9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dù mọi người đã can ngăn rất nhiều nhưng Đăng Dương vẫn không muốn dừng lại mà cứ liên tục đấm vào mặt Phạm Anh Quân.

cũng may là đã có người nói với thầy Thành để thầy đến để can ngăn bọn họ.

"Trần Đăng Dương, dừng lại đi, đủ rồi!"

thấy thầy chủ nhiệm đến thì hắn cũng dừng tay. Trấn Thành giải tán đám đông rồi bắt đầu hỏi hẳn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhưng Trần Đăng Dương một mực không nói.

nghe Phong Hào kể lại mọi chuyện thì thầy Thành cũng đã hiểu, bèn ngõ ý muốn giải quyết giúp bọn họ.

"Thanh Pháp, em nói đi, em muốn ở chung lều với ai?" thầy Thành ân cần mà hỏi cậu

Nguyễn Thanh Pháp đã rất đắn đo nên vì thế mà chẳng thể đưa ra câu trả lời.

"thưa thầy, em không biết a..."

"được rồi, hay là thế này, em sẽ ở cùng bạn Đăng Dương nhé. vì dù gì cũng là bạn cùng lớp, đã thế còn là bạn cùng bàn với em, em thấy thế nào?"

thật ra, Huỳnh Trấn Thành là họ hàng thân thích với Trần Đăng Dương nên cũng vì thế mà thầy chủ nhiệm cũng có phần ưu ái cho Đăng Dương vì hẳn đã giúp thầy có được việc làm ổn định ở ngôi trường này.

"v-vâng..."

Thanh Pháp chỉ đành gật đầu đồng ý vì dù gì thầy chủ nhiệm cũng đã nói như thế rồi.

Trần Đăng Dương đứng bên cạnh lại một lần nữa thầm cảm ơn thầy Thành, Huỳnh Trấn Thành chỉ đánh nhẹ vào vai hắn một cái vì cái tội Trần Đăng Dương hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với bạn học.

"được rồi, vậy bây giờ các em cùng nhau dựng lều rồi cùng nhau ăn trưa nhé. tí nữa thầy sẽ phổ biến các hoạt động chúng ta sẽ làm vào buổi chiều cho các em!"

trước lúc rời đi thầy Thành còn không quên nhắc nhở Trần Đăng Dương.

"lo mà học hành đi đấy, đừng có mà gây gổ, đánh nhau nữa. không là thầy sẽ nói bố em về tình hình học tập hiện tại của em đấy!"

Đăng Dương chỉ biết gật đầu cho có lệ rồi đến khi thầy Thành rời đi thì hắn nhân lúc mọi người dần tản ra để dựng lều thì Đăng Dương liền kéo cậu đến chỗ một góc cây cổ thụ to khuất người để nói chuyện.

"này, cậu kéo tôi ra đây làm gì? chẳng phải tôi đã đồng ý ở cùng lều với cậu rồi hay sao?" Thanh Pháp khó hiểu mà hỏi hắn

"nếu khi nãy nếu mày chịu đồng ý sớm hơn thì tao đã không đánh thằng nhãi 'bạn thân' của mày rồi!"

"tôi thấy cậu hơi quá đáng rồi đó, sao lại đánh người vô cớ chứ?" Thanh Pháp bất mãn mà hỏi hắn

"đánh người vô cớ? không phải tất cả mọi chuyện tao làm đều là vì mày hay sao?" hắn vừa nói vừa tiến lại gần cậu

Nguyễn Thanh Pháp để ý thấy tay Đăng Dương bị chảy máu ở phần mu bàn tay, vội vàng mà cầm lấy tay hắn lo lắng, hỏi han.

"này, cậu có sao không? tay cậu chảy máu nhiều quá!"

Trần Đăng Dương chỉ im lặng mà quan sát tất cả hành động của cậu. thứ đập vào mắt hẳn bây giờ chính là đôi môi nhỏ căng mọng của người nọ. thứ mà hắn ta luôn muốn một lần được nếm thử.

rồi Trần Đăng Dương lại bất ngờ áp môi mình vào môi cậu. Nguyễn Thanh Pháp có chút bất ngờ khi hắn làm thế, cậu đã kháng cự nhưng lại không thành mà thay vào đó lại bị Đăng Dương kéo vào nụ hôn sâu hơn như thể chẳng muốn dứt ra vậy.

hẳn đưa tay bị chảy máu giữ mặt cậu, tay còn lại ôm eo Thanh Pháp kéo lại gần mình hơn.

Nguyễn Thanh Pháp có chút bối rối vì loạt hành động có phần "thân thiết" này của hắn, liền muốn đẩy Trần Đăng Dương ra.

Trần Đăng Dương thề rằng là hắn sẽ chẳng thể nào quên được nụ hôn này. mẹ kiếp, môi của Nguyễn Thanh Pháp thật mềm và ngọt, như thể thứ thuốc phiện mà một khi đã thử rồi thì chẳng thể nào cai được!

sau một hồi môi lưỡi với nhau thì cuối cùng hắn cũng chịu rời môi cậu. nhìn choi Thanh Pháp đang thở hồng hộc mà mặt mày thì lại đỏ ửng hết cả lên, trong lòng hắn lúc này cảm thấy mình như người chiến thẳng vậy.

"cậu sao vậy, sao tự dưng lại...?"

mặt mày cậu đỏ lựng, bất giác mà đưa tay lên che miệng mình lại.

"thằng khốn đó là sao hả? ai cho mày thân thiết với nó như vậy chứ, muốn chọc tức tao đấy à?"

"k-không phải như vậy..."

"có phải ngày hôm đó mày đi chơi với nó không, hả?"

"nó là cái thá gì mà mày lại bao che cho nó vậy hả? có phải mày thích thằng chó đó rồi đúng không?!"

"Đăng Dương... không phải như vậy đâu!"

"nếu còn để tao bắt gặp mày thân thiết với nó thì đừng có trách. Nguyễn Thanh Pháp mày chỉ là của riêng mình tao thôi!"

Thanh Pháp ấm ức mà rơi nước mắt rồi lại cam chịu mà gật đầu, thật quá đáng!

alpha tức giận mà bỏ về chỗ dựng trại trước.

Thanh Pháp vì thế mà cũng chỉ biết thủi lủi theo sau.

khi các căn lều được dựng xong thì cũng đã đến giờ trưa, mọi người ăn trưa xong thì được thầy Thành phổ biến rằng mọi người sẽ đi hái rau rồi sau đấy sẽ cho gia súc ăn.

ở đây có rất nhiều các ruộng rau đa dạng, nào là xà lách, cải ngọt, bắp cải,... học sinh tham gia chuyến đi ai cũng háo hức để được hái rau sạch và đương nhiên là Thanh Phấp cũng thế.

cậu mặc quần áo dài tay và mang bao tay làm vườn. Trần Đăng Dương thấy thế thì hững hờ mà quăng cho Thanh Pháp một cái nón vành rộng để làm vườn rồi bỏ đi chỗ khác, không thèm đến chỗ ruộng rau.

nhìn mái đầu nhỏ đội cái nón mình đưa từ phía xa xa đang hái rau chăm chỉ thì Đăng Dương thấy rất vui.

hắn ta tính tình lười biếng, sợ bẩn nên những chuyện thế này sẽ không đời nào mà Trần Đăng Dương động tay vào làm đâu.

hắn ở một chỗ rồi nhìn Thanh Pháp đang làm việc cực lực ngoài ruộng rau, trời nắng thế này mà lại bắt học sinh đi hái rau, nhà trường có ác quá không chứ?

bỗng dưng Đăng Dương thấy có hai ba người nữa cũng đến chỗ Thanh Pháp, nhìn kĩ lại thì những người đấy là Phong Hào, Thái Sơn và đặc biệt là còn có cả Anh Quân.

máu ghen của hắn lại một lần nữa nổi lên khi thấy Phạm Anh Quân xoa xoa lưng cậu. tính đùng đùng đi đến chỗ họ thì Hoàng Đức Duy đến nói chuyện với hắn.

"có chuyện gì thì nói mau, tao không có thời gian!" hẳn bực bội mà quát

"này, mấy nay mày làm gì mà không đi chung với bọn tao nữa?"

"bận!"

"bận ở bên Quế Anh sao? để bồi đắp tình cảm với vợ tương lai?" Hoàng Đức Duy trêu chọc

"bố đéo có đùa với mày, tránh ra!"

"thôi nào, tao đùa tí thôi. nhưng mày cũng đừng có quên, Quế Anh cũng là thanh mai trúc mã với mày từ nhỏ, sớm muộn gì mày cũng phải lấy..."

"câm mồm!"

chưa để Duy nói hết thì hắn đã tức giận mà quát vào mặt cậu ta. Hoàng Đức Duy không hiểu vì sao dạo gần đây hắn lại dễ nổi cáu với mình như vậy.

"mày sao vậy, bộ tao nói gì sai à?" Duy có vẻ hoang mang mà hỏi hắn

Trần Đăng Dương liếc cậu ta một cái rồi lạnh lùng mà đội một chiếc nón lưỡi trai vào sau đó đi đến chỗ cậu.

cậu vẫn đang hái rau chăm chỉ cùng ba người kia thì thấy có một cái bóng đứng sau lưng mình, quay lại nhìn thì thấy Trần Đăng Dương đang nhìn mình chằm chằm.

"này, Trần Đăng Dương cậu cũng phụ một tay đi chứ, sao cứ đứng đấy mãi thế?"

Trần Phong Hào quan sát rồi sau đấy là một tràng mắng mỏ hắn lười biếng.

alpha nọ cũng đành ngồi xổm xuống bên cạnh cậu để hái rau, nhưng khi nhìn phía bên còn lại của Thanh Pháp là Phạm Anh Quân thì hắn vừa liếc họ vừa bực dọc mà nắm bó cải giật mạnh lên làm nó đứt ngang.

"nè cậu, nhổ như thế làm gãy cải hết rồi, ăn sẽ không ngon nữa đâu!"

Nguyễn Thái Sơn thấy được màn vừa rồi thì cũng cằn nhằn hắn y hệt như Trần Phong Hào.

"nãy giờ chúng ta đã hái rau cũng nhiều rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi cho gia súc ăn nhé các em ơi~"

cả bọn cùng nhau kéo nhau đi cho gia súc ăn, chỉ có Trần Đăng Dương là bị bỏ lại ở ruộng rau một mình. hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu nữa, thật chướng mắt!

Đăng Dương hắn chỉ hận là không thể đè Nguyễn Thanh Pháp ra ngay tại đây mà hôn cho đến khi cậu không thở được nữa mà nức nở cầu xin hắn tha cho.

trong lòng căm phẫn mà quay về lều nghỉ ngơi, đợi khi cậu quay về nhất định sẽ cho Nguyễn Thanh Pháp nếm đủ!

về phía Thanh Pháp

cậu cùng Phong Hào, Thái Sơn và Anh Quân đi cho gia súc ăn.

mấy chú bò sữa ở đây ăn giỏi thật đấy, rồi họ lại đến chỗ bầy cừu mà cho chúng ăn ít cỏ.

hoạt động cả ngày cuối cùng cũng đã đến tối, mọi người cùng nhau nướng thịt rồi cùng nhau thưởng thức.

sau khi thấy hắn vừa tắm xong đang trở vào lều thì Duy có gọi hắn ra ăn cùng nhưng Đăng Dương lại bảo là mình không muốn ăn.

bây giờ thật sự hắn không có tâm trạng nào để ăn uống cả, chỉ muốn ăn Nguyễn Thanh Pháp mà thôi!

--------
bữa g mình đi chơi dữ quá nên mình hỏng up truyện, xin lỗi mọi người, xin lỗi ô tê pê 😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro