Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên sinh âm mũi nồng đậm hừ một tiếng, không liếc nhìn hắn, ánh mắt lại đảo qua chỗ Cố Hải đang ngồi.

Cố Hải giống như không hề chú ý đến  không khí trong gian phòng đã biến hóa, hắn cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn chữ của chính mình, thần sắc trên mặt tuy không có biến hóa gì, nhưng lồng ngực nhấp nhô kịch liệt biểu hiện nội tâm của hắn đang khuấy động.

Không biết nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên đem mấy chương vừa viết xong cầm trong tay rồi xé bỏ. Động tác này khiến nhóm học sinh đang để ý đến hắn, âm thầm kinh hô. Ông trời ơi, thời gian đã không đủ, thế nào hắn còn đem chương mới viết xong xé bỏ?

Đại đa số mỗi học sinh đều hiện lên nét mặt thương hại, nhìn như Cố Hải đã nhận mệnh muốn buông tha việc học. Cũng đúng thôi, bây giờ không đến được nửa ngày nữa, hắn sao có thể chép xong tám trăm chương trong thời gian quy định được.

Cố Hải vẫn tiếp tục cầm xem mấy chương khác, lật đi lật lại. Thời điểm mọi người cho rằng, hắn sẽ đứng dậy li khai khỏi phòng học, hắn lại đem mặt giấy trải tốt, chính mình tiếp tục cầm lấy bút bắt đầu viết.

Phòng học vang lên thanh âm ồ lên. Tiên sinh đi đến chỗ ngồi của mình,  lập tức phát ra âm thanh uy nghiêm, ánh mắt đảo qua trong phòng, nhóm học sinh lập tức an tĩnh lại.

“Ngươi, bước tới giảng lại bài hôm qua.” - Tiên sinh chỉ mặt một cái học sinh mà nói.

Học sinh nọ run run một chút, theo lời tiên sinh đi đến trước mặt y, học sinh bắt đầu thuật lại bài học, thanh âm một hỏi một đáp quanh quẩn trong học đường, không còn người nào lại chú ý Cố Hải đang chép phạt.

Giảng giải xong ý nghĩa bài học, tiên sinh từ bàn của mình đứng dậy, ánh mắt đảo qua nhóm học sinh bởi vì tan học mà nhảy nhót.

“Đi đi.” - Tiên sinh lên tiếng.

Học đường vang lên tiếng bàn ghế va vào nhau, nhóm học sinh ly khai bàn học của chính mình, nối đuôi nhau đi đến trước mặt tiên sinh cung kính thi lễ, sau đó tăng tốc lập tức bước chân ra khỏi phòng học.

Rốt cuộc trong phòng học cũng chỉ còn mỗi Cố Hải, ánh nắng hắt vào người Cố Hải, chiếu ra bóng dáng của hắn loang lổ trên mặt đất. Viết xong, Cố Hải thở hắt ra, đặt bút xuống, đứng dậy, đem chồng chữ chép phạt cung kính dâng đến trước mặt tiên sinh.

“Bao nhiêu?” - Tiên sinh vân đạm cung khuynh truy vấn.

“Dạ thưa, ba trăm chương!” - Cố Hải cung kính đáp.

Tiên sinh cũng không nói chuyện, duỗi tay cầm lầy chồng giấy, lật từng trang xem, xem hết sức nghiêm túc, cho đến lúc xem xong toàn bộ.

 "Đi đi” - Tiên sinh cất lời.

Vẫn thả tay an tĩnh đứng kế bên, Cố Hải cất tiếng dạ, cúi người thi lễ với tiên sinh , rồi nói:

“Đa tạ tiên sinh đã dạy bảo, học trò cáo lui.”

Hắn thu thập dụng cụ của chính mình nhanh chóng, thần sắc lại hết sức bình tĩnh, trên mặt thậm chí mang theo mấy phần hưng phấn, như một học trò bình thường, đang chuẩn bị trở về nhà.

“Ngày mai đem năm trăm chương còn thiếu giao tới ta .” - Tiên sinh nói.

Cố Hải đi đến ngưỡng cửa, thân thể  khựng lại, không thể tin được mà xoay người vào trong phòng, trợn mắt há mồm nhìn tiên sinh.

“Mất hết thể thống!”  - Lão tiên sinh nhìn không vừa mắt bộ dáng của hắn như thế này, hừ một tiếng, phẩy tay áo rồi lướt đi qua hắn.

Cố Hải ngây ngốc đứng lặng tại ngưỡng cửa, tựa hồ không lý giải được hàm ý câu tiên sinh vừa nói, thẳng đến lúc có một tảng đá nện trên đầu hắn.

“Này, Cố cứng đầu, ngươi ở chỗ này lưu luyến cái gì, có chuyện gì lưu luyến sao, hay muốn ca ca cho ngươi  một bức tranh học đường, đặt ở đầu giường, ngày sau có thứ mà tưởng niệm..” - Thiếu niên mắt híp cầm đầu ba thiếu niên, âm dương quái khí cười nói.

Lời còn chưa nói xong, liền nghe Cố Hải hét lên, dọa hắn đem lời muốn nói mắc ngẹn ở cổ họng, lại thấy Cố Hải nhảy dựng lên, giơ quả đấm lên hét to hai tiếng, ba thiếu niên vội chạy ra xa.

“Này tiểu tử kia, không nên thương tâm quá độ rồi phát điên đi?” - Ba thiếu niên mắt to trừng mắt nhỏ ngơ ngác nhìn nhau.

Thẳng đến lúc chạy ra khỏi học đường, đôi mắt Cố Hải mới biến hồng, hắn qua loa vội chùi hai mắt, ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương dưới ánh chiều tà đang ngồi bên tượng hạc.

"Thanh Nương.” - Giọng nói của hắn có phần nghẹn ngào, hắn chạy thật nhanh tới chỗ nàng. Thanh Nương nhìn thiếu niên đang chạy tới, tâm tình nguyên bản đang dao động, đột nhiên bình tĩnh trở lại.

“Ca ca .” - Nàng đứng lên, còn chưa kịp nói thêm lời nào, Cố Hải đã khom người xuống cái giỏ cạnh chân nàng mở ra, hắn cầm lấy bánh bột ngô, từng ngụm từng ngụm ăn như hổ đói.

“Đói chết ta rồi…!” - Hắn nhồm nhoàm trong miệng nói không rõ lời,  hướng Thanh Nương lộ ra khuôn mặt cười tươi tắn. Cố Thanh Nương chỉ thấy một vị chua xót nơi cổ họng, đồng thời mắt cũng không nhịn được mà tràn ra nước mắt.

“Huynh ăn từ từ thôi, ăn ít một chút, về nhà còn phải ăn cơm chiều..” - Nàng cũng cười nói.

Cố Hải bị mắc nghẹn, cổ họng một trận ho khan, Thanh Nương vội thay hắn vỗ phía sau lưng.

“Được chưa!” - nàng cười nói.

“Được rồi, muội là muội muội , thế nhưng lại vui sướng khi thấy ca ca gặp họa vậy à!” - Cố Hải làm bộ kinh ngạc mà nói.

Thanh Nương nâng tay lên, nhẹ nhàng đánh hắn một quyền, huynh muội hai người liếc nhau một lần nửa, cả hai cùng cười rộ lên, cười ra cả nước mắt.

“Nhanh về nhà đi, nếu khônh nương sẽ lo lắng lắm.” - Cố Hải cúi đầu xách cái giỏ, lúc này mới thấy bên cạnh còn đặt một bó củi nhỏ.

“Muội còn đi nhặt củi à?” - hắn kinh ngạc nói.

“Đúng vậy” - Thanh Nương đeo giỏ lên, khẽ mỉm cười, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo nói:

"Ca ca cho rằng muội không thể sao?”

Cố Hải mím chặt miệng, xoay người chùi đi nước mắt, cầm chắc bó củi trên tay rồi khúc khích cười nói:

“Có thể chứ, nhưng chính là quá ít đi thôi, còn thua xa thành quả của ta chỉ chặt vài đao”

“Thôi đi, với sức của ca, chỉ vài nhát đao, muội tin ca mới lạ đó” - Thanh Nương cười nói.

“Muội không tin, vậy ngày mai liền cho muội xem ca ca lợi hai như thế nào..”

Tiếng cười nói của hai huynh muội vang lên ở không gian vắng lặng, bức tượng tiên hạc giương cánh lẳng lặng nhìn chăm chú một lớn một nhỏ, hai bóng dáng chậm rãi đi xa dần. Màn đêm chậm rãi buông xuống, một ngày lại trôi qua, một ngày mới lại sắp tới.

Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=326373

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh