Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Hoa Dương lang thang trong sân nhỏ của Tứ Nghi Đường. Đây quả thật là tiểu viện nhỏ hình vuông, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể thấy được tất cả các gian. Giữa sân trồng một cây Hòe rõ ràng là mới được di chuyển tới không lấu, thân chính thô to như cái thùng, ở vị trí cách mặt đất cao bằng nửa người mọc ra ba nhánh phụ, uốn lượn theo các phương hướng khác nhau, lớn dần lên cách cành nhánh đan xen cao hơn nóc nhà, lá xanh mướt xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, vào giữa hè, dưới gốc cây là nơi mát mẻ nhất của cả tiểu viện này. Hoa Dương ngẩng đầu, ánh sáng ban mai chói lọi xuyên qua kẽ hở của tán lá làm cho nàng khẽ híp mắt lại. Trần Kính Tông rõ ràng không ở đây, nhưng dường như nàng nhìn thấy chàng đứng trên cây, dựa vào thân cây, trong tay cầm một bó hoa nhỏ màu trắng. Một bên nhét những cánh hoa vào miệng vừa nhai, một bên từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng: " đây là hoa hòe, công chúa muốn nếm thử không?" khi đó Hoa Dương vốn đã ghét chàng, nhìn thấy chàng lại ăn cánh hoa sống nên càng cảm thấy con người này thô lỗ tới cực điểm rồi, không có điểm nào có thể liên tưởng tới là nhị lang của Trần gia. Nàng không thèm chú ý tới Trần Kính Tông, quay người trở về phòng. Hiện tại hồi ức quay trở lại, Hoa Dương lại cảm thấy tâm bình khí hòa, chàng chết vô cùng oanh liệt, thì khi còn sống bắt chim trĩ, nhai hoa dại thì cái gì cơ chứ? Chính viện chính là như vậy, phòng phía đông và tây còn vây làm hai gian phòng phụ bên cạnh, phòng phía đông và phòng phụ bên đó chuyên dùng để giặt và phơi yi phục, phòng phía tây dùng làm nơi ở cho nha hoàn. Hoa Dương đi tới trước cổng tròn của gian phụ phía tây, không có ý định đi vào, chỉ tùy tiện liếc qua một cái, liền nhìn thấy ngay yi phục ướt sũng của Trần Kính Tông. Nàng nghĩ tới lời Trân nhi nói, bộ trung y này là do chàng tự mình giặt và tự mình mang đi phơi. Vẫn còn muốn giữ lại mặt mũi, không muốn đem yi phục dính thứ đó vất cho nha hoàn giặt. Hoa Dương đang muốn rời đi, đột nhiên chân một lần nữa lại dừng lại. Đêm qua "sói đói" Trần Kính Tông đã ăn nàng ít nhất là nửa canh giờ. Thứ đó giống như một túi nước có miệng bịt chặt vậy, tuy rằng đại bộ phận đều nén ở bên trong, nhưng ai có thể đảm bảo rằng không có chút nào rơi vãi ra ngoài chứ. Sắc mặt hơi biến, Hoa Dương nhấc chân vội vàng quay về phòng. Nàng không gọi Triều Vân vào, đóng cửa lại, Hoa Dương đi về phía trong giường nơi đặt hai chiếc hòm nhỏ, ngồi xổm xuống, mở một trong hai chiếc. Bên trong dùng để đựng trang sức châu báu nàng thường dùng, ngoài những thứ này ra, còn có một bình sứ nhỏ màu xanh, bên trong là ba viên thuốc kích thước như hạt đậu. Trong cung bất cứ trân kỳ dị bảo nào cũng có, bao gồm các loại linh đan thần dược, phi tần hậu cung, có người hi vọng được mang thai rồng, sinh được long thai, cho dù chỉ là một vị công chúa thì nửa đời sau cũng an ổn rồi. Còn như đối với người không muốn sinh, có rất nhiều nguyên nhân, hoặc là không thích Hoàng đế, chán ghét đến mức long thai cũng không muốn hoài, hoặc là đã sinh đủ nhiều hoàng tử rồi, ham muốn được thị tẩm hoặc là bảo trì thân thể. Còn một loại gan lớn tày trời, chính là một số thê thiếp không được sủng ái vì cô đơn mà khao khát xuân sắc, mạo hiểm đi thông đồng với một số thị vệ, những loại này chỉ muốn cầu hoan, đương nhiên phải gắng hết sức phòng ngừa hoài thai. Dần già lâu ngày, chốn hậu cung xuất hiện các chủng loại thuốc ngừa thai. Bình thuốc trong tay Hoa Dương, là trước khi cô chuẩn bị dời kinh, mẫu hậu đích thân chuẩn bị. Khi đó nàng vào cung đi tìm mẫu hậu, để oán thán kêu khổ, chỉ vì không muốn phải theo Trần gia đến Lăng Châu chịu tang. Nàng tuy đã gả cho Trần Kính Tông, nhưng nàng là cành vàng lá ngọc, hà cớ nào lại phải chịu tang một bà lão chưa từng gặp ở quê? Hoa Dương hi vọng mẫu hậu có thể ủng hộ với quyết định của nàng, tán thành việc nàng ở lại kinh thành. Nhưng mẫu hậu lại giảng cho nàng một đống đạo lý lớn, nói cái gì nàng là công chúa, tuy rằng có thể hưởng thụ rất nhiều đặc quyền của hoàng thất, nhưng nhất định không được trái "đạo hiếu".

Hai người chị dâu của Trần Kính Tông đều phải dời khỏi Lăng Châu, thiên vị vì nàng là công chúa nên không phải đi, truyền ra bên ngoài bách tính thiên hạ sẽ nghị luận thế nào đây? Còn có một điểm mẫu hậu chưa nói, nhưng trong lòng Hoa Dương rõ ràng, đó là vì mẫu hậu vô cùng tán thưởng tài cán của cha chồng, tin tưởng người sẽ là một vị đại học sĩ tiếp theo, mẫu hậu muốn nàng gả cho Trần Kính Tông, nên có ý định dùng việc này để lôi kéo cha chồng. Danh tiếng, lợi ích hai đạo lý lớn đã bị áp xuống, Hoa Dương chỉ đành thừa nhận, sau đó mẫu hậu bèn cho nàng bình thuốc tránh thai này. Mẫu hậu lấy thân phận người từng trải nói với nàng, để một nam nhân vừa mới cưới vợ để kiều thê sang một bên cái gì cũng không làm căn bản là nói chuyện hoang đường. Nếu không nhin nổi, hai đứa có thể trốn trong phòng lén ngủ một lần cũng không sao cả, nhưng nhất định không được làm ra có em bé, bình ngừa thai này dược tính ôn hòa, mỗi ba tháng dùng một lần, bảo đảm không thể có thai, cũng không làm hại cơ thể một chút nào.

Trần Kính Tông là bậc tiểu bối, chỉ cần chịu tang một năm, ba viên thuốc để chàng ăn thịt cách một đoạn thời gian, còn tốt hơn không có gì. Hoa Dương giận dỗi hỏi: " nếu chàng nhiều hơn mấy lần thì phải làm sao? "mẫu thân sắc mặt trầm xuống, nói Trần Kính Tông thật quá đáng, liền bảo nàng mang uy phong của công chúa ra, giữa vợ chồng với nhau cần cảm thông cho nhau, mà không phải là một bên dung túng không có nguyên tắc. Hoa Dương nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, biết mẫu hậu tuy lấy đại cục làm trọng, nhưng vẫn còn quan tâm tới con gái là nàng. Thuốc ngừa thai có vị hơi đắng, Hoa Dương sau khi uống xong, liền uống nửa bát nước mới có thể giảm bớt đi vị thuốc còn sót lại ở đầu lưỡi. Không biết là do tác dụng của thuốc phát huy, hay là do trong lòng khó chịu, trong bụng luôn cảm thấy không thoải mái. Hoa Dương hậm hực nằm xuống giường. Ở kiếp trước nàng chưa phải uống qua thuốc ngừa thai, cách nói của mẫu hậu có thể áp dụng cho đại đa số nam nhân, Trần Kính Tông lại là một ngoại lệ, chàng là một người thô lỗ, có những lúc đích thực là mặt dầy vô sỉ, Hoa Dương chỉ là cùng với nha hoàn bên cạnh nói cười, nhìn thấy khôn mặt tươi cười của nàng, cho rằng nàng tâm tình tốt, buối tối liền dám đè nàng xuống.

Nhưng trong khoảng thời gian ở Lăng châu, ngoại trừ những lúc ứng phó trước mặt cha mẹ, Hoa Dương cơ hồ không có cười qua, cá nhân đối với Trần Kính Tông càng không có sắc mặt tốt, đem mọi uất ức mà nàng phải chịu đựng ở quê nhà toàn bộ đều đổ lên người Trần Kính Tông. Ăn không tốt, ngủ cũng không tốt, Hoa Dương nào còn có tâm trạng mà bồi hắn ngủ chứ, mỗi tối đều ngoan ngoãn nằm ở dưới đất che chắn thay nàng những rắn rết côn trùng có thể bò qua, chưa cầu xin qua một lần nào. Hoa Dương trở mình, đã từng đem tất cả những điều này là lẽ đương nhiên, nàng là công chúa, Trần Kính Tông là phò mã, phò mã thì nên nghe lời công chúa, dám mạo phạm nàng thì chính là bất kính. Nàng quen đối với chàng vênh mặt hất hàm sai khiến, đối với tâm phúc nha hoàn còn tốt hơn chàng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trần Kính Tông rõ ràng là một nam nhân có dục vọng rất lớn, có thể kiên trì lâu như vậy mà không hề cưỡng ép nàng, thì cũng là một loại phong phạm quân tử chăng? Nàng luôn coi chàng là một người thô lỗ, nâng tay nhấc chân đều thấy thô bỉ khoongg thể chịu nổi. Thậm chí hết lần này tới lần khác lấy chàng đem ra so sánh với đại lang trạng nguyên ca, thám hoa tam lang, càng so bỉ càng ghét bỏ chàng. Trần Kính Tông lại chưa từng nổi nóng với nàng, mặt dầy vô sỉ trong mắt nàng, chẳng phải cũng không phải là một loại tấm lòng rộng lượng đó sao? Cho nên, trên người chàng vẫn còn rất nhiều ưu điểm, chỉ là kiếp trước nàng hoàn toàn chìm đắm vào cảnh ngộ của bẩn thân, chưa từng nhận ra. Vậy thì kiếp này, nàng phải đối xử với chàng tốt hơn một chút. Mặt trời đã lên cao, Triều Vân, Triều Nguyệt đứng ở cửa chính phòng, thấp giọng thảo luận buổi trưa nên làm món gì cho chông chúa ăn. Bất thình lình, phòng phía tây truyền tới một tiếng "tạch". Sắc mặt Triều Vân chợt tái nhợt, ở nơi hoang vu hẻo lánh này chẳng có nhẽ lại có đạo tặc dám ra tay giết người ư? đừng nói công chúa ghét bỏ căn nhà cũ này của Trần gia, đến bọn họ còn ghét bỏ nữa là hống hồ công chúa, sân nhỏ, tường thấp, thỉnh thoảng còn có rắn rết côn trùng xông ra, khiến cho người mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ! Triều Nguyệt gần đây mỗi ngày đều làm cơm, khí lực rèn dũa cũng nhiều, gan cũng không bé như trước nữa. Dặn dò Triều Vân đứng canh ở đây, nàng chạy nhanh về phía phòng bếp, đi lấy dao làm cơm! Đợi khi nàng lấy được dao chạy ra ngoài, liền nhìn thấy phò mã gia một tay ôm một con gà rừng lông vũ màu sắc tươi đẹp, một tay khác cầm một con cá còn đang ướt nước chạy từ tây phòng đi ra, dưới mái hiên, Triều Vân ngẩn tò te. Triều nguyệt cũng ngốc luôn rồi, Trần Kính Tông nhìn con dao làm bếp sáng loáng trong tay nàng. Triều Nguyệt vội vàng đem dao dấu sau lưng, khuôn mặt đỏ bừng đi vì xấu hổ.

Trần Kính Tông trong nháy mắt liền hiểu rồi, trước tiên liếc mắt về phòng trên, hỏi Triều Vân: " công chúa đâu?"

Triều Vân nhỏ tiếng đáp: "ăn xong bữa sáng liền đi ngủ rồi". Trần Kính Tông không hề ngạc nhiên, nàng thân thể xuy yếu, đêm qua còn mệt không ít. Xách đồ săn được tới trước mặt Triều Nguyệt, Trần Kính Tông cau mày nói: " trong bán kính mười dặm không ai là không biết đây là nhà họ Trần, đạo tặc bình thường tuyệt không dám đến, dám tới thì cũng không sợ con dao làm bếp này của ngươi. Lần sau nếu như gặp phải chuyện này, trực tiếp kêu lên, hộ vệ có thể nghe được. Triều Nguyệt cúi thấp đầu, nghĩ một hồi, hỏi: " vạn nhất nếu là người thì sao?"

Trần Kính Tông: " sau này khi ta trở về, sẽ huýt sáo trước một tiếng. Triều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: " phò mã yên tâm, em đều ghi nhớ hết rồi." Trần Kính Tông đưa đồ săn trong tay chuyển cho nàng: " cá giờ mang đi hầm canh, gà để lại ngày mai ăn, nhớ chặn mỏ nó lại, đừng để nó kêu loạn lên. Triều Nguyệt trừng to mắt: " cái này, cái này không hợp lý?". Trần Kính Tông: không nấu, vậy thì để cho công chúa tiếp tục chịu đói đi". Triều Nguyệt ngay lập tức liền thỏa hiệp. Trần Kính Tông nhìn vào trong nhà bếp, quay người nói: "mang bữa sáng lên cho ta". Có rất nhiều việc phải làm, Triều Vân chạy đi giúp Triều Nguyệt một tay. Trần Kính Tông sải bước lên phòng, đứng ở gian giữa một hồi, rồi lại vào trong phòng. Bên trong yên tĩnh, tấm voan mỏng hạ xuống che ở trước giường. Trần Kính Tông khơi bức rèm lên, liền nhìn thấy nàng đang nằm ngủ ở giữa giường, nàng vốn đã gầy gò mảnh khảnh, bị chiếc giường xa hoa này khiến nàng trông càng nhỏ bé yếu ớt hơn. Đột nhiên Trần Kính Tông ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng. Chú ý thấy nàng cau mày, Trần Kính Tông trong lòng chợt trầm xuống, chẳng lẽ do khí lực của hắn quá lớn, làm nàng bị thương sao? Cho dù là nghi hoặc, cũng không thể trong lúc này gọi nàng dậy, Trần Kính Tông yên lặng rời đi. Ở gian giữa ngồi khoảng một khắc (bằng 15 phút), Triều Vân bưng một bát mì vào, vẫn là mì trứng gà và rau xanh. Nước canh nhạt thếch, một chút dầu mỡ cũng không có. Trần Kính Tông hướng người đang chuẩn bị lui xuống là Triều Vân gọi hỏi: " công chúa bị ốm ?" Triều Vân lắc đầu: không có. Trần Kính Tông: " hình như ta ngửi thấy mùi thuốc". Triều Vân: " chắc chắn là người ngửi nhầm rồi, sáng sớm nay tâm tình công chúa rất tốt, ăn hết cả một bát mì". ngữ khí của nàng ta rất vui vẻ, điều này cho thấy khẩu vị của Hoa Dương trước đây tệ tới mức nào. Trần Kính Tông hỏi không ra bất cứ điều gì, cho nha hoàn lui xuống. Hắn vừa sáng sớm liền chạy vào trong núi đi săn, hao tốn không ít khí lực, đói bụng, lúc ăn mì mỗi lần gắp đều là một đũa lớn, thất thố và vào miệng mấy lần. Hoa Dương người đã ngủ được một canh giờ, bị sự thất thố của hắn làm cho tỉnh. Khi mới tỉnh nàng còn cảm thấy kỳ quái không biết là âm thanh gì, nghe thấy Trần Kính Tông phân phó Triều Vân mang thêm một bát lên, nàng mới bừng tỉnh ra, đầu mày cau lại. Nàng rất không thích cách ăn này của Trần Kính Tông. Nàng đã quyết định đối xử tốt hơn với Trần Kính Tông, nhưng nếu như Trần Kính Tông còn tiếp tiếp tục nhiều lần khiêu khích sự nhẫn nại của nàng, thì sợ rằng nàng sẽ không có cách nào lộ ra được sắc mặt tốt. Sau khi thu thập đơn giản, Hoa Dương bước ra ngoài.

Trần Kính Tông đang chuẩn bị ăn bát thứ hai, đũa đã gắp mì ra khỏi bát rồi, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, liền bắt gặp gương mặt kiều diễm hồng nhuận nhưng có chút trầm xuống. Sao lại tức giận rồi?. Trần Kính Tông rủ mắt xuống, trước tiên đem gắp mì ăn trước, ăn xong rồi nói. Chàng lùa một miếng lớn vào miệng, Hoa Dương đầu mày cau lại càng sâu hơn, dùng ánh mắt biểu thị cho Triều Vân đứng ở cửa đứng lui ra sau, rồi mới bước tới trước bàn ăn, nhìn Trần Kính Tông nói: " chàng có thể ăn từ từ một chút có được không. Tốt nhất là đừng có phát ra âm thanh". Trần Kính Tông liếc mắt nhìn nàng, đầu cũng không ngẩng lên nói :" ta đói rồi". Hoa Dương: "đói cũng có thể từ từ ăn, một lát nữa cũng đâu cần đi làm gì". Trần Kính Tông ăn mềm không ăn cứng, những loại chuyện vặt vãnh này người khác càng muốn quản, chàng lại càng không chống đối. Vì thế, chàng làm như không nghe thấy vậy, tiếp tục ăn những gì nên ăn. Hoa Dương tức tới nghiến răng nghiến lợi. Nếu như đổi lại là trước kia, nàng nhất định sẽ rời đi, trốn càng xa càng tốt, cho đến khi không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa. Nhưng nàng đã quyết định phải đối xử với chàng tốt hơn một chút. Hoa Dương nguyện ý cho changf thêm một lần cơ hội, thẳng thắn nói: "cách ăn này của chàng, ta vừa nghe liền thấy đau đầu, ta càng đau đầu, thì càng phiền tới chàng, sau này làm sao có thể sống tốt được đây?" Trần Kính Tông ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nuốt xuống mì trong miệng, nhìn chăm chú nàng hỏi: " nàng muốn cùng ta chung sống vui vẻ sao?" ánh mắt chàng vừa thẳng thắn lại vừa sắc nhọn, dường như có thể nhìn thấu được đáy lòng người ta vậy, đem theo mấy phần hàm ý "ai cũng đừng hòng lừa được ta". Hoa Dương vô ý thức nâng cằm lên, đồng dạng kiêu ngạo ừ một tiếng. Trần Kính Tông không chắc chắn lắm chàng đang nghĩ cái gì, thử thăm dò nói: " nếu ta ăn cơm nhỏ tiếng hơn, sau này nàng đều cho ta ngủ trên giường?" thay vì quan tâm tới những tâm tư nhỏ nhặt ấy, chàng càng quan tâm tới những lợi ích thực thế có thể thu được hơn, nếu không nàng có ba hoa chích chòe thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng. Hoa Dương nhìn chàng nói: " có thể, nhưng phải với một điều kiện".

Trần Kính Tông nặng nề ừ một tiếng, thật nực cười, bọn họ là phu thê, hắn muốn ngủ trên giường, là đạo lý hiển nhiên, nhưng với nàng lại cần phải có điều kiện! Hoa Dương mới không thèm để ý tới hắn giễu cợt, thẳng thắn nói ra yêu cầu của nàng: " vào mùa hè, mỗi khi chuẩn bị đi ngủ chàng đều phải tắm rửa ngâm mình, ít nhất thì cũng phải lau người, mùa xuân, thu có thể hai ngày tắm một lần, mùa đông có thể ba ngày. Đương nhiên, nếu như ra quá nhiều mồ hôi, thì nhất định phải tắm rửa hàng ngày." còn có, bất luận là có tắm rửa hay không, chân đều phải rửa sạch sẽ, miệng cuãng phải cọ sạch sẽ, không được phép lưu lại hơi rượu". Trần Kính Tông không hé răng lên tiếng. Bộ dạng ương ngạnh không nghe của chàng, Hoa Dương nhìn mà ngực lại bắt đầu phập phồng. Ánh mắt của Trần Kính Tông quét qua đây, cụp mắt xuống: " nếu chỉ cần lên giường đi ngủ, nàng nhiều quy củ như vậy, ta rất ghét phiền phức."

Hoa Dương: " ý gì chứ"? Trần Kính Tông cầm đũa đaoe mì trong bát, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng nói: " có nghĩa là, nếu như nàng hàng đêm đều vui vẻ ngủ cùng ta, vậy thì nàng nói gì ta cũng sẽ làm theo." Hoa Dương:.......giữa ban ngày ban mặt, chàng lại có thể nói ra những lời tục tĩu, nhơ bẩn như thế.

Chàng nằm mơ đi! Khi quay người đi, Hoa Dương thật muốn nhổ cho chàng một miếng nước bọt, nhưng sự giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn của nàng buộc nàng phải nhẫn nhin. Trần Kính Tông nhìn tấm lưng phập phồng vì phẫn nộ của nàng, cười nói: " vậy thì ta sẽ nhượng bộ một bước, không cần phải mỗi đêm, chỉ cần khi nào ta muốn công chúa phải phối hợp, vậy thì những điều kiện trên ta sẽ đồng ý với những điều kiện trên." Hoa Dương tiếp tục đi về phía trước. Âm thanh của Trần Kính Tông truyền tới mang theo một chút lạnh lẽo: " phu thê, mỗi tháng chỉ có một hai lần, thậm chí là không có gì, đều là ta nhìn ắc mặt nàng mà đi cầu xin, cái đó mà nói là muốn cùng nhau sống tốt sao?" Hoa Dương dừng lại bước chân, châm chọc nói: " có nguyên nhân trước, sau đó mới có kết quả, chàng trước tiên làm ra một đống chuyện ta không hài lòng trước, sau đó ta mới tỏ thái độ với chàng". Trần Kính Tông : " đều như nhau thôi, nàng khiêu khích ta trước, ta mới không muốn nàng được như ý." Hoa Dương tức cười, quay người trừng mắt với chàng: " ta đắc tội chàng chỗ nào?".

Trần Kính Tông: " nàng gả cho ta ngày đầu tiên, ánh mắt nhìn ta giống như là bắt bẻ một món hàng, căn bản không xem ta là trượng phu. Mắt chàng không mù, ngày hôm đó kính trà, nàng nhìn đại ca, tam ca giống như là tán thưởng vậy, tán thưởng xong rồi mới lại nhìn chàng, lại còn lộ ra dáng vẻ thất vọng nữa chứ. Nếu đã muốn gả cho văn nhân, vậy tại sao khi hoàng thượng ban hôn lại còn đồng ý? người nhà quen với tính khí công chúa của nàng, nhưng cốt khí của hắn, không thích phải cúi thấp đầu chịu khuất phục hầu hạ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro