Chương 5: Đồng tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi
Beta: QR2

Hắn cắn chặt môi dưới, nghĩ đến chuyện Nhị thúc nhìn phụ thân bằng ánh mắt khinh miệt, nghĩ đến lúc hắn trốn phía sau núi đá, thấy phụ thân trong tiệc rượu bị người trong tộc xa lánh, nghĩ đến chuyện ngay cả hạ nhân quét tước cũng khinh miệt nói hắn là tiểu phế vật, lúc đó hắn là một hài tử ngây thơ không biết tiểu phế vật là gì, còn vô cùng vui vẻ chạy đi hỏi phụ thân..

"Tuyệt đối sẽ không!" - Cố Hải lặp lại một lần, cắn môi dưới đến chảy máu.

"Ca ca, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, mặc y phục mình làm ra, ăn cơm mình làm ra, dù sau này có thể vẫn tiếp tục gian nan nhưng có thể đứng thẳng lưng trước mặt người khác, vì cái gì chúng ta lại muốn phụ thuôc vào người khác, lại muốn đi nhìn sắc mặt của người khác để mà sống?"

Cố Thập Bát Nương hít một hơi thật sâu. Nàng nhớ đến một lão bộc ở Thẩm gia đã từng nói một câu, một câu nói rất bình thường không có gì mới lạ nhưng không biết vì sao lúc này trong đầu nàng lại vô cùng rõ ràng.

"Ai có cũng không bằng chính mình có…" - Nàng thì thầm nói.

"Đúng!" - Cố Hải cao giọng:

"Đúng, chúng ta dựa vào chính mình! Không cần dựa vào bọn họ! Không cần bọn họ bố thí!"

"Ca ca, huynh phải học thật tốt, phải cố gắng đạt được công danh!" - Thập Bát Nương nắm cánh tay hắn nói.

"Được…" - Cố Hải nghiêm túc gật đầu, giơ cao quả đấm lên:

"Ta muốn đạt được công danh, ta sẽ xin cho mẫu thân cáo mệnh phu nhân, xem còn ai dám coi thường chúng ta, tùy ý khi dễ chúng ta!"

Hắn nghĩ đến hơn nửa năm nay, hắn lo lắng chuyện trong nhà, tư tưởng không tập trung, bỏ lỡ không ít bài học, thời gian đến kỳ thi hương năm sau cũng không còn dài.

"Muội muội, ca đi học đường." - Cố Hải ném dao chặt củi lại, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Ca ca, muội ở ngọn núi phía sau học đường chờ huynh, sau khi huynh tan học, chúng ta cùng nhau đi đốn củi!" - Thập Bát Nương trên mặt lấp lánh nước mắt, ở phía sau hô lên.

Cố Hải ở phía xa khoát khoát tay áo, qua đoạn rẽ ngoặt đã không còn nhìn thấy. Thập Bát Nương đứng lặng ở trước cửa, ngây ngốc ngóng nhìn một hồi, đến tận lúc đại nương nhà hàng xóm chào nàng, nàng mới tỉnh lại, quay người vào nhà, đóng cửa. Nhìn tiểu viện mộc mạc nhưng đầy không khí gia đình, Thập Bát Nương nắm chặt quả đấm, muốn bước từng bước thay đổi vận mệnh, để cả nhà lại không đi ăn nhờ ở đậu, tránh xa thân thích cũng là chưa đủ. Nàng biết nhà nàng không có bạc để giành, vì khám bệnh cho nàng còn nợ tiền ở bên ngoài. Sau này còn có chi phí sinh hoạt của ba người, chỉ dựa vào việc mẫu thân thêu thùa, may vá, giặt đồ tuyệt đối chống đỡ không nổi, huống chi ca ca còn phải đọc sách.

Bạc… Bạc… Muốn sinh tồn nhất định phải có bạc, nàng cần rất nhiều bạc. Giờ phút này, nàng thật hận chính mình là thân nữ nhi, vai không thể gánh, tay không thể xách, nữ công không biết làm, chỉ có kinh nghiệm sống hơn mười năm nhưng mà kinh nghiêm kia cũng chỉ giống như lục bình, tùy tiện nổi trôi, trước khi xuất giá nghe theo thân tộc, sau khi xuất giá thuận theo bà bà, ngay cả sau khi ở riêng nhận được hiệu thuốc, dù là nữ chủ nhân nàng cũng thuận theo chưởng quầy... Trừ nghe lời người khác nói, nàng cái gì cũng không biết.

Cảm xúc thương tâm, phẫn hận, buồn phiền cùng lúc đập vào trong lòng nàng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện này phát sinh lần nữa sao? Vậy nàng cần gì phải sống lại?

Thập Bát Nương ngồi ở trong sân, vùi đầu vào đầu gối mà khóc lớn, mỗi đêm nàng đều bị ký ức "kiếp trước" hành hạ, hận không thể lớn tiếng khóc, nhưng vì mẫu thân ngủ ở bên cạnh nên không thể. Nàng sợ nhìn thấy mẫu thân và ca ca lại chết trước mắt mình, sợ hãi nghe cái tên Kiến Khang, nhưng nghĩ tới người đó lúc này đang sống tại Kiến Khang, nàng hận không được lập tức cầm dao xông tới, giết chết hắn, giết chết hắn...

Thoải mái khóc một hồi, sau khi phát tiết xong, tâm trạng đã dần bình tĩnh trở lại, Thập Bát Nương nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, hít sâu một hơi. Kiếp trước nàng là một phụ nhân bình thường, tuy rằng nàng được đọc không ít sách nhưng chưa bao giờ tìm hiểu đạo lý trong sách nhắc tới, hiện tại nghĩ đến kinh nghiệm của những người đó lại muốn đọc một ít văn thư, nhất là những văn thư phụ thân từng nghiêm túc dạy nàng, lòng nàng dần dần bình tĩnh lại. Không thể gấp, không thể nóng vội, nàng phải tin tưởng ông trời muốn nàng sống lại sẽ không phải chỉ vì đùa giỡn nàng. Hơn nữa nhớ lại những chuyện ngày xưa, nàng cũng tự hỏi Thập Bát Nương nàng không làm chuyện gì thất đức, ông trời sẽ không cho nàng sống lại chỉ để chịu sự thống khổ một lần nữa đâu. Nàng chỉnh trang lại y phục, quỳ gối trước cây lựu, thành kính dập đầu, tạo thành chữ thập cầu phúc, thần Phật trên cao xin phù hộ cho nàng.

Tào thị bán xong châm tuyến liền vội vàng trở về, vốn dĩ muốn nhanh chóng nấu cơm cho Thập Bát Nương, lại thấy cơm đã nấu trên bếp lò, sân viện sạch sẽ rõ ràng đã được quét dọn qua.

"Nương, người nhanh nhanh ăn cơm, con đi đưa cơm cho ca ca đây." - Thập Bát Nương cầm giỏ cơm nói.

Tào thị nhịn không được nước mắt lại muốn trào ra. Lúc trượng phu còn sống, gia cảnh trong nhà tuy không tốt lắm nhưng bạc để nhi tử đến học đường ăn cơm vẫn có, cho nên bọn họ không có đưa cơm, nhưng từ khi trượng phu chết, gia cảnh xuống dốc không phanh, Cố Hải ở học đường lén lút nhịn ăn vì tiết kiệm tiền, sau khi bà phát hiện, khóc lóc một hồi, liền quyết định đi đưa cơm cho nhi tử.

Tuy vậy bà cung chỉ đưa cơm được một hai lần rồi thôi, thứ nhất mỗi ngày chưa tới giữa trưa Cố Hải đã nhanh chóng quay về giúp bà làm việc nhà, thứ hai bà thật sự không có cách nào phân thân được lại không yên tâm để nữ nhi đưa đi, tất nhiên bà hiểu rõ như vậy sẽ phá vỡ việc học của nhi tử, nhưng mà không còn cách nào. Bà làm mẫu thân thật sự cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Bây giờ thì tốt rồi, nhi tử muốn được đưa cơm, có nghĩa là đã hồi tâm chuyển ý, bắt đầu đọc sách lại như bình thường, mà nữ nhi còn chủ động gánh vác việc chăm sóc ca ca, tảng đá đè nặng trong lòng bà cũng xem như đã được hạ xuống.

"Nương, người đừng lo lắng, con rất khỏe, những việc trong nhà con đều biết làm." - Thập Bát Nương ngẩng đầu nhìn nương, bởi vì làm lụng vất vả lại u buồn lâu ngày mà khuôn mặt của nương giống như bà lão, trong lòng nàng cảm thấy chua xót không thôi.

"Tốt." - Tào thị gật đầu, từ ái nhìn nữ nhi, nhẹ giọng nói:

"Con đi đường nhớ cẩn thận."

Tào thị không thể hiện sự lo lắng đối với thân thể của nữ nhi, nữ nhi săn sóc mình như thế, mình không nên cô phụ tấm lòng của nữ nhi khi nàng muốn phân ưu với mình.

Thập Bát Nương khẽ gật đầu, xách giỏ lên, thuận tay cầm lấy dao chẻ củi:

"Nương, con đợi ca ca tan học, đi đốn củi với huynh ấy, người đừng lo lắng."

Tào thị nghĩ tới chuyện lúc trước nàng bị thương, trong lòng hơi do dự, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nữ nhi, liền gật đầu:

"Được, vậy con nhớ phải thật cẩn thận, con sức yếu, lượm những cành cây gãy thôi..."

Thập Bát Nương tươi cười, cất bước đi ra cửa.

"Chao ôi! Cố nương tử…" - Lưu đại nương lắc lư đi tới, thấy Tào thị ở trước cửa, vội cười nói:

"Chuyện kia, ngươi nghĩ như thế nào rồi?"

Trên mặt Tào thị hiện lên mấy phần do dự, chần chờ một chút mới nói:

"Đại nương, thật làm phiền người lo lắng vô ích… Căn nhà này ta tạm thời không bán..."

"Cái gì?" - Khuôn mặt Lưu đại nương bỗng chốc cứng đờ.

Nghe lời mẫu thân nói, Thập Bát Nương hơi quay đầu xem, trên môi nhẹ mỉm cười , nhưng rất nhanh liền thu lại, hiện tại không phải lúc để cười.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh