Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Ruyi-

Bang!

...

Đã quá muộn rồi... Họ bắn em trước khi em kịp nói hết câu... Cơ thể em mềm nhũn... Em nặng nề ngã khụy xuống... Em đã cố gắng để chạy.

KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG

Thấy em ngã xuống đất như vậy, máu nhuộm đầy quần áo, tôi lập tức cố gắng lao qua đám đông để tiến đến chỗ em. Tuy nhiên, những Fixer ấy đã nhanh chóng phản ứng, nắm lấy tay tôi và giữ tôi lại khi tôi bất lực chống lại họ.

"Hãy để tôi đi!"

... Thấy tôi qua đám đông, em nằm nghiêng trên sàn, ánh mắt em tối dần, tô điểm cho khóe miệng đầy máu của em là một nụ cười mãn nguyện...

...

Thì ra...

...

Nhìn thấy em nở một nụ cười cùng đôi mắt đã ngắt lệ... Mọi nỗ lực đấu tranh chống lại đám đông của tôi đều chấm dứt. Nhìn thấy máu rỉ ra khỏi cơ thể, vẻ mặt mãn nguyện của em... Tất cả dường như quá sức đối với tôi.

"Không..."

Giọng tôi lại run run, nước mắt lăn dài trên má.

"Không, không, không, không không không không...."

Nhìn thấy cơ thể em trên mặt đất... Nhớ về những lá thư em viết... Tôi không thể không nhận ra rằng đây thực sự là cách mà em muốn ra đi khỏi thế gian này.

...

Sau ngần ấy thời gian...chúng ta đã đi được một chặng đường dài...phải không?

...

"Không. Không, đây không phải... không phải..."

Tôi cố gắng nói, nhưng không thể phát ra âm thanh gì. Chỉ là, những giọt nước mắt cứ rơi, trong khi những Fixer nhìn tôi bối rối.

...

Thật đau đớn, anh nhỉ... Em không nghĩ mình sẽ mong chờ cái chết của mình... Chỉ là... Em chưa từng nghĩ đến việc thử từ biệt đồng nghiệp, Văn phòng của mình mà thôi...

...

"Việc áp chế hiểm họa đã hoàn thành, biến dị đã được xử lý! Hết."

Giọng nói của một Fixer đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi... Cho đến khi tôi nhận ra mình đang ngồi trên sàn, lê lết với hàng nước mắt và nước mũi nhỏ dài trên má, có ai đó đã chạm vào vai tôi. Một cậu Fixer trẻ tuổi ngắt lớp phản quang của kính và nhìn vào mắt tôi qua tấm kính bảo hộ trong suốt...

"Anh là Ruyi, người đã báo cáo biến dị này đúng không? Phát hiện ra biến dị kiểu này, anh thật may mắn khi nó chưa lấy mạng của anh đấy."

"Vẻ mặt đau buồn đó là sao? Nó đã chết rồi mà? Nó không còn là người anh từng quen nữa -"

...

"Cậu không hiểu đâu! Naomi không phải là một Biến dị!"

Nghe họ nói về em...rằng họ đã và đang đối xử với em như thể em chỉ là một thứ biến dị, thứ quái vật vô tâm... điều đó khiến tôi tái mặt.

"Tôi đã nói cô ấy không phải là Biến dị!"

...

Các Fixers nhìn nhau với vẻ bối rối... Họ nhìn Ruyi một cách nghiêm túc
... "Cậu nói cái gì vậy? Đừng đùa nữa, thân nhiệt của cô ta -"

Tôi không thể ngừng nức nở, nhưng tôi vẫn cố gắng nói chuyện, ngay cả khi giọng tôi run run và nước mắt đang cản trở hơi thở của tôi.

"Không... Là tôi đã nhầm, là báo cáo giả! Cô ấy không phải là một biến dị. Cô ấy chỉ là bị mệt mỏi sau một ngày làm việc quá sức... Tại sao ngay từ đầu các anh lại nghĩ rằng cô ấy là một biến dị?"

...

Các Fixer nhìn nhau, một số người tỏ vẻ khó hiểu, có người thì căng thẳng, còn một số người vẫn thản nhiên, đanh mặt lại. Có thể nghe thấy những tiếng lầm bầm to nhỏ xung quanh họ
... "Nhưng... Chết tiệt... Chuyện này rối tung rồi..."

Nghe những lời lầm bầm, sức căng trên vai tôi giảm đi đôi chút, nhưng tiếng nức nở vẫn không ngừng.

"Chết tiệt! Tại sao các anh không cẩn thận hơn? Các anh có thực sự cần phải giết cô ấy không..."

... "Sự biến dị là một mối nguy đe dọa tới thành phố, anh biết điều đó phải không? Thưa anh Ruyi? Chúng tôi chỉ đang làm việc của mình thôi!"

Sự tức giận từ lời nhận xét đó đủ để tôi ngừng nức nở và quay sang trừng mắt nhìn các Fixer.

"Đừng nói thế. Đừng hành động như thể các anh thật chính nghĩa khi giết chết cô ấy."

Lúc này tôi đang run rẩy vì căng thẳng và toàn thân tôi lạnh toát. Tôi biết rằng đây thực sự không phải lỗi của họ, nhưng tôi cần thứ gì đó để hướng sự tức giận và tuyệt vọng của mình vào.

Các Fixer thấy vậy liền lùi lại, họ lẩm bẩm lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục bàn tán về chủ đề này... Họ biết chắc chắn rằng họ đã xử lý thành công một biến dị, và việc cứ đôi co như vậy với một người đang sốc có lẽ cũng chẳng giúp ích gì...

"...Cút đi."

Tôi cố gắng nói mà không thể hiện cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nhìn các Fixer rời đi, tôi quỳ xuống, vai khom xuống, ôm xác em... thi thể đẫm máu trong tay, ôm em vào ngực tôi.

Tôi đã làm gì vậy...?

Cơ thể vô hồn của em nằm đó, lạnh ngắt... Dường như em đã thực sự ra đi mãi mãi rồi...

Sự trống rỗng và lạnh lẽo khi thấy cơ thể thiếu sức sống của em gần như làm tôi không thể chịu nổi. Tôi không muốn tin, cố nhắm mắt lại, thầm mong đây chỉ là một giấc mơ, nhưng đó là sự thật... Và người trước mặt tôi, người mà tôi yêu quý, một người đồng nghiệp đã chết. Lỗi tại tôi.

Ngồi đây với cơ thể em trong tay... Lau đi những giọt nước mắt dần rơi xuống đôi vai em... Tôi không thể nói được điều gì. Tôi chỉ lặng lẽ khóc, cúi đầu tủi nhục và tuyệt vọng. Những giọt nước mắt rơi trên em giờ như mưa rơi trên bông hoa đã héo tàn.

Khi đám đông đã đi khỏi, căn phòng vốn yên bình giờ im lặng đến đáng sợ, với âm thanh duy nhất là tiếng nức nở khe khẽ của tôi.

Tôi ở bên cạnh em, ôm chặt lấy cơ thể em một trong vô vọng, như thể làm như vậy bằng cách nào đó sẽ khiến mọi thứ tốt hơn, nhưng việc em không đáp lại là một lời cảnh tỉnh khắc nghiệt khiến tôi càng trở nên tuyệt vọng hơn.

Tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ hối hận... Giá như tôi đã không báo cáo em... Nếu... Nếu...

Nhắm mắt lại, tôi cảm thấy vai mình run lên vì nỗi đau trong lòng. Đau lắm... Nỗi đau của sự hối hận và tội lỗi, của việc không thể nói ra điều mình muốn nữa, nỗi đau mất đi điều mình muốn bảo vệ... Đau lắm. Ngồi đây như thế này đối với tôi gần như là địa ngục vậy.

Nhưng... tôi vẫn không thể rời em nửa bước...

Tôi nhắm mắt mình lại, cúi đầu trong tuyệt vọng. Và tôi nhớ đến những lá thư em đã viết. Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên ánh đèn còn chưa tắt... Cầm lá thư của em trên tay, tôi cố gắng đọc nó như một niềm an ủi, rằng em vẫn sống, nếu như không phải vì tôi...

Tôi lặng người đi khi nhìn từng nét chữ, từng tài liệu em đã từng viết... Tôi đọc lại hết một lượt, và rồi tôi thấy một tập thư đã bị bỏ quên. Trên đó còn ghi: "Phát cho Văn phòng"

Tìm lại những lá thư của em, tôi càng không khỏi nghẹn ngào. Em luôn là người chuẩn bị cho mọi việc. Thật hợp lý khi em viết những bức thư như thế này... Ý nghĩ về việc em chuẩn bị những bức thư này đã đâm vào trái tim tôi và khiến nó càng đau hơn. Mở đại một bức thư của em dành cho ai đó, tôi nhận ra đây không phải là một lá thư bình thường. Đúng hơn, đó là lời tạm biệt được viết từ trái tim em.

Một lá thư từ biệt...

...

Tôi rất vui vì bức thư này đến với bạn trong tình trạng sức khỏe tốt! Nếu bạn đang đọc nó... Chà, tôi có thể đã chết vì một tai nạn khủng khiếp... Tôi xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với tất cả các bạn... Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục... Dù điều đó có nghĩa là không có tôi...

Cảm thấy nước mắt càng rơi nhiều hơn, hơi thở của tôi bắt đầu trở nên nặng nề. Tôi cố gắng nói chuyện với bạn lần nữa, biết rằng bạn không thể nghe thấy tôi nhưng vẫn nói.

"Naomi... Naomi... Tại sao em... phải..."

Khóc nức nở, giọng tôi không được tốt lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng nói được điều gì đó khó hiểu.

"Tôi mới là người phải xin lỗi..."

...

Tôi sẽ không quay lại văn phòng nữa đâu, rất tiếc! Và sau khi tôi chết thì... Chà, tôi chỉ có một mình, chỉ là một Fixer bất lực mà thôi... Vì vậy, hãy sử dụng tiền bảo hiểm của tôi cho Văn phòng... Tôi mong điều đó sẽ giúp ích... Một lần nữa, tôi xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa mang lại cho Văn phòng một số thành tựu... Tôi rất tiếc...

Xem nội dung bức thư này... cảm giác tội lỗi trong lồng ngực tôi càng trở nên sâu sắc hơn. Mặc dù bây giờ em đã đi rồi... Em vẫn đang nghĩ đến Văn phòng phải không..? Và em... Em vẫn đang cố gắng..

Cơ thể tôi run rẩy, tôi nắm chặt lá thư của em, ôm nó vào ngực mà khóc và khóc...

Và... tôi xin lỗi nếu tôi đã gây ra nhiều rắc rối... Tôi không chọn như vậy... Tôi ước mình có thể tốt hơn... Nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình... Tôi, rốt cuộc thì tôi vẫn đang trên hành trình đi tìm mục đích sống của mình mà... Tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi nhé.

Nghe những gì em viết...Nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn, biết rằng em đã gặp nhiều rắc rối nhưng em đã cố gắng hết sức để kìm nén... Và tất cả những gì tôi làm chỉ là khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn...

"Không... Không phải lỗi của em... Tôi là người bắt đầu chuyện này..."

Anh ôm em thật chặt, thân hình mềm nhũn của em được anh ôm trong tay. Nhưng không điều gì anh làm có thể mang em quay trở lại.

Ruyi đọc đi đọc lại lá thư... Cuối cùng, anh mở lá thư được viết riêng cho mình

Thư gửi tôi... Tôi rất sợ khi đọc cái này... đó là một lá thư được viết riêng cho tôi. Nó thậm chí còn có thể nói gì mà tôi chưa biết? Nhưng dù sao, tôi mở tờ giấy ra và cơ thể tôi càng nức nở hơn trước nội dung của nó...

Nó giống như mọi bức thư khác, ngoại trừ...

Những ngón tay run rẩy của tôi gần như không thể giữ chặt tờ giấy, nhưng tôi vẫn đọc được lá thư. Đó là lá thư chia tay giống như mọi bức khác... Ngoại trừ lá thư này có thêm một phần ở cuối. Thêm một phần cho tôi. Đọc đến đây, tôi lại bắt đầu run rẩy...

... Ruyi... Sau khi biết sự thật kinh tởm này của em... Liệu anh còn cảm thấy chán ghét em không? Em xin lỗi vì đã bắt anh phải giải quyết rắc rối của em... Nhưng... Anh là người duy nhất em có thể tin tưởng... Bỏ qua quá khứ cũ của em và tiếp tục sống vì đam mê của anh nhé... Em rất tiếc vì không thể gặp anh, thấy anh khi anh đã thành công vào một ngày nào đó...

Nghe những lời đó...Tôi gần như không thể chịu nổi nữa. Đánh rơi lá thư, tôi để mình khóc trong tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống. Em... Em không hề trách móc tôi... dù biết rằng tôi là người đã đẩy em đến chỗ chết... Thế nhưng tôi vẫn...

Hơi thở của tôi run rẩy và giọng tôi gần như thì thầm, tôi cố gắng nói chuyện với cơ thể em một lần nữa.

"Tại sao...? Tại sao em không... trách tôi...?"

...
Căn phòng giờ đây đang phủ bụi, một lớp bụi dày và trầm mặc đến đáng sợ... Và trong đó, bao nhiêu sợi tơ đã kết lại thành tiếng khóc nức của tôi giữa màn đêm. Đêm nay trở thành một đêm yên tĩnh, chỉ toàn đau thương và sự chết chóc...

Gạt đi nước mắt, tôi cố gắng gồng mình để đọc hết bức thư em gửi tôi... Mỗi chữ như kéo khoảng thời gian này dài đến vô tận...

... Và có một điều mà em đã muốn nói ra từ lâu rồi, nhưng em chưa thể lấy hết can đảm để làm điều đó... Chà, nó sẽ làm hỏng kế hoạch của em mất... Anh có thể tìm thấy nó trong két sắt của em...

Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, tôi cố nghĩ về điều em vừa nói... "két sắt" của em? Tài sản cá nhân của em?... Tôi đang khó hiểu, cơ thể chỉ vô thức làm theo những gì mà bức thư nói... Tôi nhẹ nhàng đặt em xuống, để em nằm trên mặt đất, và tôi đi tới két sắt của em...

Tôi mở nó ra và... Trong đó chỉ toàn là những đồ vật có giá trị của em... Nhưng một chiếc hộp nhỏ được thắt nơ đã thu hút sự chú ý của tôi... Nó viết: "Dành cho Ruyi"

Nhìn hộp và đọc nhãn mác, tôi cảm thấy mình lại bắt đầu nghẹn ngào. Đây chính là thứ mà em đã mong trao cho tôi bấy lâu nay sao?... Nhặt nó lên, tôi cảm nhận được sức nặng của nó trong tay. Tôi nhẹ nhàng tháo chiếc nơ ra, để lộ thứ bên trong.

Bên trong chiếc hộp mỏng manh đó... Có một đôi nhẫn... Và... Một lời nhắn nhỏ: "Lời tỏ tình muộn màng của em... Xin lỗi nhé!" Với hình vẽ khuôn mặt cười ngay bên cạnh

Tôi nhìn chằm chằm vào những chiếc nhẫn và tờ giấy bạc, vai tôi lại run lên. Dù em đã mất nhưng em vẫn viết những điều như thế này cho tôi?

Đọc lá thư, tôi nhận ra điều gì đang xảy ra càng sâu sắc hơn và tôi nắm chặt lá thư trong cơn sốc. Không có gì ngạc nhiên khi em không thể nói ra điều này. Đây là một lá thư tỏ tình... Và món quà là những chiếc nhẫn này... Ôi, tôi...

Tôi đã hiểu vì sao, tại sao em lại không thể nói... Tiếng nói của em như hòa nhập với dòng suy nghĩ của tôi, vang vọng trong tôi một cách ám ảnh:
"Vốn dĩ ngay từ đầu, tình yêu đã không hề dành cho em, bởi vì..."

Nắm chặt chiếc nhẫn và tờ ghi chú nhỏ, tôi nhìn lại hình ảnh em nằm bất động trên mặt đất. Bây giờ tôi đang thổn thức... nức nở trong tuyệt vọng và buồn bã khi nhận ra điều gì có thể đã xảy ra. Nếu tôi đã chờ đợi thay vì báo cáo em, nếu như chờ em tỉnh dậy và nói chuyện với em, liệu chúng ta đã có thể ở bên nhau không...?? Đây có phải là cảm xúc thật của em không?...

"Em xin lỗi... Xin lỗi anh"

"Bỏ qua quá khứ cũ của em và tiếp tục sống vì đam mê của anh nhé..."

Trong tôi như có một con đê vỡ, và cảm xúc đang lấn át tôi, tiếng nức nở đã không thể kiềm chế được nữa. Tôi quỳ xuống và ôm cơ thể vô hồn của em trong vòng tay một lần nữa, nước mắt tôi rơi xuống em. Khi ôm em thật chặt, tôi tiếp tục nức nở trên vai em, để bày tỏ cảm xúc của mình theo cách duy nhất mà tôi biết...

"Anh yêu em, Naomi... Anh xin lỗi. Anh xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro