Chương 4: Bi Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy, Yona qua nhà Muichirou chơi đến tận gần tối mới về. Dù cô chú đã bảo ở lại rồi sáng mai về sau cũng được. Nhưng không hiểu sao, trong lòng em có một cái cảm giác gì đó lạ lắm, nó thôi thúc em khiến em bất giác đi về.

Trên đường về thì mặt trời cũng lặn hẳn rồi, khu rừng tươi sáng nay đã tối đen như mực. Cảm giác lạnh gáy lan khắp lưng em. Bồn chồn, lo lắng ,em sải bước nhanh hơn. Đường về nhà em sao hôm nay lại xa đến lạ thường.
" Loạt xoạt........ loạt xoạt"
Bỗng có tiếng động vang lên trong bụi cây ngay gần em khiến em muốn thót tim.
" Gì thế nhỉ?" Em tự hỏi
Nhưng chân vẫn bước đi không hề dừng lại.
Bỗng có một thứ nhảy xồm ra từ cái bụi cây đó. Nó lao tới chỗ em, khi đó em mới ngoảnh đầu nhìn lại.

Thứ ấy trông cũng giống con người nhưng lại cũng chẳng giống. Lưỡi dài qua tận ngực, miệng ngoắc qua tận mang tai, móng tay, hàm răng đều sắc nhọn trông đáng sợ lắm. Vừa lao tới nó còn vừa hét to " Có con nhóc, có thịt người để ăn rồi phư phư há há"
Quá sợ hãi em liền bỏ chạy xuống núi thật nhanh, cũng may em sống ở đây gần 6 năm rồi nên khá quen đường, thêm cả cơ thể nhỏ nhắn giúp em luồn lách qua những cành cây cách dễ dàng.

"......."
Nhưng, còn bố mẹ em? Nếu giờ em chạy về nhà thì cả nhà em sẽ ra sao?

Nghĩ tới đây em ngừng chạy. " Không được, mình phải trốn đâu đó trong rừng, không thể về lúc này được" em nghĩ thầm

Nhưng thời gian lúc này là vàng là bạc, lúc mà em khựng lại, cũng là lúc sinh vật ấy nhào lên chuẩn bị xơi tái em.
Nhắm tịt mắt lại, em nghĩ lần này mình toang thật rồi.........
Ủa sao mãi chẳng thấy đau gì vậy nhỉ....? Hay là lên thiên đường luôn rồi đó....
Em he hé mắt, l-là bạn gấu và bạn sói đang cản con quỷ. Các bạn ấy...... đang bảo vệ mình.
" Chạy đi"
Là các bạn ấy đang nói với em. Định thần lại em liền chạy vụt đi rồi hét lên
- Được, cảm ơn các cậu rất nhiều!
Chạy được một đoạn em nghe thấy tiếng hét chói tai của hai người bạn ấy....chẳng lẽ......?
"Không" Em lắc đầu, giờ không phải lúc buồn rầu, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ bể mất.

Chạy thêm một đoạn nữa thì em tới cái cây cổ thụ có lá xum xuê, em nhanh nhảu trèo lên, ẩn mình trong những chùm lá ấy.
"...."
Nó đang ở dưới, ngay phía dưới em. Em cố gắng bịt miệng để không phát ra tiếng động. Tới khi nó quay ngược lại đường xuống núi ban đầu, thì em mới thở phào nhẹ nhõm.
- M-may quá, nhưng........
Đợi đã? Xuống núi? Cái thứ sinh vật gớm ghiếc kia đang ...... xuống núi?


" Hộc, hộc..... hộc"
" Nhanh lên nào, phải nhanh lên nữa không thì không kịp mất!"

"........"

" Ưm, ah, bố mẹ......?"
Em về tới nhà rồi, nhưng..... cớ sao bố mẹ em lại nằm trên nền đất lạnh thế này?
Máu chảy thành hàng, cơ thể của họ không còn nguyên vẹn nữa rồi. Cảnh tượng ấy, chắc có lẽ cả đời em sẽ không bao giờ quên được. Còn "nó" đâu, không có ở đây, nhưng cũng chẳng còn sức để mà quan tâm nữa. Em lê những bước nặng nhọc đi về phía bố mẹ, em ôm họ vào lòng, mặc cho máu đang thấm vào quần áo, hệt như nỗi uốt hận đang chảy vào tim em lúc này vậy!
" Còn ấm"
Em khẽ nói...... không khóc lóc, không la hét, em chỉ ngồi.......ôm lấy những thân xác ấy thật chặt.....
" ĐOÀNG" con quỷ đột nhiên đạp cửa xông vào
- Hahahaa thấy mày rồi nhé con ranh!
- "........."
- Sao thế, không chạy nữa hả??? Sợ rồi hả???
- "........."
Con quỷ khoái trá bước tới, dùng bàn tay gớm ghiếc ấy mà nâng mặt em lên...... đôi mắt giờ đây không còn là những vì sao lấp lánh trên bầu trời nữa mà vô hồn tựa như mặt trăng tuyệt đẹp đêm nay vậy. Em vẫn vậy, không nhúc nhích. Như một con rối không có linh hồn.
- Hahahhh, tốt thôi nếu đã thế thì để tao cho mày gặp lại bố mẹ mày luôn~ Chào nhé CON RANH.
Nói rồi nó dơ bàn tay với móng vuốt sắc nhọn ấy lên mà xuyên qua người em.........
" Xoẹt" !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro