Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

Không có gì để lãng phí cả, bao gồm thịt đầu cá, đều rơi vào bụng của Trần Kính Tông. Vừa rồi chọc giận làm nàng khóc, Trần Kính Tông ăn có chút ngượng ngùng, cầm thìa nhỏ của nàng xúc từng thìa từng thìa, mà không giống trước kia trực tiếp cầm bát hướng miệng mà dốc. Hoa Dương ngồi đối diện, tiếp tục viết thư. Nàng không hề giấu diếm, che đậy, vì thế Trần Kính Tông cũng quang minh chính đại nhìn nàng viết, nhìn thấy trang đầu nàng viết về việc người nhà hắn đã quan tâm, chăm sóc chiếu cố nàng ra sao, trong những câu chữ đều thể hiện ra sự hài lòng với nhà họ ra sao, chiếc thìa trong tay Trần Kính Tông chạm vào khóe miệng, một ít canh tràn ra ngoài, chàng vội vàng tránh ra sau, may thay không bị rơi vào vạt áo, chỉ là động tác có phần lớn, hiển nhiên là tay chân vụng về. Hoa Dương liếc mắt nhìn chàng, chán ghét vẫn hoàn chán ghét, nhưng không còn căm ghét như thường ngày, càng giống như là quở trách, Trần Kính Tông bị một ánh mắt này đủ là cho ngứa ngáy cả về thể xác và tâm hồn, nhưng là sao được mới vừa đáp ứng với nàng không động vào sắc dục, chỉ đành giả vờ tâm bình lặng như nước. Nàng đây là, chỉ báo tin tốt, không báo tin buồn ư? đặt thìa xuống, Trần Kính Tông đoán, chỉ có như thế mới có thể giải thích nàng trên đường đi rõ ràng trên đường đi nàng cả một bụng oán khí, nhưng dưới ngòi bút của nàng dường như đã biến đổi thành một người khác. Hoa Dương: " nếu nói sự thật, thì trừ chàng ra, người nhà chàng đều rất quan tâm đến ta, về phần dịch trạm điều kiện tồi tệ, xe ngựa xốc dập đều không thể tránh khỏi".

Trần Kính Tông: " vì sao lại ngoại trừ ta, ta có chỗ nào không đối tốt với nàng?", không đợi Hoa Dương tính toán lại nợ cũ, âm thanh của Triều Vân truyền tới: " công chúa, phò mã gia, phu nhân đến rồi ạ!". phu thê hai người đối mắt nhìn nhau, Hoa Dương đứng dậy thu dọn bàn sách, Trần Kính Tông nhanh chóng đem bát canh đem giấu vào phòng sạch.

Hoa Dương:...... nàng đại khái sẽ không dùng lại bộ bát này nữa. Đợi Trần Kính Tông đi ra, nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó mới hướng ra bên ngoài. Tôn thị đang theo Trân nhi đi vào trong viện, đi theo bên cạnh là nha hoàn Lạp Mai. Tôn thị là người vợ đầu của Trần Đình Giám. Bà sinh ra ở trong thành Lăng Châu, phụ thân của bà là quan dạy học, học thức uyên bác, năm đó, Trần Đình Giám chính là thường xuyên đến thăm hỏi tiên sinh, cho nên mới quen biết Tôn thị,cưới về làm thê tử. Khi mẹ chồng bà qua đời, Tôn thị thân là con dâu trên người mặc một bộ vải trắng, đầu cài một chiếc trâm làm từ gỗ đàn hương, ăn vận giống như những phu nhân bình thường khác trong trấn, chỉ là khi bà còn trẻ dung mạo rất mỹ lệ, sau đó thì luôn đi theo Trần Đình Giám với tư cách là phu nhân một vị quan, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, tự nhiên khí chất cũng không bình thường, vừa nhìn liền biết là phu nhân của quan lại. Tứ Nghi Đường cùng với nhà chính chỉ cách nhau một hành lang. Hoàng hôn tối qua Hoa Dương bị một con rắn dọa cho hét lên thất thanh, Trần Đình Giám và Tôn thị đều nghe thấy. Lúc đó Tôn th còn chạy ra ngoài an ủi nàng một hồi, hôm nay lại đặc biệt tới để thăm nom, rất lo lắng công chúa yểu điệu bị dọa sợ hãi mà sinh bệnh, vừa mới hỏi thăm xong từ Trân nhi, Tôn thị liền nhìn thấy Hoa Dương từ trong phòng bước ra, phía sau là lão tứ nhà mình. Ánh nhìn quét qua khuôn mặt của đôi phu thê trẻ, Tôn thị mắt khẽ nheo mắt nhìn, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng! Công chúa ghét bổ lão tứ thô lỗ, lão tứ cũng ghét bỏ công chúa ngạo mạn, hai người lúc ở cùng nhau thường không thuận mắt, nhưng giờ nhìn lại thấy rất hòa hợp! Lẽ nào cuối cùng công chúa cũng phát hiện ra một số ưu điểm của lão tứ rồi ư, ví như khi sợ côn trùng, rắn rết có thể bảo lão tứ chặn lại, Tôn thị âm thầm nghĩ về điều đó, Hoa Dương trọng sinh quay trở lại gặp lại mẹ chồng, trong lòng cảm thấy rất chua sót. Trong cả Trâng gia, cơ hồ mọi người đều rất cung kính với nàng, trong đó tốt nhất là mẹ chồng nàng. Cha chồng và hai vị đại ca đều là nam nhân, cho dù muốn chiếu cố nàng thì cũng rất ít khi gặp riêng nói chuyện với nàng, hai vị chị dâu thì càng sợ cô hơn, hoặc là không muốn người ta cảm thấy mình cố ý nịnh bợ, lấy lòng, nên rất ít khi chủ động thân thiết với nàng, chỉ có mẹ chồng thường xuyên tới thăm, hỏi han ân cần, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo. Hoặc cũng có thể sâu bên trong sợ hãi quan hệ của nàng, nhưng Hoa Dương có thể phân biệt giữa thật lòng và chỉ giữ thể hiện bên ngoài, mẹ chồng là thật lòng thích nàng. Một người mẹ chống tốt như vậy, kiếp trước lại chết vì bệnh, toàn bộ phủ vào ngục, đại ca chết oan uổng, đau đớn đến khi chết.

"Mẹ, người tới rồi." Hoa Dương bước nhanh về phía trước, ôm lấy cánh tay trái của bà, Tôn thị ngốc luôn rồi! Con dâu cả, và con dâu thứ ba gả tới đây đều theo con trai gọi là mẹ, chỉ có vị công chúa này thân phận cao quý, vẫn luôn khách khí gọi bà là mẫu thân. Mẫu thân cũng rất là tốt, bà xuất thân là một thôn nữ bình thường, may mắn lấy được một vị công chúa làm con dâu, đã là các vị tổ tiên trong nhà phù hộ rồi, giờ lại được nghe công chúa gọi một tiếng " mẹ", Hoa Dương đột nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh! Hoa Dương nhìn thấy được sự kinh ngạc của mẹ chồng, nhưng không biết giải thích sao. Kiếp trước nàng chưa thực sự hòa hợp qua với gia đình này, nhưng kiếp này thì không giống, nàng muốn cùng Trần Kính Tông chung sống thật tốt, vậy cho nên có một số chỗ nhất định phải thay đổi. Trần Kính Tông liếc nhìn nàng vài lần. Hoa Dương không hề nhận ra điều đó, dành hết tâm chí để chiêu đãi mẹ chồng. Tôn thị hồi phục thần trí, trước tiên quan tâm hỏi : " tối qua sau khi rắc những loại thuốc kia, có còn nhìn thấy côn trùng nào nữa không?". Hoa Dương cười lắc lắc đầu. Tôn thị nhìn những dãy núi phía bắc, không biết làm sao nói: " nhà ta gần kề núi, rắn rết, côn trùng có nhiều hơn một chút, chúng ta đều đã quen rồi, thật khổ thân cho công chúa cành vàng lá ngọc, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, chắc là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi".Hoa Dương không phủ nhận. Kiếp trước nàng đúng là bị một số loại trùng thỉnh thoảng gặp phải dọa cho không nhẹ, nàng thu hồi lại kinh hoảng, liền lia ánh nhìn bực tức sang Trần Kính Tông, làm cho Trần Kính Tông đi rải thuốc khắp nơi, côn trùng vì thế nên cũng càng ngày càng ít. Rõ ràng là nhát gan, đêm qua hiểu nhầm Trần Kính Tông là quỷ sao không thấy sợ. Hoa Dương lén nhìn Trần Kính Tông. Trần Kính Tông còn tưởng rằng nàng đang oán hận chàng không làm tốt biện pháp phòng vệ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chàng có thể phòng kẻ trộm, một con rắn to bằng đầu đũa, nhưng làm sao phòng vệ khi hắn ở đông phòng đây? Nói đi cũng phải nói lại, hắn còn phải cảm ơn con rắn nhỏ đó, nếu không thì hắn vẫn phải ngủ một mình ở phòng bên, sao có thể thoải mái cả đem qua chứ. Ba người tiến vào đại sảnh, Tôn thị đột nhiên hít hà một hơi, Hoa Dương có tật giật mình, vụng trộm vẫn là vụng trộm, nàng không muốn bị mẹ chồng phát hiện. Trần Kính Tông giải thích nói: " vì con rắn đó, tối qua con đi kiểm tra khắp nơi, đi qua đi lại đến tận nửa đem, cho nên buổi sáng thức dậy có chút muộn, nên tới giờ mới ăn cơm ạ".

Tôn thị thấu hiểu, hỏi con dâu: "khẩu vị của công chúa sáng nay ra sao?"

Hoa Dương: " có thể là do cuối cùng cũng đã thích nghi với khí hậu nơi này, khẩu vị đã tốt hơn rồi, ăn được một bát mì ạ". Tôn thị rất vui vẻ, liếc nhìn gương mặt nhỏ của nàng nói: " vậy thì tốt, vậy thì tốt, dạo gần đây công chúa gầy gò đi nhiều, phải nhanh chóng bồi dưỡng quay trở lại". Hoa Dương gật gật đầu, trong lòng nghĩ nếu như mỗi ngày đều cùng Trần Kính Tông vụng trộm ăn mỗi ngày, thì thân thể hồi phục như trước chỉ trong ngày một ngày hai. Sau khi trò chuyện một lúc, Tôn thị chuẩn bị dời đi rồi. Bà tự biết xuất thân thấp, rất khó có thể nói chuyện hòa hợp cùng vị con dâu công chúa này, ngồi lâu thì cả nhà đều cảm thấy không được tự nhiên. Hoa Dương và Trần Kính Tông cùng nhau tiễn bà ra khỏi Tứ Nghi Đường. Khi quay trở về, Trần Kính Tông hỏi nàng: " sao đột nhiên nàng lại đổi lại cách xưng hô vậy?".

Hoa Dương: " thiếp thích gọi như thế nào thì gọi như thế, có gì mà đáng hỏi chứ".

Trần Kính Tông sải bước tới trước mặt nàng, cúi thấp đầu nhìn nàng: " đổi cách xưng hô chỉ là một trong số đó ạ, đêm qua nàng cũng không đúng lắm, đang ngủ vì sao lại khóc?

Hoa Dương nói dối: "gặp ác mộng".

Trần Kính Tông: " nhưng khi đó nàng nói không gặp ác mộng, còn là lần đầu tiên lao vào vòng lòng ta.

Hoa Dương mặt hơi đỏ, trừng mắt nhìn chàng: " chàng không thích hay sao?"

Trần Kính Tông thần sắc phức tạp: " thích thì có thích, cuối cùng cũng là phá giới". ngụ ý rằng, nếu như Hoa Dương không chủ động câu dẫn hắn, thì hắn sẽ tiếp tục thành thật thủ tang. Hoa Dương tin chàng mới là lạ, trực tiếp đem người đẩy ra khỏi phòng, bước nhanh về phòng, đồng thời đem cửa đóng lại, đề phòng việc chàng chạy theo vào, quấy rầy tới chuyện viết thư. Trần Kính Tông không đẩy được cửa, đứng đó một lúc rồi tự đi ra sân. Sau này nếu muốn thường xuyên vào núi, hắn nhất định phải chế tạo một ít cung tên, túi đựng cá. Trong phòng, Hoa Dương viết thư một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng gỗ ma sát vào nhau, tò mò nên nàng bước tới trước cửa sổ, liền nhìn thấy dưới mái hiên ở đông phòng, Trần Kính Tông ngồi trên một chiếc ghế dài, một tay cầm một khúc gỗ thô to bằng cổ tay, một tay cầm dao chẻ, chuyên tâm vót nhọn đầu. Hai ống tay áo đều được cuộn lên tới tận khủu tay, lộ ra một đôi cánh tay rắn chắc, và thon dài. Chàng cúi thấp đầu, khuôn mặt vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ, so với những cô nương, thị vệ trong phủ còn đẹp hơn rất nhiều. Đây chính là phò mã của ta, khi đó chính mắt nhìn trúng chàng, cho dù chỉ là nhìn trúng nhan sắc chàng, đều là do nàng tự lựa chọn. Tầm thường như vậy thì sao, nàng không muốn chàng phải chết, lần này ai cũng đừng mong cướp đi tính mạng chàng. Trước mặt Tứ Nghi Đường là Phù Thúy Đường, đó là nơi ở của cả gia đình tam ca Trần Kính Tông. Trần Hiếu Tông là thám hoa lang, một bụng tài năng học vấn vô cùng nổi bật, nay về quê chịu tang, không có việc gì càng không ra ngoài, tam ca chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, tại học đường của tư gia dạy học cho cháu trai, cháu gái và hai con trai mình đọc sách. Trần Hiếu Tông không thích quanh quẩn bên bọn trẻ, phụ thân khi mới dặn dò xuống, phản ứng bản năng đã đẩy đại ca ra: " phụ thân, đại ca học vẫn cao hơn con, trong tất cả các huynh đệ tính khí cũng giống người nhất, đoan chính ổn trọng, có thể áp chế được bọn nhị lang, người vì sao không để cho nhị lang đi dạy học ạ. Trần Đình Giám mặt không đổi sắc: " để con dạy học, là vì muốn rèn luyện tính khí của con, đại ca con tính khí đủ thận trọng rồi, không cần nó phải rèn luyện nữa".

Trần Hiếu Tông:.......tại học đường nhà chính dạy học cả buổi sáng, Trần Hiếu Tông cảm thấy sức cùng lực kiệt, nhìn các cháu trai, cháu gái trở về quan hạc đường, Trần Hiếu Tông tiếp tục dắt nhị lang, tam lang nhà mình về Phù Thúy Đường. Vào trong sân, liền nhìn thấy thê tử đứng dưới mái hiên, một tay đỡ cái bụng đã rất to của mình, ngửa cổ ra sau, hình như đang ngửi cái gì đó. Trần Hiếu Tông kỳ quái hỏi: " nàng đang làm cái gì vậy?" La Ngọc Yến trước tiên gọi nha hoàn đưa lũ trẻ đi rửa tay, đi tới bên cạnh Trần Hiếu Tông thì thầm vào tai chàng: " hình như thiếp ngửi thấy mùi cá rán, chàng ngửi thử xem."

Trần Hiếu Tông không thử mà cười: " làm sao có thể, nhà chúng ta không thể ăn thức ăn mặn, phía sau lại không có nhà nào, cho dù con đường trước mặt có nhà ăn cá, hôm nay là gió bắc, hương vị tuyệt đối không thể bay tới nhà chúng ta".

La Ngọc Yến bĩu môi: "ai nói sau nhà chúng ta không có người ở? tứ đệ và công chúa ở phía sau, bên họ còn có phòng bếp riêng! Hừm, người ta là công chúa, không chịu được cực khổ, nói không chừng mẫu thân còn đặc biệt đưa thịt, cá sang bên đó nữa ý! thiếp không cần biết,thiếp đang mang thai con cháu nhà chàng, sắp tròn ba tháng không được ăn thịt rồi, thiếp không thèm nhưng con thèm, nhị lang, tam lang đều thông minh lanh lợi, chàng không sợ làm con đói tới ngốc à?". công chúa thảm vậy nàng không thảm ư? nàng cũng là kinh thành thiên kim hầu gia, ăn hương ăn hoa mà lớn lên, có lúc nào vì một bữa thịt, cá mà buồn cơ chứ? Trần Hiếu Tông: " không thể nào, phụ thân luôn tuân thủ quy tắc, mẹ cũng rất nghe lời cha". những phương diện khác có thể chiếu cố công chúa, còn phương diện này thì tuyệt đối không thể, càng không thể có chuyện sai quản gia đi mua thức ăn mặn, như thế rõ ràng là muốn người ta đàm tiếu ư".

La Ngọc Yến: " nhưng mà rõ ràng thiếp ngửi thấy mùi cá!" Trần Hiếu Tông thấy nàng lời thề son sắt, lúc này mới ngửi thử, nhưng không biết có thật sự hay không, hay là do mũi của hắn không thính như mũi của La Ngọc Yến, Trần Hiếu Tông một chút cũng không ngửi ra được. Đương lúc này, nha hoàn bên nhà chính đưa cơm trưa tới, cơm trắng với ba món rau, một canh, đương nhiên, bất luận là rau hay canh thì đều là đồ chay. Trần Hiếu Tông trước tiên đỡ thê tử vào phòng chính, nhị lang, tam lang cũng vừa rửa tay xong đi vào trong phòng. Nhị lang năm tuổi, đẫ hiểu được trong nhà cần phải chịu tang bà cố, tam lang mới ba tuổi, nó không hiểu những đạo lý này, nhìn thấy trên bàn ăn không có món thịt yêu thích của nó, trên gương mặt nhỏ liền hiện lên thất vọng, ủy khất nhìn cha mẹ, nó muốn về kinh thành, khi ở kinh thành ngày ngày đều được ăn thịt, quê nhà ông nội quá nghèo, bữa nào cũng đều là rau, cháo trắng thanh đạm. Nếu La Ngọc Yến không ngửi thấy mùi cá, nàng cũng có thể nhẫn nại, nhưng nàng rõ ràng đã ngửi thấy, nghĩ tới việc cha chồng thiên vị Tứ Nghi Đường, nàng liển cảm thấy ấm ức, nên không thể ăn nổi cơm! Trên bàn cơm sắc mặt u ám buồn rầu. Trần Hiếu Tông nhìn thấy vào trong mắt, trong lòng rất khó chịu không biết là tư vị gì. Chủ yếu là thê tử hắn, đường đường là thiên kim hầu phủ, giờ lại đang mang bầu, lại chỉ có thể ăn chút này, hắn sao có thể chịu đựng nổi? " ăn trước đi, ta sẽ nghĩ biện pháp." Trần Hiếu Tông nhẹ nhành nói. Phong hiệu thám hoa lang của chàng không phải tự nhiên mà có, mặt như ngọc, phong thái đoan trang, giọng nói mê người, nữ nhân nào có thể chịu được chứ? La Ngọc Yến ngắm nhìn khuôn mặt trượng phu mình, quyết định sẽ nhẫn nại thêm. Nàng không phải là người không nói đạo lý, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn chịu tang, nàng sẽ không có ý kiến gì cả, nhưng nếu như cha chồng cho phép tứ phòng mở bếp riêng, vậy thì nàng cũng cần được hưởng đãi ngộ tương ứng! Sau khi ăn xong, Trần Hiếu Tông ngồi ở phòng chính khoảng hai khắc, sau đó dời đến Tứ Nghi Đường. Trân nhi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cổng sân, trong tay cầm kim chỉ, bên chân đặt một giỏ đựng kim chỉ. Nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân truyền đến, Trân nhi ngẩng đầu lên thăm dò, liền nhìn thấy thám hoa lang tam gia, mặc một kiện y phục màu trắng, đầu đội mũ vải, ngọc thụ lâm phong. Trân nhi mặt hơi ửng đỏ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc bên cạnh, rồi đứng dậy: " tam gia"

" ừ, ta có chuyện muốn tìm phò mã các người, ngươi đi thông báo một tiếng đi." phủ viện của ba huynh đệ đều là một tầng, đi vào rất dễ chạm mặt nữ quyến, hắn đối chị dâu cả thì tôn kính, đối với công chúa em dâu càng không dám thất lễ, cho nên muốn gặp tứ đệ, đều là nói chuyện ở bên ngoài hành lang.

Trân nhi vâng lệnh, chạy đi nói Triều Vân. Phòng trên, Hoa Dương và Trần Kính Tông vừa ăn xong, trước mặt Trần Kính Tông bày một chiếc đĩa bên trong có một chiếc xương cá dài, còn có rất nhiều xương dăm bên trong. Hoa Dương ở bên này một chiếc xương cũng không có, thịt cá của nàng đều do Trần Kính Tông lọc ra sau đó mới gắp cho nàng. " công chúa, tam gia tới tìm phò mã". Triều Vân đã dận dò qua Trân nhi là không được tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài, sau đó mới chạy vào bẩm báo. Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông: " có phải là đã ngửi thấy mùi vị gì hay không?". mùi vị cá chiên so với canh cá càng nồng hơn, tuy rằng Triều Nguyệt đã học theo Trần Kính Tông đóng chặt cửa sổ lại, nhưng không thể tránh khỏi việc một chút hương vị vẫn có thể bay ra ngoài."

Trần Kính Tông: " ngửi vào cũng vô dụng thôi, chỉ cần ta và nàng đều không thừa nhận, thì bọn họ đều không có gì để nói cả." chàng gọi Triều Vân vào rót trà, ăn đầy một miêng dầu, trước khi gặp tam ca phải xúc miệng, nếu không thì chứng cứ quá rõ ràng rồi. Hoa Dương nhìn chàng đang bận rộn, nghĩ một chút rồi nói: " tam ca không phải là một người thèm ăn, phần nhiều chắc là do tam tẩu mà tới, tâm tẩu đang mang thai, ngày ngày đều ăn chay thực sự là quá đáng thương". Nghe nói rất nhiều chị em dâu đều rất dễ xảy ra tỵ nạnh, cãi vã, nhưng chuyện này Hoa Dương tuyệt đối sẽ không để xảy ra phát sinh. Ở kiếp trước hai vị tẩu tẩu trước mặt nàng đều cung kính lễ độ, nhưng nàng luôn tỏ ra thanh cao, thà ở một mình, còn khoomg thèm đi tìm chị em dâu để tán chuyện. Gấm lụa, châu báu, trang sức nàng dùng đều là đồ ngự ban, càng không cần phải đi ngưỡng mộ người khác. Cộng thêm việc từng tận mắt chứng kiến Trần Hiếu Tông và những người khác đeo xích tay xích chân thảm thương đi trong tuyết, trọng sinh quay trở lại Hoa Dương tâm càng dễ mềm yếu đi.

Trần Kính Tông phun trà trong miệng ra, nhìn thấy ánh mắt nàng giống như một người ngốc vậy. Hoa Dương cau mày: " chàng làm cái gì vậy?"

Trần Kính Tông: " nàng là công chúa chỗ nào chứ, rõ ràng là tiên nữ hạ phàm, không biết nhân gian là bể khổ, nhìn ai đáng thương cũng muốn giúp đỡ." Hoa Dương bị chàng làm hại khiến cho khuôn mặt kiều diễm từ trắng chuyển sang đỏ, hết đỏ lại xanh. Trần Kính Tông thay nàng lên tiếng: "có phải nàng cảm thấy ta quá keo kiệt, chỉ một con cá mà thôi, mà ngay cả anh trai ruột và tẩu tẩu cũng không muốn phân?"

Hoa Dương không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy, nếu như bên tam phòng đã biết được bí mật của bọn họ, vậy thì Trần Kính Tông thỉnh thoảng có thể đưa sang bên đó một con cá, một con gà cũng không vấn đề gì cả, dù sao bên đó cũng có phụ nữ mang thai.

Trần Kính Tông khịt mũi một tiếng: " ta đi bắt cá bời vì nhìn thấy nàng gầy thành bộ dạng này rồi, muốn bồi dưỡng cho nàng, tam ca nếu thực lòng thương tam tẩu, cũng có thể tự mình đi. Nàng đừng nên nhìn hắn một bộ dạng văn nhân, tam ca lớn lên ở đây đến tận bảy tám tuổi mới lên kinh thành, lúc bé cũng là chạy loạn khắp núi, cho dù hiện tại hắn không bắt được gà, thỏ rừng, muốn ăn cá thì cũng biết đi chỗ nào tìm. Hắn không tự đi, là sợ bị lão đầu phát hiện ra, sợ bị hủy hoại thanh danh quân tử, hiếu thảo. Thay vì phân thịt từ phía chúng ta, phu thê bọn họ đều có thể yên tâm thoải mái, cho rằng là bên chúng ta phạm quy tắc trước, vạn nhất một ngày nào đó bị lão đầu phát hiện ra, bọ họ tham ăn là bởi vì mang thai vì tình có thể tha thứ, ta với nàng thì có thể tìm lý do gì đây, nói rằng nàng đường đường là công chúa không thể chịu được khổ? đừng nói bọn họ sẽ không tiết lộ bí mật, nhị lang, tam lang nhà bọn họ, tam ca khôn khéo, hai đứa trẻ đó có thể qua mắt được lão đầu hay sao?"

Hoa Dương:........

Trần Kính Tông: " vừa may nàng là công chúa, nếu nàng là con gái nhà bình thường, sau khi gả chồng hễ có thêm vài vị chị em dâu, đời này của nàng đều sẽ bị bọn họ ức hiếp cả đời". nói xong, chàng phủi phủi vạt áo, nghênh ngang bỏ đi. Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi. Triều Vân thấp giọng khuyên nhủ: " công chúa đừng tức giận, lời phò mã nói cũng có một chút đạo lý". Hoa Dương cũng hiểu, nàng tức giận vì thái độ của Trần Kính Tông, nói đạo lý thì nói đạo lý thôi, có cần phải châm biếm như vậy không? Nghe nói có rất nhiều phò mã ở trước mặt công chúa đều là cung kính lễ độ, vì sao Trần Kính Tông lại không giống như thế,đến phụ hoàng đều chưa từng nói như vậy với nàng nữa kìa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro