Chương 6: Học đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_gà_nhà_nuôi

Ra khỏi ngõ nhỏ, Thập Bát Nương đờ đẫn đứng tại đầu phố, nhìn ngã tư quen thuộc, mọi người, cửa hàng, âm thanh rao hàng tất cả mới như chỉ ngày hôm qua mà không phải mười năm đã qua.

"Thập Bát Nương, Thập Bát Nương…!" - Một cô gái bán đậu hũ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đeo tạp dề vải đay màu lam vẫy tay hô to gọi nàng.

"Đậu Hoa tỷ tỷ..” - Thập Bát Nương hướng nàng ngơ ngẩn kêu. Tiểu cô nương cười sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng:

"Muội có khỏe không? Muội dọa chết ta rồi… để ta xem xem,xem thử có lưu lại sẹo không?..Muội thế nào lại không để ý.."

Vừa nói vừa nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, lau hai tay ướt lên tạp dề,ánh mắt chăm chú xem xét khuôn mặt nàng: 

"Sẹo lại lớn như vậy.." - Tiểu cô nương khoa trương kêu lớn một tiếng, ngay sau đó lại lập tức an ủi :

"Đừng lo, đừng lo,..  may mắn tóc mái che hết…a.."

Nàng nói chuyện mà không quên nhìn cô gái trước mắt đang ngơ ngẩn nhìn lại chính mình, không khỏi hé miệng cười:

"Muội nhìn cái gì thế? Trên mặt ta có mọc hoa sao?"

"Thật tốt quá, đã lâu muội không gặp Đậu Hoa tỷ tỷ.." - Thập Bát Nương lẩm bẩm nói. Tiểu cô nương che miệng cười :

"Thật lâu? Khà khà.." - Nàng chớp chớp mắt, nghịch nghịch đuôi tóc của Thập Bát Nương:

 "Trách ta không đến thăm muội sao? Thật là một tiểu quỷ hẹp hòi mà…Ta tuy không đi thăm muội được, nhưng có nhờ người đem mấy chén đậu hũ đến cho muội mà. Muội cũng biết tẩu tẩu nhà ta sắp sinh, nương muốn ta ở nhà coi nàng…" - Nàng vừa nói vừa than thở, bộ dáng sầu lo:

"Cũng không biết lần này tẩu ta có sinh được nhi tử không? Nếu không phải nhi tử, tẩu tẩu sẽ lại bị nương ta mắng…tẩu tẩu thực đáng thương…"

“Là nhi tử..” - Thập Bát Nương nghiêm túc nói. Tiểu cô nương nghe vậy thì càng cười khanh khách lợi hại hơn:

“Mượn lời muội cát ngôn, cát ngôn..”

Cố Thập Bát Nương nhìn nàng cũng cười vui, khoát tay áo cáo từ, đi bộ thêm mấy bước lại nghĩ tới cái gì quay đầu nghiêm túc nói: 

“Đúng rồi Đậu Hoa tỷ tỷ, thời điểm tẩu tẩu tỷ sinh, tỷ nhớ đi thỉnh Vương đại nương ở phố tây, Chu đại nương phố đông hôm đấy không có nhà.”

“Sao, không có ở nhà ư?” - Nàng ngây cả người, vẻ mặt không rõ, nhìn bóng lưng tiểu cô nương đã đi xa lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ muội biết tẩu tử ta ngày nào sinh hay sao?”

Tiên Nhân huyện là một cái huyện thành nhỏ, cách Từ Châu khoảng mười dặm, núi non thanh tĩnh , vốn là đất hoang không người ở, không biết sao xuất hiện một đạo sĩ, một cao tăng tại đây tu luyện đắc đạo thành tiên, ngồi một con tiên hạc phi thiên, tiên hạc vỗ cánh quét sạch vùng đất trống, sau khi tiên hạc giương cánh, địa phương này liền nổi danh, dân chúng dần dần tụ tập về đây bởi vậy kêu là Tiên Nhân huyện.
Học đường ở Tiên nhân huyện cũng là ở trong truyền thuyết tiên nhân phi thiên. Ở phía ngoại thành có một ngọn núi nhỏ, bởi vì có tiên nhân phi thiên nên phong thủy vô cùng tốt, thích hợp xây dựng học đường. Học đường ở đây vốn là do các hộ dân khá giả hùn vốn thiết lập nên, đào tạo ra rất nhiều nhân tài, có người thi đỗ đạt tới bảng nhãn. Đối với một tiểu huyện thành mà nói, như vậy đã là có rất nhiều người nổi danh rồi, dẫn tới mấy thị trấn kế bên cũng có học sinh tiến đến muốn xin học.

Đến gần nơi này, xa xa đã nghe rõ tiếng đọc sách lanh lảnh, giờ ăn cơm trưa đã đến, nhưng vẫn còn tiếng đọc sách, thấy rõ nét phong cách học tập của học đường. Trước cổng học đường đứng sừng sững một tượng Tiên Hạc, không biết được đúc từ khi nào, năm tháng phủ lên bực tương thêm một lớp áo loang lổ của thời gian, Tiên Hạc giương cánh muốn bay, sinh động như thật.

Thập Bát Nương không đi vào học đường, nàng nhớ tới phụ thân đã từng đưa nàng tới thăm bức tượng Tiên Hạc này, nhưng chỉ ghé qua một lần mà thôi. Bởi vì nơi này có vị tiên sinh học vấn rất cao, nhưng tính tình vô cùng kỳ quái, trong đó điểm thứ nhất là nhất định không được cho nữ nhân tiến vào học đường.

Đứng ở bên ngoài, Thập Bát Nương thăm dò hướng đi của mọi người, xem có thể tìm được người nhắn gọi Cố Hải giúp nàng hay không. Nhìn xung quanh thì thấy có ba thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, quần áo chỉnh tề đang đi tới, trong đó có một người nhìn thấy Thập Bát Nương liền ngừng bước chân, cùng người khác nói mấy câu, ba người bật cười rồitiến tới chỗ nàng.

"Tiểu nương tử ,ngươi tìm ai vậy?” - Một thiếu niên có đôi mắt nhỏ mở miệng hỏi, ánh mắt thì rơi xuống cái giỏ nàng đang cầm.

Học đường nơi này cũng có nhà bếp, nhưng có một bộ phận học sinh ăn không nổi thức ăn nhà bếp, hoặc là tự mang đi, hoặc là đợi người trong nhà mang đến, vừa nhìn thấy tiểu cô nương vác cái giỏ, đi lại gần thì ngửi thấy mùi thức ăn, hắnlập tức biết mục đích nàng tới đây.

“Là tới đưa cơm đúng không” - Thiếu niên xoay chuyển mắt nhỏ, cười tít mắt.
“Cho ai vậy?” - Nói xong hắn liền giang tay ra:

“Ta thay ngươi đưa vào trong nhé”

Nếu là trước kia, Thập Bát Nương nhất định sẽ nói cảm ơn, hơn nữa phi thường cảm kích mà giao đồ cho hắn. Nhưng đó là trước kia, hiện tại Thấp Bát Nương nàng quyết không tin hắn.

“Đa tạ mấy huynh trưởng, nhưng ta còn có câu muốn nói với huynh trưởng, cho nên thỉnh mấy vị huynh trưởng giúp ta gọi ca ca ra” - Nàng cúi đầu nói, tay vẫn cầm cái giỏ không có nơi lỏng chút nào.

Ba thiếu niên ngoài ý muốn nghe được câu trả lời của tiểu nương tử, trên mặt liền không vui.

“Có muốn nhắn cái gì thì cứ nói ra chúng ta sẽ giúp ngươi nhắn lại cho…” - Một thiếu niên mập mạp vừa cười ha hả vừa nói, tay thì duỗi tới muốn cầm cái giỏ.

Chỉ cần nơi có người liền là ngư long hỗn tạp, học đường cũng không ngoại lệ, tất nhiên người nghiêm túc đọc sách cầu lấy tiền đồ vẫn là chiếm đa số, nhưng người đục nước béo cò, ăn không ngồi rồi cũng có. Mấy người thiếu niên này, tuy mang dáng vẻ thư sinh, nhưng mỗi cử chỉ hành động lại không có mang tí gì là phần tử trí thức văn nhã.

Thập Bát Nương nhạy bén lui về phía sau một bước, trong mắt nàng là tràn đầy đề phòng ba người bọn hắn. Sẽ không phải vậy chứ, ba người này muốn cướp giỏ cơm chính mình đưa tới sao? Xem cách bọn hắn ăn mặc, so với mình thì gia cảnh tốt hơn rất nhiều mà.

Sự thật thì Thập Bát Nương chỉ đoán trúng một nửa. Bọn hắn ba người đích xác là muốn cái giỏ của nàng, nhưng không phải vì ham mê ăn uống mà là dùng để thu phí cực khổ.

Bởi vì đưa cơm là người nhà hàn môn đệ tử, tính tình khí thế kém bọn hắn một bậc, hơn nữa tiên sinh kiêng kỵ học đường phát sinh tranh đấu, một khi xảy ra việc, không cần hỏi ai gây chuyện, nhẹ thì quở trách, nặng thì đuổi học tất cả. Bởi vậy việc ngăn ngừa học sinh dọa dẫm, vơ vét tài sản của nhau là không cần thiết, còn đối với học sinh bị vơ vét tài sản, tuy là tức giận nhưng cũng chỉ có thể tự nhận mình gặp xui rủi mà thôi.

Cứ như vậy còn rất ít người dám đưa cơm tới, ba người này đã lâu không có thu nhập, hôm nay dễ dàng lại gặp được một người, nhìn qua vẫn là một tiểu cô nương nhu nhược mà thôi. Không nghĩ đến thế nhưng sẽ bị cự tuyệt. Thiếu niên béo thất bại, tức giận nói:

"Ngươi, tiểu nương tử, thực không biết tốt xấu!"

"Có cái lời gì mà không thể nói cho chúng ta nhắn giùm được?"

Thiếu niên hừ trong miệng một tiếng, đánh giá Thập Bát Nương vài lần, âm thanh tà khí nói:

“Chẳng lẽ là lời đường mật hay sao?”

Lời vừa nói ra, ba thiếu niên rống lên cười to.

"Học đường trang nhã, mấy vị huynh trưởng nên thận trọng lời nói một chút" - Thập Bát Nương ngẩng đầu nghiêm nghị nói.

"A! Đến phiên ngươi, tiểu nương tử dám giáo huấn chúng ta à!" - Thiếu niên mắt nhỏ liền hô to gọi nhỏ:  

"Dám giáo huấn chúng ta sao, việc này chính là tiểu gia chúng ta quyết định đấy..!”

Hắn vừa nói chuyện, vừa mạnh mẽ duỗi tay hướng cái giỏ của Thập Bát Nương mà giật lấy. Ngay lúc này bỗng có người ho khan một tiếng:
"Các ngươi đang làm cái gì ở đây?"-  Một thiếu niên với gương mặt sáng sủa cất giọng nói.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh