Chapter 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi ghi hình của live stage 2, kết quả đã được công bố, và cả Nicky lẫn Công Dương, hai anh lớn của Team tiểu học, buộc phải chia tay chương trình "Anh Trai Say Hi" sau một chặng đường dài đầy nỗ lực. Sự ra đi của họ để lại sự hụt hẫng, không chỉ trong lòng khán giả mà còn đối với các anh em trong đội – một điều mà chẳng ai mong muốn.

Trong căn phòng nghỉ, nơi các anh trai tụ họp, không khí nặng nề đến mức khiến ai cũng cảm thấy ngột ngạt. Cả nhóm đã có mặt đầy đủ, nhưng không một ai lên tiếng. Họ chỉ lặng lẽ nhìn nhau, cảm xúc trĩu nặng trong ánh mắt. Negav ngồi cúi đầu, cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí anh. Anh cảm thấy mình đã không làm tròn vai trò người đứng đầu, không thể đưa toàn đội tiến vào vòng trong, để rồi phải nhìn những người anh em thân thiết bị loại khỏi cuộc chơi.

Dương Domic khẽ thở dài khi nhìn quanh phòng, không khí nặng nề bao trùm khiến anh cảm thấy không yên lòng. Khi ánh mắt anh hướng về Pháp Kiều, người đang đứng lặng bên cạnh, Dương không khỏi lo lắng. Ánh mắt Pháp Kiều dường như đắm chìm vào một khoảng không vô định, không còn vẻ rạng rỡ và tích cực như mọi khi. Sự im lặng bao phủ lấy đóa hồng dịu dàng mà anh yêu quý, điều này khiến Dương càng thêm lo lắng, nhưng không biết phải làm gì để giúp em ấy.

Nicky, như cảm nhận được tâm trạng nặng nề của cả nhóm, không thể đứng yên nữa. Với trái tim rộng mở của một người anh lớn, anh quyết định hành động để kéo mọi người khỏi bầu không khí u ám này. Nicky tiến đến Pháp Kiều, người đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. "Thôi nào, có gì đâu mà buồn, em gái của anh," Nicky lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự ấm áp. "Chỉ là vòng loại thôi mà... Sau này, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau. Anh, em, và tất cả mọi người, chúng ta đều sẽ ở bên nhau mà."

Anh vòng tay ôm lấy Pháp Kiều, một cái ôm ấm áp như để xua tan mọi nỗi buồn trong lòng em. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng em, cố gắng truyền đi sự an ủi và hy vọng rằng, bằng cách nào đó, tâm trạng của Pháp Kiều sẽ dịu đi, và em sẽ tìm lại được sự tích cực mà mọi người vẫn luôn trông đợi từ em.

Đôi mắt Pháp Kiều chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, em nhìn thẳng vào Nicky, cảm nhận sự hụt hẫng tràn ngập trong lòng khi hay tin anh bị loại. "Nhưng mà... anh Nicky," giọng em run nhẹ, mang theo cảm giác tiếc nuối vì không thể giúp đỡ anh nhiều hơn trong chặng đường này.

Nicky, dù cảm nhận được nỗi buồn đang bao trùm trong căn phòng, vẫn cố gắng mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng kiên định để an ủi Pháp Kiều – đứa em út mà anh luôn yêu thương. "Thôi mà, Kiều, kết quả đã như vậy rồi, mình không thể thay đổi được gì nữa đâu. Anh chỉ muốn nhìn thấy em và tất cả anh em ở đây luôn vui vẻ, tiếp tục vươn xa hơn trong sự nghiệp. Nên cố gắng lên, nhé!"

Dù những lời động viên của Nicky mang theo sự chân thành và tình yêu thương, tâm trạng của mọi người vẫn nặng nề, không ai có thể xua đi được nỗi buồn sâu thẳm của sự chia ly. Căn phòng vẫn bị bao trùm bởi một màu trầm buồn, khiến mọi người càng thêm lặng lẽ, cảm giác mất mát càng lớn hơn khi nghĩ về sự ra đi của Nicky và Công Dương.

Công Dương thấy bầu không khí trầm lắng liền tiến tới, cố gắng nói vài lời động viên để mang lại chút niềm vui cho mọi người. Những câu nói của anh mang theo sự chân thành và hy vọng, nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi mọi thứ lại quay về trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Mọi người cố gắng nở những nụ cười, nhưng trong lòng ai cũng biết rằng nỗi buồn vẫn ở đó, khó có thể xua tan.

Chẳng ai ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến vậy. Những giây phút vui vẻ, sự đồng hành kéo dài trong suốt chặng đường vừa qua đột nhiên biến mất, để lại một khoảng trống khó lấp đầy trong lòng mỗi người. Cuộc sống và những điều đẹp đẽ mà họ từng trải qua cùng nhau dường như bị cắt đứt quá sớm, để lại nỗi tiếc nuối sâu sắc.

Sau khi live stage 2 khép lại, mọi người trong nhóm tiểu học đều quay trở về, nhưng không ai muốn rời đi ngay lập tức. Họ quyết định cùng nhau tìm một nơi nào đó để ngồi lại, trò chuyện với nhau đến tận gần sáng. Chỉ đến khi không thể nán lại thêm nữa, từng người mới dần dần trở về nhà, mang theo cảm giác trống vắng nhưng cũng là những kỷ niệm quý giá mà họ đã có cùng nhau.

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại Pháp Kiều và Dương Domic đứng cạnh nhau, cả hai chìm trong sự im lặng. Dương tiến đến gần hơn, nắm lấy bàn tay mềm mại của Kiều, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua trên đỉnh đầu em. "Anh đưa em về nhé?" Giọng anh trầm ấm, mang theo sự yêu chiều. "Mình ở bên nhau thêm vài tiếng... Hoặc chỉ là vài phút cũng được."

Pháp Kiều ngước nhìn lên, đôi mắt sâu thẳm gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của người đàn ông đang đứng bên cạnh. "Thôi... Em tự về được mà, không sao đâu. Anh về nghỉ ngơi trước đi nha." Em nở nụ cười nhẹ, như muốn trấn an Dương rằng mọi thứ đều ổn, dù trái tim em vẫn nặng trĩu nỗi buồn.

Nhưng Dương không dễ dàng bỏ cuộc. Ngón tay cái anh khẽ xoa dịu mu bàn tay Kiều, rồi nâng bàn tay ấy lên và đặt lên đó một nụ hôn thật dịu dàng. "Đi mà, xin em đấy," Dương tiếp tục thuyết phục, giọng nói của anh như chứa đựng cả sự kiên nhẫn và quyết tâm. Dù Pháp Kiều có từ chối bao nhiêu lần đi chăng nữa, Dương vẫn không chịu rời đi, anh nhất quyết phải đưa được em về đến nhà và ở lại bên cạnh em thêm chút nữa.

Với ánh mắt đầy sự cầu xin và kiên trì không ngừng, Dương cuối cùng cũng khiến Pháp Kiều không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận. Em thở dài, lắc đầu và nhìn anh với vẻ bất lực. "Rồi rồi, được rồi, em đồng ý... Chịu chưa?" Giọng nói có chút hờn dỗi, môi em hơi chu ra, ánh mắt liếc nhẹ về phía Dương như muốn nói rằng em đã chịu thua trước sự cứng đầu của anh.

Dương mỉm cười, hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt. Anh không nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng nắm lấy tay em kéo đi, khiến Pháp Kiều bước theo một cách bất đắc dĩ. Khi cả hai ra đến xe, Kiều cứ nghĩ rằng mình sẽ được đưa về nhà, nhưng em bắt đầu nhận ra có điều gì đó sai lạ.

"Ủa? Đây đâu phải đường về nhà em!" Kiều bất ngờ, vỗ nhẹ vào vai Dương khi nhìn ra cảnh vật lạ lẫm xung quanh.

Dương chỉ lắc vai một cách hờ hững, miệng khẽ cười bí ẩn. "Thì anh có bảo là sẽ đưa em về nhà của em đâu."

Pháp Kiều nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc và khó hiểu. "Mới nãy anh nói là đưa em về nhà mà?"

"Thì đúng rồi, anh bảo là đưa em về nhà, nhưng anh có nói rõ là nhà của em đâu." Dương nháy mắt với vẻ tinh nghịch, nụ cười đắc chí hiện rõ trên môi anh.

Pháp Kiều đơ ra, ngỡ ngàng trước sự ranh mãnh của anh. "Sao anh lừa em!" Em quay đi, gương mặt phụng phịu, không thèm nhìn Dương, rõ ràng đang giận dỗi vì trò đùa của anh.

Nhưng Dương, như thể đã quen thuộc với sự đáng yêu này của Kiều, vẫn cố tình trêu tiếp. "Anh có lừa em khi nào đâu, anh chỉ nói là anh sẽ đưa em về nhà thôi mà," anh nói với giọng trêu chọc, tay nhẹ nhàng chạm vào vai Kiều, như muốn kéo em trở lại gần mình.

Kiều vẫn giữ im lặng, mặc cho những nỗ lực tán tỉnh của Dương. Ánh mắt em nhìn lơ đễnh ra ngoài cửa kính, trong khi bàn tay vẫn nằm trong lòng bàn tay anh. Dương thở dài, biết rằng cần phải có thêm một chút kiên nhẫn để phá vỡ bức tường lạnh lùng này.

Anh từ từ đậu xe lại ở một con đường vắng người qua lại. Tiếng động cơ ngừng hẳn, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Dương khẽ nghiêng người về phía Kiều, giọng anh mềm mại, ngọt ngào như mật ong, "Dỗi anh thật sao, hả em yêu?"

Nhưng Kiều vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đầy suy tư. Dương cười nhẹ, biết rằng chỉ còn một cách để xoa dịu cơn giận này. Cũng đã đến lúc phải dùng "chiêu cuối", anh nhẹ nhàng đưa tay đặt lên má của Kiều, dịu dàng xoay khuôn mặt em lại phía mình.

Khi đôi mắt của hai người gặp nhau, không cần thêm lời nào, Dương lập tức chồm người tới và đặt một nụ hôn lên môi em. Nụ hôn ấy tràn đầy sự ấm áp và ân cần. Đôi tay anh nâng niu khuôn mặt Kiều, giống như cái cách mà chàng bartender Don Carlos Orozo đã chinh phục nàng thơ Margarita Henkel

Sự dịu dàng của Dương khiến Kiều không thể chống lại, và em từ từ thả lỏng, để bản thân chìm đắm vào giây phút ngọt ngào này. Nụ hôn không chỉ là lời xin lỗi, mà còn là một sự khẳng định tình cảm sâu sắc giữa hai người, một thứ tình yêu dịu dàng, ấm áp, và chân thành như thể không gì có thể phá vỡ.


_____________________End Chapter 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro