tin tôi đi, tôi đang nói dối đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Đã gần 8 giờ khi tôi đạp cửa để vào căn hộ của Will. Sự sửng sốt xuất hiện trên khuôn mặt của anh, khi anh bước ra phòng khách, tôi đứng đó, vẫn trong bộ dạng bẩn thỉu. Sau một lát, nụ cười rộng xuất hiện trên mặt Will.

"Sóng gió ngày đầu tiên hả?"

"Em không biết." Tôi lẩm bẩm, lột chiếc áo ngoài ra khỏi cơ thể. "Eliot đâu?"

"Đang ngủ." Anh trả lời, lướt từ đầu đến chân tôi: "Em đúng là một đống hỗn độn...."

"Em không biết." Tôi trả lời một cách mỉa mai, cố gắng đứng yên: "Em đang ướt sũng đây, em sẽ đi tắm và thay đồ. Khi quay lai, em hi vọng sẽ có một bát xúp gà nóng đặt trên lò sưởi."

"Vâng, thưa hoàng hậu." Anh nói với một cái cúi thật sâu: "Làm ơn đừng làm uớt thảm của thần."

Với một cái vẫy tay và một nụ cười nửa miệng, tôi rời căn hộ của Will và về căn hộ của mình, lấy chìa khoá từ trong túi xách. Nhà là một khung cảnh thật mời gọi. Tôi bước vào căn hộ của mình, một tiếng thở dài buột khỏi môi. Ngày hôm nay quả là dài.

Phải mất đến 5 tiếng đồng hồ để 6 người chúng tôi lau dọn phòng học. Tucker và những học sinh khác không bao giờ quay trở lại, và tôi cũng không mong chờ chuyện đó. Tuyệt thật, đó là thời gian kỉ luật của bọn họ, không phải của tôi. Tôi đá chiếc giày và lao thẳng vào nhà tắm.

Làn nước ấm chạy dọc sống lưng và thư giãn các cơ bắp của tôi, để rửa sạch đi những thứ bẩn thỉu khỏi cơ thể tôi. Lưng tôi đau nhừ vì việc cọ rửa, tôi rùng mình khi nhớ lại những ki ức đó. Ngày hôm nay chắc chắn không thể lặp lại nữa.

Những lời nói của Zak vào trong suy nghĩ của tôi, tôi nhăn mặt. Oliver và Arden là những tên cầm đầu của nhóm gangter? Việc này có thực sự tồn tại? Đây là trường giáo dưỡng.....nhưng vẫn ? Tại sao lại là lớp của tôi? Hi vọng một nửa lớp sẽ nằm trong kiểm soát. Tôi chỉ phải lo về một nửa lớp ở trong nhóm của Arden.

Zak nói rằng chỉ có những học sinh cuối cấp mới ở trong những băng đảng đó, vậy là có 15 người trong mỗi nhóm, điều này cũng dễ chịu một chút. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đương đầu với lớp học mà một nửa là quân của Oliver, một nửa là quân của Arden. Đây chắc sẽ là một năm học đáng nhớ.

Tôi có cảm giác Oliver sẽ là người khó giải quyết nhất, nhưng vẫn may còn có Zak, phó chỉ huy, có vẻ rất dễ gần. Arden có vẻ như là kiểu người thích đùa cợt vì vậy sẽ khó nói chuyện với anh ta. Tucker chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì. Một tiếng thở dài khác thoát ra khỏi miệng tôi. Tại sao lại là tôi?

"Đúng lúc quá nhỉ." Will từ trong bếp ra khi tôi mở cửa bước vào: "Súp đã được làm xong."

"Ồ, cảm...." Tôi mở miệng nhưng không thể cắt ngang được tiếng ồn ở âm vực cao.

"Heo." Eliot hét vang, chạy đến ôm eo tôi. "Ngày hôm nay của chị thế nào?"

"Uh, rất thú vị." Tôi trả lời một cách châm biếm, thú vị chỉ là một nửa thôi.

"Anh muốn nghe em kể trong lúc ăn món súp." Will nói xuất hiện trên chiếc ghế: "Có muốn ăn không?"

"Em không có gì vào bụng từ lúc 11h30 cho đến bây giờ đấy, em rất muốn." Tôi trả lời nhấc bổng Eliot lên và mang nó vào trong bếp cùng với tôi: "Hôm nay em đã làm những gì nào?"

 "Đoán xem nào." Will khụt khịt, lấy ra 3 chiếc bát từ trong tử đựng: "Nó luôn chơi trò đó."

"Chơi Wii à?"

"Chơi bài Mario." Elliot trả  lời với một nụ cười tươi rói.

Tôi bật cười, xoa đầu nó: "Em có làm bung cái nút bàn phím nào ra không vậy?"

"Em lúc nào cũng thắng." Nó nói, theo tôi quanh bếp như một con vịt con: "Luigi luôn làm em phải ngã bằng những quả chuối."

"Nó đã khóc vì điều đó đấy."  Will trêu chọc, huých nhẹ vào lưng của Elliot bằng khửu tay.

"Đó là bởi vì."

"Ngồi xuống." Tôi ra lệnh, tránh cho hai người khỏi một cuộc chiến. Tôi lườm một cách cảnh báo với Will.

Anh ấy đảo mắt với tôi: "Anh sẽ không cãi nhau với nó vì việc ấy."

"Có chắc là anh sẽ không?"

Will thở dài, đưa chiếc bát cho tôi: "Cứ ăn bao nhiêu tuỳ thích."

Không thể để món súp nguội đi được, tôi cảm thấy thực sự rất đói. Tôi đổ gần đầy vào bát của mình trước khi làm đầy bát của Elliot. Tôi đi đến bàn ăn và đặt nó trước mặt nó, sau đó tôi ngồi xuống chỗ của mình. Will mang thìa ra và đưa cho mỗi người một cái.

"Nào hãy mói về ngày hôm nay của em đi." Will bắt đầu, cuối cùng cũng ngồi xuống ghế đối diện tôi. "Anh thật sự muốn biết tại sao em lại về nhà với bộ dạng như thể ai đó đã cố làm em thành một cái bánh vậy?"

Tôi thở dài. Trước khi giải thích, tôi ăn một ít súp, lờ đi cảm giác nóng bỏng của chất lỏng trong miệng. Will quan sát tôi với một khuôn mặt thích thú trong suốt quá trình tôi kể câu chuyện, và khi tôi kể xong thì anh ta bật cười thật lớn.

"Nghe có vẻ vui nhỉ."

"Ko chỉ có thế." Tôi đáp trả, cắn môi: "Mà là kinh khủng."

"Đó là trường dành cho những đứa hư hỏng, Harley." Will chỉ ra: "Em đừng nói là thật lòng em không nghĩ những chuyện này sẽ xảy ra."

"Đúng vậy, bởi em nghĩ ít nhất thì họ cũng phải tôn trọng kỉ luật. Và em cũng không biết mình sẽ dạy những học sinh năm cuối."

"Em dạy những học sinh năm cuối?"

"Đúng vậy."

"Anh không thích như vậy. Họ lớn hơn em."

"Em cũng không thích như vậy." Tôi đồng ý, xúc thêm một thìa súp nữa: "Họ không coi trọng em. Tưởng tượng xem, nếu một ai đó trong lớp phát hiện ra tuổi thật của em thì sao?"

"Chẳng ai có thể phát hiện ra nếu em không nói." Will nói.

"Em biết vậy, nhưng một điều tương tự như ngày hôm nay xảy ra thì sao? Em không biết bao nhiêu trận chiến thức ăn nữa mà em sẽ phải chịu đựng  trong cương vị là một giáo viên? Họ còn tệ hơn cả Elliot." Tôi giải thích, bĩu môi với Will.

"Hãy khiến họ phải tôn trọng em." Will gợi ý với một cái nhún vai.

"Làm sao em có thể làm được điều đó khi thậm chí họ còn chẳng thèm lắng nghe em? Và cũng có nghĩa, đó không phải là điểm mạnh của em. Anh cũng biết điều đó mà."

"Em không biết em có giữ được công việc hay ko." Tôi thừa nhânj với một cái thở dài: "Bác Rob không nói là em sẽ bị sa thải, nhưnh chuyện này tiếp tục xảy ra thì em sẽ bị sa thải. Cần phải bắt đầu tìm một công việc mới ngay thôi."

"Harley, đừng làm một kẻ nhát gan."

Tôi lườm Will: "Thế nào mà em lại là một đứa nhát gan?"

"Bởi vì, em mới có một ngày vất vả, không có nghĩa những ngày còn lại cũng như vậy." Anh ấy nói với tôi, nhăn mặt: "Đừng từ bỏ quá dễ dàng như vậy."

"Em không thể chịu được những kẻ thích làm gì thì làm, Will, nhớ chứ? Những người duy nhất mà em phải chịu đựng trong vài năm qua là anh, Elliot và Seth ở chỗ làm cũ."

"Đúng vậy, do đó phải mất một chút thời gian để điều chỉnh."

"Nhưng."

"Anh có một ý kiến." Will cắt ngang, một nụ cười ranh mãnh trên mặt.

"Gì vậy?"

"Sẽ thế nào nếu em tốt."

"Em tốt?" Tôi trả lời, nhướn một bên lông mày trong bối rối.

Will lắc đầu: "Không, ý anh là, em thật sự tốt. Vô cùng tốt, đến nỗi họ cảm thấy rất tồi tệ về ngày hôm nay."

"Em không chắc về việc họ có để ý xem em có tốt hay là không."

"Chúng sẽ không có ấn tượng trước khi chúng thử, Harley."

Will cười một cách tự mãn, tôi đáp trả cái nhìn của anh ấy bằng sự ngơ ngác. Vô cùng tốt....Có thể nó sẽ có tác dụng. Một ý tưởng chợt xuất hiện trong đầu tôi và đi kèm với đó là một nụ cười tự mãn.

"Em đã hiểu ý của anh rồi chứ?" Will nhận xét.

"Rất đáng để thử đấy chứ." Tôi nói với anh.

Vô cùng hấp dẫn...tôi có thể làm được điều đó.

.........

Bác tôi nhìn lên một cách ngạc nhiên khi tôi bước vào phòng làm việc của bác vào sáng ngày hôm sau. Tôi cười để chào bác và ngồi xuống đối diện bác.

"Harley." Bác nói một cách ngạc nhiên.

"Gì ạ?"

"Không có gì, bác chỉ thấy ngạc nhiên khi thấy cháu quay lại đây sau chuyện ngày hôm qua." Bác tôi trả lời, mỉm cười: "Bác rất vui vì cháu đã quyết định như vậy."

"Cháu sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu." Tôi nói với bác.

"Rất tiếc khi cháu gặp rắc rối với lớp của Oliver và Adren. Nhưng bác không thể đuổi chúng đi được vì chúng cần theo lớp đó để tốt nghiệp. Nhưng bác đã cho chúng một vài bài giáo huấn ngày hôm qua rồi, hi vọng chúng sẽ không thêm rắc rối nữa."

"Hi vọng." Tôi trả lời: "Bác Rob, cháu có quyền xoá bỏ những hình phạt không?"

Bác nhướn mày: "Có, nhưng tại sao?"

"Ko có lý do nào cả." Tôi trả lời nhanh chóng: "Cháu chỉ đang phân vân thôi. Thôi, cháu phải đi chuẩn bị cho tiết học của học sinh năm 2 đây, hi vọng chúng không bắt đầu bằng trận chiến thức ăn."

"Harley, còn một điều nữa." Bác nói khi tôi đứng lên.

Tôi nhìn bác một cách bối rối: "Gì ạ?"

"Về việc trừng phạt Oliver và Adren, bác đã bảo chúng phải giúp cháu chuẩn bị cho các tiết học cùng cháu. Adren sẽ giúp cháu tiết đầu, Oliver sẽ giúp cháu tiết 6 trong vòng một tháng."

Tôi nhìn bác trong sự kinh hoàng: "Gì? Nhưng tại sao?"

"Đó là sự trừng phạt." Bác nói với tôi, nhăn mày trong sự bối rối: "Dù thế nào bác cũng phải phạt chúng và bác nghĩ cháu muốn như vậy."

"Nhưng trước hết, chúng là những kẻ gấy ra trận chiến thức ăn." Vậy mà bác tôi đang để tôi một mình trong phòng với bọn chúng trong một tháng. Tôi sẽ bị giết mất.

"Chuyện đó sẽ không xảy ra thêm một lần nữa." Bác quả quyết, cười nhẹ nhàng với tôi.

"Nhưng."

"Harley, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tôi thở dài trong thua cuộc. Tôi gật đầu và tiến đến cửa ra vào. Quá nhiều việc phải giải quyết với họ trong ngày hôm nay. Hành lang vắng vẻ, tôi tiến về lớp học của mình; học sinh vẫn chưa đến. Khi tôi tới lớp học, thử vặn ổ khoá, thật lạ, cửa được mở. Tôi nhăn nhó, mở cửa thật chậm. Đột nhiên cánh cửa vụt mở, tôi ngã về phía trước, theo đà kéo của cánh cửa.

Một cánh tay khoẻ mạnh đã đỡ lấy tôi, tôi ngẩng lên thì nhìn thấy Tucker đang đứng trước mình, sự cau có trên mặt.

"Tránh ra." Hắn ta nói, đẩy tôi sang một bên.

Tôi trượt vài bước nhưng không ngã. Đó là một ý tưởng thông minh khi không đi giày cao gót. Tucker cố gắng bước đi, nhưng tôi đã tóm lấy tay cậu ta trước khi cậu ta ra khỏi tầm với. Hắn ta dừng lại, quay về phía tôi với một sự cáu bẳn.

"Gì?"

" 'Gì' có nghĩa là gì? Cậu đang làm gì trong phòng của tôi." Tôi hỏi trong sự tức tối.

"Không phải là việc của cô."

"Đó là việc của tôi."

"Biến đi." Tucker ra lệnh, giật tay ra khỏi tay tôi: "Đồ ngu ngốc."

"Cậu" Tôi gầm gừ, lườm cậu ta.

Hắn lờ tôi, bắt đầu bước đi một cách nhanh nhẹn xuống hành lang. Tôi nhìn hắn trong một phút, nhưng hắn chẳng thèm quay đầu lại. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi, tôi bước một cách cẩn thận vào trong phòng. Ai mà biết hắn làm cái quái gì trong đó chứ.

Tôi tiến lại về phía chiếc bàn của mình thì đột nhiên trượt chân. Mắt tôi trợn tròn khi tôi ngã xuống nền nhà. Khi tay chạm xuống đất, tôi gần như cảm nhận được sức nặng của cơ thể mình. Nến nhà ẩm ướt. Tôi kêu lên trong giận dữ khi cảm thấy nước thấm vào quần mình.

"Có vẻ cô có theo quen thích ngã thì phải?" Một giọng nói thích thú nhận xét ngay bên trên tôi.

Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực khi tôi nhìn lên thấy Adren đang cười một cách đắc ý. Hắn đưa một tay ra, nhưng tôi lờ đi, tự mình đứng lên.

"Có ai đó nghĩ rằng sẽ là một ý kiến hay khi làm cho nền nhà bị ướt." Tôi lẩm bẩm, biết chắc ai đã làm.

Tôi thở dài, sờ tay dọc chiếc quần xem nó ướt đến đâu. Cũng không tệ lắm, chỉ ướt một chút thôi. Thôi thận trọng di chuyển tới phòng đựng đồ để lấy ít giấy thấm. Arden theo tôi và tôi ném cho hắn một cái chừng mắt.

"Dừng lại."

"Vâng, thưa cô." Arden trả lời một cách giễu cợt.

Tôi nhìn hắn trong ngạc nhiên. Hắn sẽ nghe tôi như vậy chứ? Nhưng ngày hôm qua hắn chẳng thèm nghe tôi. Hắn cười toe toét khi thấy biểu hiện của tôi.

"Tôi đã quyết định, tôi thích cô,Harley."

Mặt tôi có nóng lên một chút, tôi nhanh chóng quay đi: "Cậu phải gọi tôi là cô Allen."

"Không tôi thích Harley." Arden trả lời, bước ra khỏi phòng cất đồ. "Nếu tôi là cô tôi sẽ không lo lắng về việc tôi gọi cô là gì, mà tôi sẽ thấy vui vì tôi đã quyết định ko gây rắc rối cho cô nữa."

"Điều gì đã làm cho cậu thay đổi ý định vậy?"

"Cô trông thật tội nghiệp ngày hôm qua, tôi không thể điều đó xảy ra thêm một lần nữa." Arden trả lời với một nụ cười đắc ý khác.

"Còn những kẻ tay chân của cậu thì sao?"

Arden nhìn tôi trong ngạc nhiên: "Cô biết về băng nhóm của bọn tôi à?"

"Zak đã giải thích với tôi ngày hôm qua." Tôi trả lời.

Arden mở bịch giấy thấm và bắt đầu trải chúng ra nền nhà. Sau đó hắn dùng chân để lau sàn. Tôi nghĩ đây là một cách để lau sàn nhà.

"Tôi không nói họ phải làm gì." Arden nói: "Họ chỉ lắng nghe tôi, tôi không biết tại sao. Họ cũng lắng nghe Tucker, còn Tucker thì làm theo những gì tôi làm."

Tôi thở dài. Tucker là một học sinh cá biệt. Thật may mắn khi tôi lại dạy một lớp cuối cấp với những nhóm nổi loạn. Nhưng cũng không quá tồi tệ, Zak và Arden có vẻ khá tốt.

"Tránh ra." Arden ra lệnh, đẩy tôi sang một bên, làm tôi thoát khỏi những suy nghĩ của mình.

"Tại sao mọi người cứ phải đẩy tôi như vậy nhỉ?" Tôi hỏi, đứng thật vững: "Cậu biế, được đề nghị làm việc cũng tốt chứ."

"Gì cũng được. Cô còn muốn tôi làm gì nữa không?"

Tôi lắc đầu, tiến về phía bàn nơi đang để kế hoạch của ngày hôm nay. Tôi lướt nhanh để biết thực đơn ngày hôm nay rồi thở dài: "Bánh nhân sô-cô-la."

"Có phải đó là thứ chúng ta cũng sẽ phải làm?" Arden hỏi nghe cỏ vẻ hào hứng.

"Không chúng ta sẽ không làm bánh ngày hôm nay." Tôi trả lời hắn, nụ cười treo trên mặt: "Tôii có một kế hoạch khác."

"Chẳng vui tí nào cả." Arden phàn nàn, đi về hướng tôi và nhìn vào thời khoá biểu: "Này! Ở đây nói như vậy, chúng ta phải làm thứ đó chứ?"

"Tôi là một giáo viên, tôi có thể thay đổi kế hoạch." Tôi trả lời, ngẩng lên để nhìn hắn.

Hắn ta quá gần một cách đột ngột. Tôi nhanh chóng lùi một bước giữ khoảng cách, trong khi đó mặt bắt đầu nóng lên. Một cái nhìn ngạc nhiên trên mặt hắn, hắn tiến lại gần phía tôi hơn. Tôi lại tiếp tục lùi để khiến hắn không thể lại quá gần tôi.

"Bỏ kính ra." Arden ra lệnh.

"Gì? Tại sao?"

"Hãy làm đi."

"Không!"

"Đừng ép tôi." Arden cảnh báo, tiến lại gần hơn nữa: "Chỉ bỏ ra một lúc thôi."

"Không." Tôi lặp lại, đặt tay lên kính: "Tại sao chứ?"

"Tôi chỉ muốn nhìn mặt cô lúc không đeo kính." Arden trả lời, nhăn nhó: "Cô trông trẻ quá!"

Tôi hắng giọng, lo lắng. Hắn ta không thể phát hiện ra bằng việc nghĩ tôi trẻ được: "Cám ơn lời nhận xét. Tôi vẫn còn trẻ, mới 21 tuổi thôi."

Arden nhìn tôi trong vài phút bằng bằng biểu hiện khó đoán. Sau đó hắn cười lớn: "Thực ra tôi định nói, trông cô như học sinh trung học vậy."

"Gì?" Tôi trả lời, cảm thấy bị xúc phạm: "Không trẻ đến nỗi đó đâu."

"Tại sao cô phải đeo kính?, để che dấu khuôn mặt trẻ con à?" Arden trêu chọc.

"Tôi không có khuôn mặt trẻ con."

"Chắc là cô không chứ?"

"Đừng có hỗn với giáo viên." Tôi cảnh báo.

Arden bỗng nhiên bật cười, tôi quan sát hắn ta với sự cau có trên mặt. Khi hắn ta đang cười, hắn nhìn tôi lắc đầu: "Cô thật là buồn cười."

"Thôi được rồi...."

"Chúng ta bắt đầu đặt mọi thứ lên được rồi chứ?" Arden hỏi: "Chuông lớp học đã reo từ 15 phút trước. Cô phải gọi lên văn phòng để cho họ biết là tôi đang ở đây."

"Vậy à." Tôi trả lời trong ngạc nhiên, nhìn xuống đồng hồ. Đã nhiều thời gian trôi qua như vậy rồi à. Tôi nhìn sang Arden, người đang chờ đợi: "Chắc rồi, thôi! bắt đầu đi."

"Ngay đây, Harley."

"Đừng gọi tôi như vậy." Tôi nhăn nhó: "Cậu o thể gọi giáo viên bằng tên không như vậy được."

"Tôi làm những gì tôi muốn." Arden trả lời, đảo mắt.

Tôi cắn môi. Một giáo viên tốt, giáo viên tốt.....tôi nói với chính mình: "Được rồi, cậu có thể gọi tôi là Harley, nhưng khi chỉ có tôi và cậu thôi."

Arden nghĩ về điều đó trong một phút trước khi trả lời: "Được thôi!"

Khi tiết học kết thúc, Arden rời đi, và tôi đứng trước lớp chờ đợi tiết dạy đầu tiên trong ngày của mình. Học sinh dần vào đầy đủ, nhìn tôi một cách tò mò. Điều ít nhất tôi có thể nói là tôi bất ngờ với những người đang bước vào. Tôi biết họ là những học sinh năm hai. Nhưng trông họ thật sự rất trẻ. Có lẽ đó là lý do tại sao Arden lại nghĩ rằng tôi trông quá trẻ.

Cô gái tóc màu bạch kim đi vào tầm nhìn của tôi, tôi hướng về phía Mellisa đang mỉm cười với tôi: "Chào cô Allen." Cô ấy chào, chọn chỗ ngồi ngay trung tâm lớp: "Em có nghe nói về sự thất bại của tiết học ngày hôm qua của cô."

"Đúng vậy, một thất bại." Tôi trả lời: "Hi vọng chuyện đó không xảy ra ở lớp học này."

"Đừng lo, chúng em sẽ cư xử tốt." Cô ấy khẳng định với một nụ cười khác.

Mellissa nói đúng. Lớp học năm thứ hai cư xử tốt hơn nhiều so với năm cuối. Họ theo sự chỉ dẫn của tôi mà ko có vấn đề gì xảy ra. Không một quả chứng nào bay trong lớp học.

Lớp năm thứ ba cũng vậy. Có đôi chút kì lại vì tôi cùng tuổi với tôi. Họ không biết điều đó, nhưng tôi biết, nó thực sự lạ lẫm với tôi. Và may mắn hơn, lớp năm thứ ba hầu như là con gái. Đó như thể là thiên đường khi so sánh với lớp năm cuối với toàn con trai.

Khi tiết 5 kết thúc, tôi ngồi trên ghế, tay chống cằm. Quả là một ngày dễ chịu và thú vị từ trước đến nay. Nhưng bây giờ đến sự thay đổi. Oliver sẽ giúp tôi chuẩn bị cho tiết học này. Tôi không mong đợi sẽ đối đầu với kẻ chống lại những luật lệ xã hội này.

Khi tôi có những ý nghĩa đó, chính hắn ta bước vào phòng học.

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro