Chương 7: Học sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : thu_ gà_nhà _nuôi

Thanh âm này khiến sắc mặt ba thiếu niên trở nên hốt hoảng, đột nhiên dừng động tác tay lại, cười cười xoay sang hướng có thanh âm đó.

Một thiếu niên mặc đồng dạng bộ kỷ bào màu đậm đang đứng ở chỗ không xa, thân hình dong dỏng cao, phong thái trí thức nồng đậm, đang nhíu mày nhìn qua bên này.

Cố Thập Bát Nương “sống một đời” tại Tiên Nhân huyện, hoạt động phạm vi cũng là chính những con đường phụ cận. Học đường, nơi này nàng đến có thể đếm số lần tới trên đầu ngón tay, càng không cùng với học sinh nơi này giao tiếp, cho nên trong trí nhớ của nàng không có thiếu niên này, tự nhiên cũng không nhận thức được hắn là ai. Ba thiếu niên cũng nhận biết được, vừa nhìn thấy hắn, trong lòng không nhịn được mà nhận mình quả thật xui xẻo, tuy vậy trên mặt lại không dám biểu lộ ra bất kì điều gì.

Hắn tên là Thái Văn, người ở Lâm huyện tới đây để đọc sách, cũng là con nhà quyền quý, nói hắn là con nhà quyền quý vì thấy hắn luôn ăn ngủ tại học đường này, chi phí không phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng ở một phương diện khác mà nói, người trong nhà sẽ không bỏ được con cháu quanh năm suốt tháng luôn ở trong học đường, nếu không phải là trưởng bối không yêu quý thì là hài tử không được thụ sủng trong nhà. Bất luận hắn có là con cháu nhà quyền quý chân chính hay không, nhưng chắc chắn hắn là đệ tử đắc ý của tiên sinh, tại học đường, điều này chính là không kém gia đình quyền thế một chút nào.

Có một con cháu quan lại không biết như thế nào bị hắn bắt lấy sai lầm, ở trước mặt tiên sinh nói mấy câu, kết quả tiên sinh thật sự đem người đuổi ra khỏi học đường, mặc ai đến cầu tình cũng không được. Bị học đường xua đuổi, chính là bị hủy đi tiền đồ, một học sinh có hành vi bị tiên sinh ghét bỏ, chính là liền cắt đoạn việc bái sư cầu học, thử hỏi nếu chính tiên sinh còn nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, ai sẽ dám nhận ngươi đây?

Như vậy xem ra, trừ khi là kẻ thù của nhau thì mới làm ra chuyện tuyệt tình như vậy. Nhưng sự thật, Thái Văn chính là lấy chuyện luận sự, người nhà học sinh đó cũng không dám phát tiết, bởi vậy ai cũng rõ ràng tính tình hắn cổ quái. Con cháu quan lại hắn còn dám làm như vậy, bọn hắn ba cái xuất thân thương hộ nào dám chọc đến hắn, nếu bị hắn phát hiện lỗi lầm, bẩm báo tiên sinh đuổi khỏi học đường, cha bọn hắn còn không đánh chết sao.
"Không có chuyện gì, Thái học huynh, chúng ta…chúng ta….là tiểu nương tử này đến đưa cơm, chúng ta đang giúp nàng thôi.." -  Thiếu niên mắt nhỏ vội vàng cười giải thích, một mặt lại xoay người, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Thập Bát Nương.

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy bất an, tiểu nương tử này nếu thực sự cáo tội trạng của họ, tiên sinh nhất định sẽ trách phạt. Nếu vậy, bọn hắn liền giáo huấn nàng một chút, nhưng như vậy cũng là mất nhiều hơn được.

Thái Văn nghe lời này, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua ba người, ánh mắt có mấy phần khinh thường, sự tích của mấy người này hắn đều có nghe qua, chẳng qua không có ngươi nào dám tố cáo, cũng là không có nhân chứng thực tế.

Nhìn xem Thái Văn không nói chuyện,  cũng không ý tứ gì, trong lòng ba người liền chột dạ.

"Tiểu nương tử, ngươi nói xem có đúng không?" - Thiếu niên mập vội vàng nhìn Thập Bát Nương mà hô.

"Vâng" -  Thập Bát Nương theo tiếng mà đáp, thanh âm hờ hững.

Nghe lời nàng nói, ba thiếu niên đều  nhẹ nhàng thở ra, tiểu nương tử này cũng là người biết điều.

"Đem đồ cho ai? Ngươi nhanh nói ra ,chúng ta liền đem giúp ngươi, giờ đã quá giờ cơm trưa rồi, đừng hiểu lầm chúng ta, tiên sinh chính là không thích mọi người đem thức ăn trong nhà tới!”  - Thiếu niên mắt nhỏ thuận thế nhiệt tình nói.

"Cố Hải" - Thập Bát Nương tuy nói nhưng vẫn không đem giỏ đưa ra:

“Làm phiền gọi huynh ấy ra giúp ta”

“Cố Hải” - Ba thiếu niên trừng mắt, thần sắc có chút cổ quái.

“Đúng vậy, Cố Hải ngụ ngõ Trường Nhạc” - Thập Bát Nương hơi kinh ngạc, nàng cho rằng ba thiếu niên này lại muốn giở trò gì đó, không khỏi hướng nhìn Thái Văn đang đứng không xa bên kia, bắt gặp hắn cũng đang nhíu mày.

“Nếu là vậy, ngươi cũng không cần đưa đâu..”  - Thiếu niên mập bộ dạng vui sướng khi người gặp họa cười nói.

“Vì sao?”  - Thập Bát Nương nội tâm nhảy dựng lên, cất cao thanh âm chất vấn:

“Huynh ấy thế nào?”

“Hắn đấy à, hắn chọc tiên sinh cáu giận, đang bị tiên sinh phạt chép sách..” - Thiếu niên mắt nhỏ vừa nói vừa cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa:

“Phải chép phạt xong trước trời tối, nếu mà không đủ tám trăm chương, tiên sinh liền đuổi hắn ra khỏi học đường.. Tám trăm chương đó, đến trời tối cũng không xong, huống chi hắn còn bị đánh lòng bàn tay, ngươi vẫn nên mang cơm về nhà, chờ hắn về nhà ăn đi…”

Tám trăm chương? Dù ba đầu sáu tay cũng không không chép kịp.. xem ra chính là muốn đuổi ca ca ra khỏi học đường! Thập Bát Nương nghe vậy, đầu bỗng oanh lên một tiếng,mặt bỗng nhiên trắng bệch.

"Không.." - Nàng lẩm bẩm nói.

Đuổi ra khỏi học đường, ca ca sẽ ra sao? Phụ thân đã không còn, cũng không thể ở nhà tự học, ca ca còn bị đuổi ra khỏi học đường, tương lai đi thi huyện lý, với lý do phẩm đức bại hoại sẽ bị thủ tiêu tư cách dự thi. Vậy tại Tiên Nhân huyện này đã bị đoạn đường sống, mẫu thân cũng chỉ có thể mang bọn hắn hồi lại thân tộc mà thôi.

Thế nào lại xảy ra chuyện như thế? Nàng nhớ được kiếp trước ca ca là tự chính bản thân buông tha đèn sách, tại sao hiện tại lại bị đuổi? Mới thuyết phục được mẫu thân không bán căn nhà, thuyết phục ca ca cùng chính mình một lòng, không đi nhờ vả thân tộc. Chính mắt nhìn thấy vận mệnh có thể tại đây thay đổi, lại tựa như mơ hồ có một đôi tay đẩy bọn hắn, đẩy bọn hắn nhất định phải theo lộ tuyến trước kia.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh