Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng thời gian vẫn phải chạy, và cuộc sống tiếp tục trôi. Trong khi tất cả đều đi qua, chẳng để lại điều gì, thì chỉ có tôi là người chọn ở lại...

Khoảng thời gian sau đó đối với tôi như mờ đi. Nỗi đau buồn và tổn thương đã khiến tôi có cảm giác trống rỗng đến tê dại, như thể mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ. Mọi thứ diễn ra chậm rãi và không thực, tôi gần như đang ở trong một làn sương mù không có lối thoát. Tôi không thể xử lý bất cứ điều gì một cách bình thường và tôi đã trải qua vài ngày tiếp theo trong trạng thái bán căng thẳng, hầu như không ra khỏi căn hộ của mình để làm bất cứ điều gì...

Nhưng sự thực cuối cùng vẫn xảy ra. Tôi không thể giả vờ rằng Naomi vẫn còn sống, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Việc nhận ra và chấp nhận cái chết của em ấy thực sự là thật khiến tôi đau đớn và dằn vặt mỗi khi nghĩ về những gì mình đã làm. Nỗi đau từ hành động của tôi đang ăn mòn chính tâm hồn tôi từ bên trong ra ngoài.

Tôi thậm chí không thể tiếp tục làm việc. Không còn động lực nào nữa, tôi bắt đầu xa cách với bất kỳ ai... Trải qua những ngày tháng cô độc, cố gắng quên đi quá khứ và nhấn chìm bản thân trong nỗi cô đơn tột độ mà tôi đang phải chịu đựng...

Thành phố vẫn tiếp tục chuyển động, còn tôi lại bị mắc kẹt trong quá khứ như một bánh răng bị hỏng, không thể tiếp nhận được hiện thực trước mắt... Không một tiếng thở, không một hành động, cũng không có một câu trả lời nào... Cuối cùng, rất lâu sau đó, tiếng gõ cửa trước nhà đã kéo tôi trở lại hiện thực.

...

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi giật mình ngồi dậy. Đó là ai..? Lúc đầu tôi cố gắng phớt lờ nhưng người ở cửa lại bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn và gõ cửa lần nữa. Bực mình vì điều này, tôi đứng dậy đi ra mở cửa, vẻ mặt tôi như chết lặng và giọng tôi khàn khàn.

"Ai đó..?"

"Ruyi? Cậu có ở đó không?"

Tôi có thể nghe thấy tiếng của đồng nghiệp của tôi - Haeun và thầy Gwan đang lo lắng gọi tên tôi... Họ nhận thấy sự biến mất của tôi, rằng tôi đã không đi làm...

...

Nghe thấy thầy Gwan và đồng nghiệp Haeun ở cửa, tôi càng thấy khó chịu hơn, nhưng tôi buộc mình phải mở cửa.

"Cái gì."

Câu trả lời của tôi đều đều và biểu cảm của tôi không thay đổi. Tôi không chào họ theo cách mà tôi vẫn thường làm.

Họ ngạc nhiên nhìn tôi... Haeun nhếch mép cười với Ruyi
"Ồ? Thật hiếm khi thấy cậu tàn tạ như vậy... Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Thầy Gwan không thể giữ được bình tĩnh mà lo lắng hỏi...
"... Ruyi... Vì sao lại đột ngột thế?"

Tôi lườm Haeun vì câu hỏi không cần thiết của cô ấy, nhưng đáp lại thầy Gwan một cách trung thực nhất có thể. Giọng tôi vẫn đều đều, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Tôi cảm thấy khuôn mặt mình tê cứng. Tôi không thể thể hiện cảm xúc được nữa.

"Tôi đang giải quyết... vấn đề gia đình. Nên là, bây giờ xin hai người hãy rời đi..."

Tôi không nhìn thẳng vào họ nữa mà cúi gằm mặt xuống dưới. Giải thích cho họ như vậy là đủ rồi phải không...?

Họ nhìn nhau, gật đầu và cuối cùng quay lại với Ruyi...
"Vậy cậu nên chuẩn bị sẵn sàng đi... Văn phòng cần cậu..." Thầy Gwan nói với giọng đều đều

Haeun tiếp lời "Đúng vậy... Hãy cố gắng xử lý xong việc gia đình của cậu nhé..."

...

"Mà này Ruyi, chuyện gì đã xảy ra với Naomi vậy? Tôi và thầy đã đến thăm cô ấy nhưng cô ấy không có ở đó? Cậu có manh mối nào về nơi cô ấy sẽ đi không?"

Tôi nghẹn thở khi nhắc đến tên cô ấy. Naomi. Cơn đau ở ngực tôi lại ập đến.

"Cô ấy..."

Tôi phải dừng lại một lúc, những lời nói trong cổ họng tôi nghẹn lại và trở nên khó khăn hơn.

"Cô ấy..."

Tôi cố nuốt cái khối đang chặn họng mình xuống dưới, kéo tôi về với cái chết của cô ấy.

"Cô ấy chết rồi."

...

Ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi... Haeun cố gắng làm tình hình bớt căng thẳng bằng cách mà cô ấy vẫn thường làm
"Ồ? Hai người đang cãi nhau à? Ruyi, dù có là đùa đi chăng nữa thì cũng không nên nói như vậy nhé! Rất là không hay đâu nha~"

Thầy Gwan lườm Haeun
"Haeun!... Ahem... Ý cậu định nói với chúng tôi là gì vậy, cậu Ruyi? Naomi không gặp nguy hiểm gì, đúng chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào Haeun, cảm thấy khó chịu không thể diễn tả bằng lời trước thái độ của cô ấy. Làm sao cô ấy có thể đùa cợt như vậy trong khi...?

"Tôi không đùa đâu... Naomi đã chết rồi."

Tôi cố gắng làm cho giọng mình lạnh lùng nhất có thể, ném cho seonbae ánh mắt chết chóc. Cô ấy cần biết rằng đây là một chuyện nghiêm trọng...

Haeun trở nên nghiêm túc khi thấy Ruyi xúc động... Và nhìn vào trạng thái mệt mỏi của anh ta... Mọi thứ bắt đầu hiện lên trong đầu cô... Haeun nắm lấy vai tôi, cô cẩn thận hỏi, chậm rãi.

"... Đó là một lời cáo buộc nghiêm trọng đấy... Chúng ta vào trong nói chuyện được chứ?"

Thầy Gwan giữ im lặng... Ông ấy đang nhìn Ruyi, như thể ông ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi

Tôi không thể nhúc nhích khỏi cái nắm chặt của seonbae trên vai mình. Cuối cùng, tôi vẫn để họ vào căn hộ của mình, ánh mắt vẫn dán chặt xuống sàn, giọng đều đều.

"Không có gì nhiều để nói... Naomi không còn sống nữa. Điều đó chỉ đơn giản như vậy. Chẳng còn gì để nói..."

Họ im lặng ngồi vào chỗ... Thầy và Seonbae mang cho tôi một gói quà từ Văn phòng gửi đến, nghĩ rằng tôi bị ốm hay gì đó thôi, nhưng... Họ bối rối nhìn tôi và quay sang nhìn nhau... Một lúc sau, Haeun phá vỡ sự im lặng

"Ruyi... Tại sao anh biết về cái chết của Naomi nhưng anh không báo cho Văn phòng biết?

Tôi dán mắt xuống sàn khi trả lời câu hỏi của cô ấy.

"Có một lý do, rất đơn giản... Tôi là người đã giết cô ấy. Chẳng còn gì để báo cáo cả."

Haeun ngập ngừng nói
... "Ruyi..."

Thầy Gwan lo lắng hỏi anh
... "Ruyi, bình tĩnh... Chắc hẳn là cậu đã trải qua nhiều điều tồi tệ sau cái chết của Naomi, đúng chứ? Hãy bình tĩnh lại đã..."

Mắt tôi bắt đầu cay xè khi nói, giọng tôi càng nghẹn ngào hơn.

"Bình tĩnh để làm gì? Chắc chắn văn phòng đã biết câu trả lời rồi nhỉ? Ai cũng biết là Naomi đã chết... Nhưng tôi không muốn ai biết... tôi không muốn ai biết... tôi không muốn ai biết rằng tôi đã giết cô ấy..."

Tôi ngước 2 con mắt đang rưng rưng lệ lên từ sàn nhà, nhìn chằm chằm vào họ với ảm giác trống rỗng. Nỗi đau buồn và cảm giác tội lỗi trong tôi đang cứ thế bắt đầu tuôn ra, ám ảnh tôi bất cứ lúc nào.

Haeun căng thẳng đứng dậy...
"Im đi Ruyi! Không đời nào cậu lại đi giết người, nói gì đến là Naomi chứ.... Tôi không tin..."

Gwan trấn an Haeun... Hỏi với vẻ đồng cảm, nhưng kèm theo đó là ánh mắt nghiêm nghị đến đáng sợ

"Hãy cùng nghe cậu ấy nói gì nhé..."

...

"Ruyi... Hãy kể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra với cậu và cả Naomi nữa..."

...

Tôi cảm thấy nhói trong ngực trước những lời nói của seonbae, nhưng tôi im lặng một lúc. Nếu họ thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ kể cho họ... Nhưng thật khó có thể chịu đựng được việc nói ra điều đó... Không, tôi không thể.

"Không có gì nhiều để nói..." Tôi lặng lẽ trả lời.

"Naomi... Một ngày nọ, cô ấy bắt đầu hành động kỳ lạ. Trong mắt cô ấy có điều gì đó mà tôi chưa từng thấy trước đây. Mọi thứ về cô ấy đều khác. Giống như... giống như cô ấy không còn là chính mình nữa... Và cô ấy chạy đi..."

"...Ngày hôm đó tôi đã đuổi theo cô ấy. Tôi cảm thấy có điều gì đó không hề ổn và tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ để cô ấy một mình. Tôi không thể chịu được, lo lắng rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra với cô ấy...

Mặc dù tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy nhưng cô ấy dường như không nghe thấy tôi..."

Tôi nuốt khan khi nhớ về khoảnh khắc em ấy không đáp lại tôi sau cái tát ấy... Đó là cái biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt em ấy... Một biểu cảm rỗng tuếch.

Họ nhìn nhau và thở dài... Thầy Gwan hỏi Ruyi, đánh thức anh ta khỏi sự mất tập trung...

... "Ruyi... Cả hai chúng ta đều biết rằng lần cuối cùng Văn phòng gặp các cô cậu là khi cậu đưa Naomi về nhà vì cô ấy đã làm việc quá sức khi ca làm kết thúc... Không có chuyện rượt đuổi trên như cậu đã nói..."

Nhắc đến điều đó làm tôi hơi giật mình. Tôi ngạc nhiên nhìn họ, không biết phải nói gì.

"Tôi... tôi không... tôi chưa từng kể với thầy cái đó..."

Tôi ngừng nói khi nhận ra mình đang làm gì. Vậy là họ không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra. Họ không biết về Biến dị của Naomi... Liệu tôi có nên nói..?

Haeun nói, cố nhớ lại đêm đó
... "Chúng tôi nhận thấy dạo gần đây Naomi lại làm việc quá sức... Chúng tôi đã để mắt đến cô ấy trong khả năng của chúng tôi... Sao chúng tôi lại không thể không nhận ra cậu đã đưa cô ấy đi khỏi văn phòng chứ?"

...Thầy Gwan tiếp tục
"Nhưng... Sau đó, hình như chúng ta đã không thấy các cô cậu quay lại văn phòng..."

"Đó là bởi vì..."

Tôi nuốt khan, căng thẳng khi cố gắng tìm ra một lời giải thích hợp lý. Tôi không thể nói với họ rằng Naomi là biến dị... Tôi không thể nói cho họ sự thật...

"Sau... sau khi Naomi gục ở Văn phòng, tôi đã nghĩ... rằng cô ấy chỉ cần thêm thời gian để nghỉ ngơi. Vì thế tôi đưa cô ấy về nhà để cô ấy có thể ngủ... Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy..."

... "Vậy là cậu cũng không biết cô ấy đã đi đâu? Nhưng cậu vừa nói điều gì đó về việc cô ấy đã chết và bị sát hại?"

Tôi bắt đầu hoảng sợ trước câu hỏi của thầy Gwan. Tôi không thể nói sự thật nhưng cũng không thể tiếp tục nói dối. Làm cách nào để tôi có thể lựa chọn ra cách giải quyết đúng đắn...!?

"Hai người không hiểu đâu...! Cô đã không nhìn thấy Naomi ấy ngày hôm đó, seonbae... Vẻ mặt Naomi lúc ấy trống rỗng, như một người hoàn toàn khác... Tôi, chỉ là... Tôi cho rằng điều tồi tệ nhất... Chính hành động của tôi đã khiến điều đó xảy ra...!"

Tôi nhìn họ trong tuyệt vọng, sự lo lắng của tôi lên đến đỉnh điểm. Tôi không thể giữ điều này nữa. Tôi sắp nói ra mắt rồi...!

"Tôi... tôi đã làm một điều gì đó khủng khiếp...! Seonbae... Thầy... Hai người có muốn biết chuyện gì đã thực sự xảy ra vào ngày hôm đó không?"

... "Ruyi..." Haeun ngập ngừng nói

... "Hãy nói cho chúng ta những gì cậu biết, Ruyi..." Thầy Gwan nghiêm tức nói "Chúng tôi sẽ cố gắng để hiểu những gì cậu sắp nói..."

Tôi gật đầu, lời nói của tôi tuôn ra nhanh chóng trong sự hoảng loạn.

"Ngày mà Naomi...ngã gục ở văn phòng...tôi đã rất lo lắng cho cô ấy. Lo lắng đến mức tôi muốn cô ấy ở nhà nghỉ ngơi thay vì đi làm... Nỗi lo lắng của tôi ngày càng lớn đến mức tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được việc phải bỏ mặc cô ấy... Tôi đưa cô ấy về căn hộ của cô ấy và sau đó..."

Tôi hít một hơi thật sâu, nói một cách chậm rãi và bình tĩnh hơn.

"Tôi không muốn rời xa cô ấy nên tôi đã qua đêm ở đó... Chúng tôi... Chúng tôi..."

Giọng tôi bắt đầu vỡ ra khi nhắc đến những gì tôi đã trải qua đêm đó... Ánh mắt tôi nhìn xuống đất khi tôi tiếp tục, cảm giác tội lỗi đang xâm chiếm tôi.

"Tôi định rời đi, nhưng... tôi thấy hồ sơ của seonbae đang mở... Tôi không thể ngăn mình nhìn vào bên trong chúng... Tôi không thể rời đi mà không nhìn... Lúc đầu mọi thứ có vẻ bình thường... Cho đến khi..."

... Cho đến khi..

"Cho đến khi tôi nhìn thấy tài liệu... nói rằng cô ấy là một biến dị... Cô ấy là Kẻ mang đến Ngày tận thế..."

Giọng tôi nghẹn lại khi tôi dán mắt xuống mặt sàn.

"Cái gì!?" Haeun không thể tin vào điều đó

Thầy Gwan thì có vẻ vẫn bình tĩnh, thầy hất tay về phía Haeun "Cứ tiếp tục đi, ta vẫn đang nghe..."

Tôi cứ nhìn chằm chằm xuống đất, nước mắt tuôn rơi.

"Vâng... Cô ấy thực sự là một..."

Tôi hít một hơi thật sâu, run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

"Tài liệu nói... cô ấy là một phần của Ngày tận thế cuối cùng. Ngoài ra còn có những tài liệu khác... Những tài liệu này đề cập đến... rằng Kẻ mang đến Ngày tận thế rất nguy hiểm..."

... "Vậy chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Cô ấy vốn bình thường mà, phải không?" Haeun không thể ngừng được mà thốt lên

"Các tài liệu mô tả... Sẽ có một thứ có thể xảy ra nếu Kẻ mang đến Ngày tận thế mất kiểm soát... Rằng chúng sẽ mang đến sự hỗn loạt và hủy diệt hoàn toàn cho Thành phố... Tôi rất sợ hãi... Tôi muốn giữ cho cô ấy an toàn..."

Tôi nhìn lên từ mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi nhận ra những gì mình đã làm như một tấn gạch đang đè nặng lên tôi.

"Tôi không thể để điều đó xảy ra với cô ấy...! Tôi phải giữ cô ấy an toàn! Tôi... tôi phải..."

... Mặt Haeun tối sầm
"Vậy là cậu đã tự mình xử lý vấn đề... Hả?"
Haeun ngày càng tức giận hơn... Trong khi Thầy Gwan cố gắng trấn tĩnh cô ấy...

Sức nặng của tất cả mọi thứ bây giờ gần như muốn bóp ngạt tôi. Tôi phải kết thúc lời thú tội của mình ngay bây giờ...

...

"Đúng... tôi đã tự mình giải quyết vấn đề..."

...

Tôi dừng lại, nuốt khan khi những từ tiếp theo cố gắng thoát ra khỏi cổ họng, tay tôi run không kiểm soát.

"Vào một lúc nào đó, Naomi thức dậy. Đôi mắt cô ấy... đôi mắt cô ấy đầy sự kinh hãi, bối rối... Cô ấy rất sợ hãi... Khi cô ấy cố gắng trốn thoát... tôi đã ngăn cô ấy lại..."

"Cậu đã giết Naomi sao?" Haeun tức giận, cô chuẩn bị không thể kiềm chế cảm xúc của mình được nữa...

"Đúng!.. Tôi đã làm vậy..."

"Và Naomi cố nói với tôi điều gì đó... Điều gì đó giữa những câu chữ không mạch lạc... Điều gì đó như, 'Ruyi, chạy đi!'..."

Tôi cố gắng kìm lại tiếng nức nở, nhưng tôi không thể ngăn mình được khi nhớ lại cảnh tượng ấy.

"Những Fixer đó... tôi tưởng..."

Tôi ngừng nói, giọng tôi vỡ ra. Tôi nghĩ rằng những gì tôi làm là vì thương xót cô ấy... Tôi nghĩ rằng đó là vì lợi ích của cô ấy, và vì Thành phố...

Tôi cố gắng ngừng nức nở, nhưng giọng tôi vẫn nghẹn ngào.

"Những Fixer đó được lệnh tấn công mọi biến dị, kể cả Kẻ mang đến Ngày tận thế mà họ đã được báo cáo..."

Tôi hít một hơi và cố gắng tiếp tục.

"Họ xuất hiện khi Naomi đang... vùng vẫy như thế, và họ ngay lập tức bắt đầu tấn công cô ấy. Tôi không... tôi không thể..."

Lời nói của tôi nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt lại chảy dài trên má tôi.

... "Ôi không..."
Cả hai đều hoàn toàn sốc... Haeun tức giận nhưng đã bình tĩnh lại, cô bối rối...
... "Vậy điều cậu đang cố gắng nói là... Naomi... Là một biến dị, là một kẻ xấu sao?"

Tôi gật đầu, chỉ nói ra điều đó thôi đã cảm thấy tội lỗi đến mức không thể tin được.

"Vâng, đúng vậy..."

Tôi tiếp tục nức nở một lúc trước khi thu mình lại, cố gắng thốt ra những lời tiếp theo.

"Nhưng... Nhưng... Nhưng cô ấy không giống như những tài liệu đó mô tả... Cô ấy luôn đối xử với tôi bằng lòng nhân từ và sự tốt bụng. Cô ấy luôn chăm chỉ và luôn luôn nở nụ cười với mọi người..."

... Cả hai người họ cũng không thể tin vào điều đó... Thầy Gwan mở lời

"Naomi, cô ấy là một cô gái tốt... Thật khó để tin vào điều này, nhưng cô ấy đã tấn công cậu hả Ruyi? Nếu ở trong tình huống đó, chắc chắn Naomi sẽ giết tất cả mọi người để trốn thoát... Vậy thì tại sao?"

"Cô ấy không tấn công tôi... Cô ấy không... Cô ấy..."

Giọng tôi nhỏ dần khi tôi nhớ đến hình ảnh của cô ấy. Cô ấy thậm chí còn không tấn công tôi khi có cơ hội...

"Cô ấy đã khóc... Đôi mắt cô ấy chứa nỗi sợ hãi... Giống như cô ấy muốn sống vậy..."

Môi dưới của tôi run rẩy khi tôi nhìn họ một cách khẩn khoản

"Hai người... có thực sự tin rằng một biến dị, hay "Kẻ mang đến Ngày tận thế"... sẽ khóc vì mạng sống của mình không...?"

... Haeun vẫn còn sốc vì điều này, chỉ có Thầy Gwan nghiêm khắc nói...
"Không đời nào một Biến dị có thể khóc và van xin cho sự sống của nó đâu..."

...

"Đi thôi Ruyi... Cậu đã làm điều đúng đắn... Naomi là một mối nguy hiểm... Cậu đã ngăn cô ấy lại... Còn bây giờ thì, chúng ta phải báo cáo cái chết của Naomi với hiệp hội... Báo cáo rằng Naomi là một biến dị"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro