái gật đầu.

"Tôi cũng đồng ý." Một người khác nói, giơ cánh tay lên: "Huấn luyện viên sẽ giết tôi nếu tôi lại vắng mặt trong trận đấu một lần nữa."

"Tôi cũng vậy." Một giọng khác nói.

"Còn những người không chơi bóng đá thì sao? Còn có bất kì một giải pháp nào có thể đáp ứng được các cậu không?" Tôi hỏi, tìm kiếm quanh phòng. "Hay xoá kỉ luật là chưa đủ với các cậu?"

"Cô có thể làm như vậy chứ?" Một tên tóc nâu quăn hỏi.

"Nếu tôi có thể kỉ luật các cậu tôi chắc rằng cũng có thể xoá bỏ chúng." Tôi nói với một cái gật đầu.

"Nghe có vể ổn với tôi đấy." Hắn trả lời với tiếng thở dài. "Tôi có một công việc sau giờ học. Tôi có thể sẽ bị sa thải mất."

Tôi thấy có tiếng vỗ tay đằng sau mình làm tôi hơi giật mình, quay sang Zak. Tôi quên rằng cậu ta vẫn đứng cạnh mình. Hắn ta cúi xuống cười với tôi, đặt chiếc kính lại vị trí cũ của nó. Mắt tôi mở to khi nhận ra rằng từ nãy đến giờ tôi không hề đeo kính. Mặt tôi nóng ran trong xấu hổ và tôi bĩu môi với Zak.

"Kính đang ở trên mặt tôi đấy." Tôi cảnh báo.

"Làm tốt lắm. Mua chuộc là cách tốt nhất để giải quyết với những tên tội phạm."

"Không, đó không phải là mua chuộc."Tôi từ chối: "Đó chỉ là một hướng giải quyết."

"Chắc vậy." Zak  nói với một nụ cười toe toét: "Cô nói gì cũng được."

"Zak!"

"Đó là một sự mua chuộc." Một giọng khác nhận xét. Tôi quay sang nhìn Arden.

"Không, đó không phải."

"Ồ, cô Allen, tại sao chúng ta không làm những chiếc bánh ngon lành, chúng ta đang làm gì cho cả cái lớp này chứ?" Hắn hỏi để chuyển chủ đề.

Lúc này cả lớp lại tập trung chú ý đến tôi. Tôi gãi đầu một cách ngượng ngùng: "Thật ra tôi cứ nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn để thuyết phục các cậu về giải pháp cái mà nếu các cậu không giữ lời hứa đến cùng, các cậu sẽ nhận thêm kỉ luật nữa." Tôi nói thêm, nhìn vào mỗi người. "Hiểu chứ?"

"Hiểu rồi." Họ đồng thanh nhưng ngoại trừ một người. Tucker chỉ đảo mắt.

"Thôi, quay lại với chủ đề lúc trước chúng ta đang nói. Tôi không có bất kì kế hoạch nào khác vì vậy các cậu có thể làm gì tùy thích, miễn là không được làm ồn." Tôi kết thúc với một cái nhún vai: "Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm bánh, tôi thề rằng nếu một trận chiến thức ăn nữa xảy ra..."

"Sẽ không có đâu." Arden khẳng định với tôi: "Tôi đảm bảo đó."

Tôi quay sang hắn ta khi cả lớp bắt đầu trò chuyện trở lại: "Uhm... cảm ơn."

"Đâu có gì, Harley."

"Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là.."

"Thư giãn nào." Arden nói với một tiếng cười: "Chẳng có có ai đang nghe đâu."

Tôi lại thở dài. Hắn ta nói đúng. Tôi nhìn về phía cửa, cau có. Tôi đoán Oliver sẽ không xuất hiện. Hắn ta thực sự trốn học? Ý nghĩ đó làm tôi bực mình. Nếu hắn nghĩ có thể tránh khỏi rắc rối của việc trốn học, thì hắn ta đã nhầm to rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro