Chương 7: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như yêu người là tội lỗi

Trọng tội này xin dành hết cho tôi

——————————

Izaya ngả người dựa vào lưng ghế. Hắn nhìn vào màn hình máy tính, đôi mắt đỏ nheo lại thích thú. Hắn nhấp một ngụm trà, hưng phấn lẩm bẩm:

- Ara, ara, không ngờ cậu còn che giấu nhiều bí mật như vậy đấy, Mika-chan.

Nói đoạn, hắn đưa mắt nhìn sang Namie, thư kí tạm thời của hắn. Hắn cười, nụ cười ngọt lịm, hắn gọi khẽ:

- Ne, Namie-san, hiện tại cô rảnh chứ?

Cô gái lườm hắn, đôi mày thanh tú chau lại, giọng nói cô không khống chế được mà cao lên, nghi ngờ hỏi lại:

- Anh hỏi làm gì?

Izaya khúc khích vài tiếng trong cổ họng, giả lả đáp lời:

- Yare, cũng không có gì, chỉ là tôi có ít thứ hay ho muốn tặng bạn thôi, nhưng xem chừng có vẻ không rời khỏi cái bàn này được rồi, cô đi giúp tôi nhé?

Namie dòm chừng người thanh niên vài giây, cô từ từ thả lỏng, gật đầu đồng ý:

- Được rồi, tôi đưa giúp anh.

Izaya thoải mái đưa gói hàng cho cô, Namie nhìn vào cái tên viết trên dòng đề tặng, trong mắt loé lên vài tia sáng. Cô nhìn lên Izaya vài lần, rồi xách túi ra ngoài. Đến cửa, cô gái bất chợt dừng lại, cô quay người nhìn chàng trai tóc đen, gọi vọng lại:

- Orihara

- Sao thế, Namie-san?

- Tôi nghĩ cậu ít cười một chút thì hay hơn

Hắn nhìn cô, cố ý cười:

- Hửm? Trông tôi đẹp trai quá à?

Cô gái nhếch môi, quay người đi thẳng:

- Không, cậu cười khó coi chết được.

Izaya nhìn cánh cửa đóng sầm lại, hắn vẫn cười, nói với theo:

- Cũng không phải cười cho cô xem.

——————————————

Namie đưa tay xé phong bì, cô nhìn vào những thông tin và hình ảnh bên trong. Nở nụ cười quỷ quyệt, cô ta cất hết tất cả giấy tờ vào túi sách, độc ác thì thầm:

-  Ryugamine Mikado, ân oán giữa tôi và cậu còn chưa xong đâu.

—————————————-

Mikado vẫy tay tạm biệt Anri và Kida, cậu cho tay vào túi áo, thả từng bước chân nhẹ nhàng xuống mặt đường.  Gió thổi nhè nhẹ, lay động mái tóc mềm của người thiếu niên. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này màu xanh đã bị thay thế bởi màu đỏ cam. Cậu ngẩn ngơ nhìn trời, mắt dán chặt vào ánh dương đang tàn. ' Đẹp thật ', cậu nghĩ, ' đẹp đến não lòng '. Bỗng, cậu bật cười, như vừa nhận ra điều gì thú vị lắm. Cậu cứ cười khúc khích mãi, cho đến khi nghe có người gọi tên mình.

-  Ryugamine.

Mikado quay lại nhìn, cậu vẫn cười, chất giọng trong vắt gọi tên người đối diện, không hề có chút ngạc nhiên nào:

-  Akabayashi-san, đã lâu không gặp.

Người đàn ông nhìn cậu, rít thêm một hơi thuốc, y hỏi:

-  Uống cà phê chứ?

-  Rất sẵn lòng.

_________________________

Mikado bao trọn tách capuchino trong đôi tay mình, tận hưởng chút ấm áp mà nó tỏa ra. Mizuki ngồi đối diện cậu trai, y chỉ chạm tay vào tách cà phê, không có ý định uống. Hồi lâu, y chủ động mở lời:

-  Mối quan hệ giữa cậu và Anri dạo này như thế nào?

Thiếu niên khẽ cười, cậu nhẹ nhàng đáp lại:

-  Vâng, vẫn tốt lắm.

Người đàn ông nghiên cứu thiếu niên trước mặt, giọng y đột ngột trở nên đề phòng:

-  Người sáng mắt không nói chuyện mập mờ, nói đi, chuyện cậu mất trí nhớ là như thế nào, cậu thật sự đang mưu tính cái gì?

Thiếu niên mím nhẹ làn môi, cậu nâng tách capuchino lên, nhấp khẽ vài ngụm. Cậu cứ lẳng lặng uống đồ của mình, tựa như không nghe thấy câu hỏi của người đối diện. Mizuki cũng không nói thêm gì, y chỉ tập trung quan sát cậu trai tóc đen, đôi mắt ẩn sau cập kính đen như chất chứa vài điều không nói rõ. Từ sâu trong nội tâm, y buộc phải thừa nhận, y không hiểu nổi kẻ có tên Ryugamine Mikado này. Trong suốt những năm tháng y làm yakuza, tính đến hiện nay, y đã gặp rất nhiều loại người, gian xảo có, mưu mô có, điên cuồng có, tham lam có, cũng có những người ngây thơ, tốt bụng, nhưng không một ai, có thể tạo cho y cảm giác bí ẩn, khó hiểu như Mikado. Ấn tượng đầu tiên mà Mikado tạo cho đối phương là ngây ngô và trong sạch. Kế đến, đối với những người thấu triệt sự đời, sẽ nhận ra sự điên loạn ẩn chứa bên dưới cậu ta, sau cùng, người ta sẽ nhìn nhận cậu ta như một đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành. Nhưng hiện tại thì khác. Từ cậu, Mizuki cảm nhận được một hồ nước trong xanh, nhưng ẩn sâu bên dưới, là mênh mông những bí ẩn không ai ngờ tới. Cậu trai ấy tựa như một quyển sách đã được mã hóa tầng tầng, lớp lớp. Ngươi có thể tùy tiện mở quyển sách ấy ra, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn không tài nào hiểu được những bí mật đã bị giấu kín trong ấy.

Mikado đặt tách của cậu xuống, cậu nhìn thẳng vào Mizuki, khóe môi cong nhẹ một góc độ hoàn hảo. Trong đôi mắt cậu giờ đây, lộ rõ nét tà khí, giống như một kẻ đã chơi chán trò ú tim, tùy ý phơi bày mọi thứ:

-  Akabayashi-san, ngài muốn biết điều gì?

Người đàn ông cau mày, y thẳng thắn đặt câu hỏi:

-  Điều cậu đang mưu tính có ảnh hưởng đến Anri hay không?

Thiếu niên lắc đầu, sảng khoái đáp lại:

- Không.

- Tại sao cậu phải giả vờ bị mất trí nhớ?

-  Để phục vụ mục đích của tôi.

-  Đối tượng cậu nhắm tới là tư thù hay chỉ là ý thích bốc đồng của cậu?

-  Là chuyện cá nhân của tôi.

Mizuki siết chặt nắm đấm, y gằn giọng:

-  Việc cậu đang mưu tính, cụ thể là gì?

Thiếu niên nhìn vào người đàn ông trước mặt, cậu thu lại tất cả tà khì của mình, buông nhẹ mi mắt. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt xanh lơ đãng nhìn ra sắc màu rực rỡ ngoài đường, cậu không nói gì, chỉ ngồi yên tĩnh như vậy. Mizuki nhìn vào dáng hình lặng lẽ của người đối diện, vô thức thở dài. Người thiếu niên này, đôi khi sẽ giống như bây giờ, cho người ta một cảm giác, thê lương đến tuyệt vọng. Mikado quay đầu lại, cậu tựa như nhớ ra điều gì, hơi kéo khóe môi, muốn cười nhưng không cười nổi. Cậu bất lực buông tha cho nó, chỉ lạnh nhạt nói một câu cuối cùng trước khi đứng dậy:

-  Điều Akabayashi-san muốn biết, thứ lỗi tôi không thể nói, chỉ xin ngài an tâm, tôi sẽ không động đến bất cứ ai khác. Tôi chỉ có duy nhất một lời khuyên cho ngài, nếu như trân trọng điều gì đó, thì nên thẳng thắn thừa nhận, đừng để cứ phải mất đi, mới vội vã hối tiếc...

Cậu hơi dừng lại, không nhìn người phía sau, chỉ khẽ khàng buông lời:

-  ...đừng giống như tôi..vạn kiếp bất phục.

Mizuki Akabayashi nhìn theo bóng dáng người thiếu niên đã khuất dạng, y từ tốn châm một điếu thuốc khác. Y nhìn làn khói trắng lãng đãng trôi nổi trong không khí, lần đầu tiên, y chỉ lặng nhìn điếu thuốc tàn dần, không muốn hút..

_________________________________


p/s: Xin lỗi đã để mọi người phải thúc giục và chân thành cảm ơn những ai vẫn luôn kiên nhẫn chờ truyện mình. Mọi người muốn mạch truyện cứ từ tốn hay là muốn đẩy nhanh tiến độ? Có gì thì comm cho mình biết nha, cảm ơn mọi người. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro