Chương 11: Bán hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời vừa vào đầu hạ, nên mặt trời hừng đông thật sớm, tới khi hai mẹ con đến chợ, đã có không ít người đi chợ.

Thanh âm rao hàng vang lên hết đợt này đến đợt khác. Ở cái tiểu huyện này, cách buôn bán hàng hóa vẫn còn rất hỗn độn, trên mặt đất luôn tràn ngập những vết nước bẩn đọng lại khắp nơi, đây là lần đầu tiên nàng tới một khu chợ như thé này. Nhưng nàng vẫn không hề có một chút nào do dự, giẫm lên nước bẩn chiếm được một chỗ đứng tốt:

“Nương, ở nơi này.”

Nàng để giỏ xuống, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ,  sau đó lại tháo tiếp củi gỗ từ gùi của Tào thị. Hai mẹ con còn chưa kịp đứng vững, bỗng có một cái chân to đá tới đây, giỏ tre đựng Viễn Chí nhất thời bị lật đổ hết ra ngoài.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?” - Thanh Nương vừa sợ vừa giận, không khỏi hô lên.

“Biến đi,  ai cho phép các ngươi chiếm chỗ của lão tử!” - Một gã hán tử vung dao mổ heo lên.

“Là chúng tôi đến trước..” - Thanh Nương đang muốn tranh luận, lại bị Tào thị kéo ra.

“Thật zin lỗi, chúng tôi đi ngay đây..” - Tào thị một mặt vừa cúi đầu vừa nói, một mặt khác, lại nhanh nhẹn khom người, nhặt hết Viễn Chí bị rơi.

“Ta nhổ vào!” - Tráng tử gặp nàng chịu thua, cũng không nói thêm gì nữa, đem bàn của chính mình dọn lên.

Hai mẹ con rời khỏi nơi đó, đi đến một góc khuất khác mới dừng bước.  Thanh Nương xem vị trí, cười khổ trong lòng một tiếng, hèn gì nương lại không bán được củi.

“Thanh nhi mệt mỏi rồi phải không? Con mau ngồi lên trên bó củi, nghỉ mệt một lát.” - Tào thị phủi hai bên vai nữ nhi mà nói.

Cố Thanh Nương lắc đầu, ngược lại đem Tào thị ấn xuống, ngồi trên đống củi:

"Nương, người mau ngồi xuống”

Hai mẹ con nói xong, thì cứ ngồi mãi cho đến trưa, củi còn chưa bán đi được, trong cả buổi sáng, cũng có người tới hỏi, nhưng sau khi nghe họ trả giá, Tào thị ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt.

“Nương?” - Thanh Nương cảm thấy không hiểu, theo như nàng, bó củi này bán đi cũng có thể được mấy đồng tiền cơ mà, các nàng còn nhiều thứ cần chi dùng tiền đó. Tào thị hé miệng cười khổ, bà đưa tay lặng lẽ chỉ vào mấy người cũng đang bán củi xung quanh họ:

“Giá này đã được định ra từ trước, nếu chúng ta bán thấp hơn..” - Các nàng bán thấp hơn, sẽ quấy nhiễu tất cả các nhà bán củi khác, chắc chắn những người này sẽ tìm mình ngây lập tức để tính sổ. Quy định này đối với Thanh Nương mà nói cũng không có gì xa lạ, chỉ là nàng không nghĩ tới, bán một bó củi nho nhỏ, cũng có quy định định giá chung như thế này. Nàng cũng đành cười than một tiếng mà thôi.

“Tiểu cô nương, ngươi đang bán cái gì đấy?” - Có người chỉ vào cái giỏ tre của nàng mà hỏi.

Gặp có khách tới, Thanh Nương rất là cao hứng, vội đáp với họ:

“Đây là Viễn Chí!”

Dù sao đây cũng là khách hàng đầu tiên, tâm lý của nàng có chút khẩn trương, nàng cố nhớ lại trước kia ở hiệu thuốc, những dược hành kế chiêu đãi khách nhân ra sao, nàng lắp ba lắp bắp nói tiếp: 

“Khách quan, này..này là Viễn Chí.. sắc hoàng, ống tre thô, nội dày..”

“Viễn Chí? Thì ra là thảo dược” - Khách nhân cười tít mắt sau đó lại vội vàng tránh ra nơi khác.

Thì ra người ta chỉ nảy sinh hiếu kỳ, nên mới tới hỏi một chút cho biết , Thanh Nương sâu kín thở dài một hơi, thẳng đến lúc tan chợ, củi cùng thảo dược cũng không bán được.

“Thanh nhi con cũng đừng gấp, chúng ta cứ chậm rãi đợi.” - Tào thị thấy nữ nhi ủ rủ, liền cười an ủi nàng, tuy nhiên trong lòng bà cũng không tránh khỏi âm thầm thở dài.

Cố Thanh Nương nhìn bà cười cười, khẽ gật đầu, đi đến đầu ngõ, nàng trông thấy tiểu nương tử bán đậu hũ đang ngồi cắn hạt dưa, tiểu nương tử thấy nàng vội vàng chào hỏi.

“Thanh Nương, muội đã khỏe chưa?” - nàng chào hỏi xong, nghĩ đến cái gì, liền quay đầu chạy vào trong tiệm, đảo mắt cầm vài quả trứng gà chạy ra, rồi đưa cho Thanh Nương:

“Tặng cho muội đây”

“Tẩu tử tỉ sinh rồi sao?” - Thanh Nương lập tức minh bạch, cười hỏi.

Đậu Hoa mắt cười thành một đường thẳng:

"Đúng đúng, hôm qua vừa sinh, là một tên tiểu tử!”  - Nàng vừa nói chuyện vừa lặng lẽ chỉ chỉ vào bên trong, hạ thấp giọng nói:

“Nương ta đem tẩu tử cùng bảo bối sủng lên đến tận trời..” - Nàng nói xong lại che miệng cười khanh khách.

“Chúc mừng, chúc mừng.” - Tào thị nghe vậy cũng cười chúc mừng.

Đậu Hoa cười cảm ơn, lại kéo Thanh Nương, vẻ mặt tò mò hỏi:

“Chao ôi, muội thế nào lại biết hôm đấy Chu đại nương không có ở nhà? May mắn ta nghe theo lời muội nói, đi thỉnh Vương đại nương, nếu không thì..” - Nàng nói xong lại vỗ vỗ ngực,   vẻ mặt nàng nghĩ lại đêm đó mà thấy sợ.

Đời trước tẩu tử Đậu Hoa bởi vì bà mụ đến chậm mà bỏ mạng, nương Đậu Hoa mắng suốt cả nửa con đường, vì thế nên Thanh Nương khắc sâu ấn tượng vào đầu. Nghe Đậu Hoa nói, nàng không khỏi hé miệng cười, nhưng không có đáp lời, cũng không thể nói với nang ấy là nàng nghe chuyện này từ nương nàng ấy nói được.

“Phần tử tri thức chính là luôn hiểu biết nhiều như vậy sao, hay là muội đọc được sách xem bói?” - Đậu Hoa cười nói, mắt thấy dưới chân nàng có giỏ tre, nàng lên tiếng hỏi:

"Muội mang theo cái gì đó?”

“Đây là dược liệu Viễn Chí” - Thanh Nương ủ rũ đáp.

“Muội đi bán dược liệu sao?” - Đậu Hoa hỏi.

Thanh Nương gật gật đầu, lại than thở:

"Nhưng mà không có người mua.”

Đậu Hoa lại cười khanh khách, chỉ tay hướng đối diện mà nói:

"Muội đi ra ngoài phố bán sao? Ai lại bán dược liệu ở phố xá bao giờ? Cái này thì muội nên đi hiệu thuốc bắc bên kia hỏi một chút đó”

Cố Thanh Nương nhìn theo hướng tay nàng chỉ. Con đường ở bên kia có một tấm biển của hiệu thuốc bắc, tuy rằng trời đã tối, nhưng vẫn như ban ngày có khách ra vào tấp nập.

Hiệu thuốc bắc… Cố Thanh Nương cắn cắn môi, trong lòng do dự. Bình thường hiệu thuốc phải cùng dược hành mua bán, mà dược hành thì thu mua dược liệu từ những thương nhóm bán dược liệu. Nàng bây giờ chỉ là một người bán lẻ ít dược liệu, cơ bản nhất thì nàng phải cùng thương nhóm bán lẻ dược liệu giao tiếp trước tiên, nếu cứ trực tiếp đi đến hiệu thuốc bắc, chỉ sợ người ta cũng không muốn mua dược liệu của nàng.

“Đi thử thôi, hỏi một chút, có gì phải sợ.” - Đậu Hoa thấy nàng hơi do dự, liền cười nói. Trong mắt nàng lại có thêm vài tia thương tiếc, đây chính là thiên kim tiểu thư quan gia đấy, bây giờ lại lưu lạc đến mức phải tự đi mưu sinh, do dự là chuyện rất bình thường.

“Đi, ta đi cùng với muội” - Nghĩ vậy Đậu Hoa lập tức để hạt dưa trên tay xuống, quay đầu hướng trong tiệm gọi:

"Nhị ca, muội đi ra đây một chút nha”

"Trời đã tối rồi, muội lại giở chứng chạy đi đâu đó?” - Bên trong có một giọng nam đáp lời.

Đi ra bên ngoài là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thấy Cố Thanh Nương cùng Đậu Hoa, vội cười chào hỏi với hai mẹ con nàng.

"Được rồi, muội đi đây.” - Đậu Hoa vừa nói, một mặt lại thay nàng gùi giỏ tre lên vai.

“Nương, con đi hỏi môt chút.” - Cố Thanh Nương hướng Tào thị nói.

Tào thị gật gật đầu, cười nói rằng tốt, bà cũng không quên an ủi nàng:

"Không bán được cũng không sao, chúng ta cũng không gấp”- đoạn bà xoay người đi vào trong nhà.

“Đậu Hoa tỷ, để muội mang cho tỷ.” - Thanh nương bắt kịp Đậu Hoa đang đi ra ngoài.

“Tỷ cõng được, thân thể của muội như thế này, không như tỷ là người lao động chân tay..” - Đậu Hoa cười đẩy tay nàng ra, khi nói chuyện đã đến gần hiệu thuốc bắc.

Cố Thanh Nương ngẩng đầu, trước mặt là tấm biển hiệu ba chữ “Thiên Kim Đường”. Nhớ lại trước kia, nàng rất ít đi ra ngoài, ở tại đây lâu như vậy mà nàng cũng chỉ quen biết mỗi Đậu Hoa mà thôi. Nàng mơ hồ nhớ là ở gần đây có một hiệu thuốc bắc, chính mình cùng cha thường hay đến mua dược của họ,  nhưng chưa một lần tự mình đi qua nơi này.

“Tất cả đều là hàng xóm láng giềng, sẽ nhận mua đồ của muội thôi, muội đừng sợ.” - Đậu Hoa cười tít mắt an ủi nàng, rảo bước chân tiến vào hiệu thuốc bắc.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh