Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh im lặng không nói, nụ cười trên môi cũng dần tắt hẳn, ánh mắt đượm buồn, anh chợt nhớ về một đoạn ký ức.

* "Dương của mẹ...con cười đẹp lắm...sau này nhớ phải cười nhiều hơn nha!"

“Mẹ...mẹ đừng bỏ con...mẹ ở lại với con con sẽ cười thật nhiều như ý mẹ mà."

Anh vừa khóc vừa ôm lấy mẹ mình, bà ấy đã uống rất nhiều thuốc ngủ, khi anh trở về nhà đã là quá trễ, anh đã gọi cấp cứu nhưng họ vẫn chưa tới. Mẹ anh yếu ớt vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của anh, ánh mắt chứa đầy yêu thương cùng hối lỗi.

"Dương...mẹ thương con nhưng mẹ không thể ở lại...mẹ nhớ ba con lắm...xin lỗi vì để con lại một mình... Nếu mẹ ở lại sẽ trở thành gánh nặng của con mất...đứa nhỏ của mẹ đừng khóc... đừng để người khác thấy con yếu đuối... đừng để hận thù giết chết tình cảm của con."

Cánh tay của mẹ anh vô lực rơi xuống đất, bà đã rời xa anh, anh đau đớn ôm lấy bà khóc lớn hơn. Kể từ ngày đó anh chính thức mất tất cả, cũng từ ngày đó anh không còn cười nhiều nữa, sau này lại vì bị cậu tổn thương mà nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.*

“Dương! Anh đừng buồn, sau này chỉ cần cười một chút cũng được. Em rất thích nụ cười của anh, em cũng muốn anh được vui vẻ, đừng vì chuyện của quá khứ mà đau khổ nữa.”

Cậu thấy ánh mắt anh đượm buồn lại cảm thấy lo lắng, cậu không biết có đụng chạm tới vết thương trong lòng của anh hay không, cũng không biết vết thương đó có phải do chính bản thân mình gây ra hay không, chỉ là khi thấy anh như vậy cậu lại đau lòng.

"Chuyện khi nảy anh đừng để ý tới lời cô gái kia nói. Sau này phòng của em, hay tất cả những thứ em có đều là của anh. Anh muốn đụng vào cái gì cũng được, muốn lấy cái gì thì tùy ý, kể cả em cũng sẽ đem tặng cho anh.”

Cậu thấy anh vẫn không chịu lên tiếng đành nói tiếp, một mặt muốn dời đi sự chú ý của anh, mặt khác là muốn nói cho anh biết rằng cậu có thể dâng hết tất cả những thứ cậu có cho anh, chỉ hy vọng anh sẽ tin tưởng mà mở lòng với cậu.

“Không phải anh rất đói sao? Đi ăn thôi!"

Cậu nắm tay anh đang đứng ngơ người ra kéo lại ghế sofa, tự cậu bày ra một bàn thức ăn cho anh còn tự tay gắp thức ăn bỏ vào chén anh. Anh lẳng lặng ăn những thứ cậu gắp cho hồi lâu lại ngập ngừng lên tiếng.

"Hiếu..."

"Dạ!"

Tim anh lại đập mạnh

"Làm sao vậy?"

"H...Hiếu!"

“Anh nói đi!”

“Ăn xong có thể về nhà không?"

“Anh gấp về nhà như vậy làm gì? Anh không định ở lại ăn cơm tối với ba mẹ sao?"

“Anh...anh còn phải đi làm ở chỗ Tài.”

Cậu chống cằm suy nghĩ một hồi lại nói.

“Anh bị đau như vậy nên nghỉ vài ngày!"

“Như vậy sẽ bị quản lý trừ lương.”

“Chờ em một lát!" Cậu nói xong lại lấy ra điện thoại gọi cho ai đó, qua hai ba hồi chuông bên kia liền vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Mình nghe đây!"

"An nè, cậu mau nói với anh Tài nhà cậu cho Dương nhà mình nghỉ vài ngày nha. Nhớ nói với anh ấy không được trừ lương của Dương nhà mình, ngược lại còn phải tăng lương nữa đó!"

"Nè Trần Minh Hiếu! Cậu là đang mòn rút tiền của Tài nhà mình cho Dương nhà cậu sao?"

“Phải đó! Nếu cậu không nói với anh ấy như vậy mình sẽ kể cho anh ấy nghe những chiêu trò mà cậu dùng để cưa đổ anh ấy. Đại loại như chuyện lần đầu gặp cậu vờ bị anh ấy đụng phải rồi vờ bị bong gân để anh ấy đưa đón đi học hơn cả tuần. Tới lúc đó anh ấy sẽ phát hiện bản thân bị cậu gài bẫy, để xem cậu sẽ bị phạt thê thảm cở nào.”

"Trần Minh Hiếu cậu đừng có quá đáng nha!"

“Nếu bao nhiêu đó chưa đủ mình sẽ nói thêm chuyện..."

“Được được được, mình sẽ nói với anh ấy được chưa!"

“Đúng là bạn tốt của mình, nhớ nói với anh Tài đó!"

Cậu nói xong liền tắt máy, cậu vui vẻ quay sang nói với anh.

“Có cho mười cái gan quản lý của anh cũng không dám trừ lương anh.”

Anh ngơ ngác nhìn cậu, có thể ngang ngược tới mức độ này chắc chỉ có mình Trần Minh Hiếu cậu thôi.

Cậu cùng anh ăn xong lại lôi người ta lên giường ôm lấy, cậu đánh một giấc đến tận tối, anh ở bên cạnh cũng mệt mỏi ngủ theo. Mãi đến khi mẹ cậu ở bên ngoài gõ cửa cậu mới giật mình tỉnh dậy.

"Hiếu à! Con cùng Dương mau xuống ăn tối đi!"

Cậu nhẹ nhàng rời giường ra mở cửa, bà vẫn còn đứng ở bên ngoài.

“Mẹ, mẹ cứ xuống dưới trước đi, con cùng Dương sẽ xuống ngay."

Bà nghiên đầu nhìn vào trong, anh vẫn còn đang ngủ say mà còn là ngủ ở trên giường cậu, bà cười đầy thâm ý quay sang nói với cậu.

“Ba mẹ đợi một lát cũng không sao, cứ để thằng bé ngủ thêm chút nữa đi, chắc thằng bé cũng mệt lắm rồi.”

Bà liếc nhìn vào trong phòng lần nữa mới vui vẻ đi xuống lầu, cậu đối xử tốt với anh, cho anh vào phòng lại còn cùng anh ngủ một giường, không lâu nữa có khi còn chịu có cháu cho bà nựng nữa, tiến triển tốt thế này rất hợp với ý bà.

Cậu khó hiểu đóng cửa phòng, cậu trở lại giường ngồi ngắm nhìn anh. Thật ra trước đây cậu chưa từng một lần nhìn ngắm anh lúc ngủ, ngày mới trọng sinh về cũng chỉ là lần đầu ngắm anh. Anh ngày đó ngay cả lúc ngủ mày cũng nhíu chặt, tay còn nắm chặt lấy chăn, có lẽ khi ấy anh gặp rất nhiều ác mộng. Thế nhưng hôm nay dường như đã đỡ hơn, tay đã không còn nằm lấy chăn, mày tuy nhíu lại nhưng cũng không quá chặt, có lẽ rất ít khi anh ngủ trầm ổn như thế này.

Cậu lay nhẹ người anh, anh ngủ rất sâu, có lẽ do làm việc nhiều mà không nghỉ ngơi đủ nên mới như vậy.

"Dương à! Dương ơi! Mau dậy thôi anh, ba mẹ đang đợi mình xuống ăn tối đó.”

Anh lờ mờ tỉnh giấc, vừa thấy cậu ở trước mắt liền giật mình, thân thể lại theo bản năng muốn lùi lại, thế nhưng cậu đã nhanh tay nắm lấy tay anh.

“Em đâu có phải sư tử đâu mà mỗi lần gặp em đều sợ vậy chứ! Nếu anh cứ phản ứng như vậy em sẽ giận anh luôn.”

Cậu bỉu môi tỏ vẻ giận dỗi, bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh vẫn không buông.

Anh nhíu mày lại, cánh tay muốn rút khỏi tay cậu lại bị cậu giữ chặt hơn, vẻ mặt anh có chút nhăn nhó, anh ngập ngừng nói với cậu

“Nhưng mà...”

"Nhưng mà cái gì?"

“Cánh tay của anh!"

“Ai mà không biết cánh tay của anh. Em nắm một chút cũng không được sao?"

"Tay... tay đau!"

Cậu theo lời nói nhìn xuống tay anh, cậu hốt hoảng buông tay anh ra, vết rách trên tay anh lại chảy máu do bị cậu nắm quá chặt, băng gạt trắng đã thấm vài đốm đỏ.

"Em... em xin lỗi! Anh đau lắm hả? Để em đi thay băng khác cho anh!"

Cậu vội vàng muốn rời khỏi phòng lấy hộp y tế, chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng anh gọi lại.

"Hiếu"

Cậu dừng ở giữa phòng, cậu xoay người nhìn lại anh rồi đáp lời anh bằng giọng điệu vô cùng ngọt ngào.

“Dạ! Chồng gọi em!"

"À...anh...anh không sao. Mau xuống dưới nhà kẻo hai bác chờ.”

Anh cố trấn an trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực của bản thân, lời anh nói ra cũng trở nên lắp ba lắp bắp, nói dứt lời anh liền chạy như bay vào nhà vệ sinh với khuôn mặt đã đỏ ửng.

Cậu ở bên ngoài thích thú nhìn theo bóng lưng gấp gáp của anh. Trong lúc anh chạy qua cậu đã kịp thấy nét ngại ngùng trên mặt anh, Dương của cậu thật dễ trêu.

Cậu cùng anh đi xuống lầu, ông bà cũng đã đợi sẵn ở bàn ăn. Anh cúi thấp đầu ngồi bên cạnh cậu, mặt anh vẫn chưa hết đỏ, trong đầu cứ quanh đi quẩn lại câu "Chồng gọi em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro