7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

như cảm nhận được nhiệt độ trên trán thay đổi đột ngột, Nguyễn Thanh Pháp lờ đờ mở mắt. đập vào mắt cậu là gương mặt của Trần Đăng Dương, hắn lại còn đang nhìn cậu chằm chằm.

Nguyễn Thanh Pháp cũng có chút bất ngờ, tự hỏi tại sao bây giờ Trần Đăng Dương lại ở đây, chẳng phải bây giờ đang trong giờ học sao?

"sao... sao cậu lại ở đây?"

Đăng Dương hắn thấy mẹ cậu vẫn còn đang ở đây nên đã thay đổi cách xưng hô một chút.

"thấy cậu không đi học nên tôi tới xem sao, nào ngờ cậu lại bị sốt cao thế này"

Thanh Pháp cũng hơi bất ngờ với cách xưng hô kỳ lạ này của hắn.

"Pháp, con đã thấy đỡ hơn tí nào chưa?" mẹ cậu đi đến và áp tay vào trán cậu xem xét

"con vẫn còn sốt khá cao đấy nhóc con, con có muốn ăn tí gì không? mẹ sẽ xuống bếp nấu cho con"

"con ăn gì cũng được..." Thanh Pháp mệt mỏi mà lim dim mắt như sắp ngủ

"được, đợi mẹ một lát nhé!"

"à, cô ơi, cháu có thể phụ cô một tay"

Đăng Dương đã nhanh nhảu muốn giúp mẹ cậu

"được thôi, vậy cháu theo cô"

hai người nói rồi liền rời đi để lại một mình Thanh Pháp trong phòng, vì vẫn còn mệt nên cậu đã rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

mẹ cậu và hắn cùng nhau nấu cháo cho Thanh Pháp. Trần Đăng Dương này công nhận là rất có tài nấu nướng đấy chứ, hắn nói là phụ một tay nhưng thật ra lại giành làm hết với mẹ Thanh Pháp.

khi đã nấu cháo cho cậu xong thì mẹ Thanh Pháp nhờ hắn bưng lên cho cậu ăn trước còn bà sẽ đi lấy thuốc cho cậu.

Đăng Dương bưng bát cháo nóng hổi mà hắn và mẹ cậu vừa mới nấu xong lên phòng Thanh Pháp.

"này, dậy ăn đi!"

Nguyễn Thanh Pháp nghe tiếng động thì liền giật mình thức giấc.

"cậu... chưa về à?"

"ừ, ngồi dậy ăn đi" hắn nói rồi liền để bát cháo lên bàn

"không ăn nổi..." giọng Thanh Pháp lúc này lại trở nên vô cùng thều thào

"con ngồi dậy ăn một chút đi, Đăng Dương đã cất công nấu bát cháo này cho con đấy"

mẹ cậu lúc này từ bên ngoài đi vào cùng với cử thuốc trên tay. Thanh Pháp nghe mẹ nói thế thì lại nhìn hắn rồi nhướng mày khó hiểu.

"vậy cháu xin phép về nha cô, cháu có việc rồi ạ!"

trước khi hắn rời khỏi còn quay lại nhìn omega rồi bỏ lại một câu.

"mau khỏi bệnh!"

hắn đóng cửa lại rồi ra về. Thanh Pháp khó hiểu mà nhìn ra cửa, rồi lại nhìn bát cháo vẫn còn đang bốc khói trên cái bàn gần đó.

Đăng Dương vừa bước ra khỏi cổng nhà cậu thì liền nhấc máy gọi cho ai đó.

"mau tìm hiểu xem là ai đã đánh Nguyễn Thanh Pháp vào chiều hôm qua!"

vài hôm sau thì Thanh Pháp cũng đã khỏi bệnh. cậu đã xin nghỉ phép vài ngày để khỏi bệnh hẳn, hôm nay lại phải tiếp tục đến trường rồi.

Trần Đăng Dương thấy cậu đã đi học lại ngoài mặt thì chả thèm quan tâm đâu nhưng bên trong lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn hẳn vì Thanh Pháp khoẻ rồi.

giờ ra chơi, thầy Thành có nhờ Thanh Pháp mang một số tài liệu đem trả lại cho bên thư viện, nên bây giờ Nguyễn Thanh Pháp phải vác cái thùng tài liệu to tướng ấy lên thư viện đây này.

mò đường một hồi thì cũng tìm ra, Thanh Pháp bước vào trong để trả tài liệu thì thấy cái cậu Anh Quân hôm trước cứu cậu cũng đang ở đây.

"Thanh Pháp, cậu có phải là Thanh Pháp không?"

Phạm Anh Quân khi vừa thấy Thanh Pháp bước vào thư viện đã liền nhận ra người này là cậu bạn bị đánh vài hôm trước.

"trùng hợp quá, lại gặp cậu ở đây..." Thanh Pháp cười hiền rồi lại gãi gãi sau gáy ngại ngùng

"cậu cũng đến thư viện để trả tài liệu sao?" Anh Quân để ý thấy cái thùng tài liệu mà cậu đang ôm trên tay

"Ừm, thầy chủ nhiệm nhờ tớ mang đi trả, còn cậu sao lại ở đây?"

"à, tớ là người quản lý thư viện!"

"vậy bây giờ cái này... để ở đâu?"

"cậu để ở đằng đó đi, tí nữa tớ sẽ sắp xếp lại" Phạm Anh Quân chỉ tay về phía kia

"c-cảm ơn cậu nhé!"

"n-nhưng mà Thanh Pháp này..."

"hả, có chuyện gì sao?"

"tối nay cậu có rảnh không? tớ... tớ muốn mời cậu đi uống nước. coi như là cậu trả ơn tớ đi?"

nghe xong thì mặt Thanh Pháp liền ửng đỏ lên, ngại ngùng mà có phần né tránh ánh mắt Phạm Anh Quân.

đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp nhận được lời đề nghị như này từ người khác đấy.

Quân cậu ấy có vẻ hơi e ngại vì cậu sợ rằng Thanh Pháp sẽ không đồng ý.

"c-cũng được" Thanh Pháp gật nhẹ đầu

cậu ấy lấy điện thoại trong túi quần ra rồi đưa cho Thanh Pháp.

"cho tớ số điện thoại đi!"

Thanh Pháp nhanh chóng nhận lấy rồi nhập một dãy số rồi đưa lại điện thoại cho cậu ấy.

trước khi Nguyễn Thanh Pháp rời đi thì Phạm Anh Quân còn cố ý xoa xoa mái đầu nhỏ của cậu nữa chứ.

tối hôm đó Anh Quân hẹn cậu ở starbucks, hai người đã trò chuyện rất vui vẻ với nhau. và có vẻ họ rất hợp cạ, đến khoảng 21 giờ thì Thanh Pháp mới về đến nhà.

vừa về đến nhà là cậu đăng một tus

thanh_phap3

❤💬
người thích: insidenck và 718 người khác

thanh_phap3 : ☕☕

xem tất cả 249 bình luận

insidenck : đi chơi mà không rủ tớ

| thanh_phap3 : @insidenck hì

Trần Đăng Dương vừa lướt thấy bài viết của cậu đăng cách đây không lâu thì trong lòng có chút dậy sóng. liền nhảy vào nhắn tin cho cậu ngay.

trandangduong:

đang ở đâu?

thanh_phap3:

ở nhà, có chuyện gì vậy?

trandangduong:

đi chơi với ai?

thanh_phap3:

đi một mình

trandangduong:

một mình mày uống hai ly nước à? lại còn có người ngồi chung

thanh_phap3:

à ừ...

Trần Đăng Dương tức giận ra mặt, đúng là nói dối mà không biết ngượng!

trandangduong:

mày trốn tao đi chơi với thằng nào đúng không?

thanh_phap3:

không có, cậu nói gì vậy?

trandangduong:

để tao biết được thì mày chết chắc!

seen

Trần Đăng Dương tự nhiên lại trở nên tức điên mà vò đầu bứt tóc. rốt cuộc là Nguyễn Thanh Pháp đi chơi với ai chứ, lại còn lén lút giấu hắn nữa. cậu đúng là muốn hắn tức điên lên mới vừa lòng hay sao?

hôm sau

"hôm nay thầy sẽ thông báo cho các em một chuyện mà chắc chắn các em sẽ rất thích" Trấn Thành nói

"là chuyện gì vậy thầy?" cả lớp đồng thanh hỏi sao

"trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi đi cắm trại, các em sẽ được đi tham quan ở một miền quê khá xa"

cả lớp có vẻ khá thích thú với những điều mà thầy Thành vừa phổ biến.

và Thanh Pháp cũng không ngoại lệ, ở trường cũ cậu chả bao giờ tổ chức các hoạt động thế này cả, nên thành ra cậu hào hứng cũng phải.

nhưng trong lòng Thanh Pháp vẫn có chút gọi là chần chừ vì có lẽ cậu ngại những nơi đông người.

"mày hào hứng cái gì? tới đấy chúng ta phải đi hái rau, cho gia súc ăn, chán ngấy như thế thì có gì mà vui?"

Đăng Dương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chẳng hứng thú mấy.

Thanh Pháp nghe thế thì bĩu môi, hái rau, cho gia súc ăn thì sao chứ? vẫn rất vui kia mà.

"em nào muốn tham gia buổi cắm trại thì các em đăng ký cho lớp trưởng nhé!"

"nae~" cả lớp đồng thanh

giờ ra chơi, có rất nhiều bạn học đến để đăng ký đi cắm trại. Nguyễn Thanh Pháp cũng bẽn lẽn đi đến và nói chuyện với Phong Hào.

"hmmm, Hào... cho tớ hỏi..."

"sao thế? cậu hỏi đi"

"cậu có tham gia chuyến đi lần này không? tớ cũng muốn tham gia nhưng tớ hơi ngại..." Thanh Pháp gãi đầu khó xử

"nếu cậu muốn thì cứ đăng ký thôi, không cần phải ngại gì cả. có tớ ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu rồi đây!"

Nguyễn Thanh Pháp nghe thế thì thấy vui lắm, Trần Phong Hào lúc nào cũng tốt tính và biết quan tâm người khác. Thanh Pháp cũng thừa nhận rằng bản thân đã dần mở lòng hơn với cậu bạn tốt tính này vì ít có ai lại đối xử tốt và luôn quan tâm đến cậu như vậy cả.

sau một hồi suy nghĩ thì Pháp cũng đã quyết định đăng ký tham gia chuyến đi lần này.

tên Trần Đăng Dương kia khi nãy còn nói những hoạt động ở đấy chán ngấy nhưng khi thấy Thanh Pháp đăng ký thì hắn ta cũng đăng ký.

"Trần Đăng Dương, chẳng phải cậu bảo là không muốn đi sao?" Thanh Pháp bâng quơ mà hỏi hẳn

"tao có bảo là không muốn đi à?"

Nguyễn Thanh Pháp cứng họng, chẳng thèm để ý đến hắn nữa, chỉ lẳng lặng mà ngồi vào chỗ của mình.

Trần Đăng Dương ngồi kế bên không có gì làm, thành ra hắn lại kiếm chuyện trêu chọc Thanh Pháp.

"này, mày dùng mùi đậu tonka để ngụy trang làm alpha à?"

Đăng Dương điều chỉnh tone giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Nguyễn Thanh Pháp bất ngờ mà đơ hết cả người, sau đấy chỉ gật đầu qua loa.

"tao thích mùi vanilla của mày hơn!"

giọng hắn toàn là ý bông đùa nhưng cũng rất chân thật.

"c-cậu toàn nói những lời khó hiểu thôi" mặt omega ửng đỏ lên trông thấy

Trần Đăng Dương ấy, cứ giả vờ là không thèm để ý đến cậu nhưng thật ra khoé mắt lại liếc người ta hàng vạn lần.

thấy Thanh Pháp có vẻ ngại ngùng thì hẳn cảm thấy rất hài lòng, trêu "con người yếu đuối" này cũng thú vị đấy chứ.

nhưng cái "con người yếu đuối" này chỉ có mỗi mình Trần Đăng Dương là được trêu đùa mà thôi. thử người khác mà động vào đi, xem Đăng Dương có đánh người đó cho ra bã hay không.

----------
Pháp Kiều slay quá huhuhuhu, tôi yêu ả 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro