Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thể tin nổi vào những gì bản thân nghe được từ Thầy Gwan. Báo cáo về cái chết của một Fixer...? Báo cáo... cái chết của Naomi...? Biến dị ư?

"Nhưng... Nhưng..."

Tôi gần như không thở nổi... Tôi hổn hển khóc nấc lên vì sốc, vì nghĩ đến ý tưởng đó.

"Cô ấy... Cô ấy không..."

Nhưng trước khi tôi có thể nói hết câu, những cảm xúc tiếp theo đã được thốt lên khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp nghĩ.

"Làm sao mà thầy biết được!?"

"Tội nghiệp Naomi..."

Haeun khóc vì cái chết của Naomi... Nhưng cô ấy đã bình tĩnh lại khi nghe những gì thầy Gwan nói...

Thầy Gwan quay lại trước câu trả lời đột ngột của tôi...
"Có vấn đề gì hả Ruyi?!"

Tôi không thể giữ cho cái đầu của mình liền mạch khi nghĩ về bất cứ điều gì. Cảm xúc của tôi rối bời, và những câu nói cứ thế tuôn ra.

"Thầy luôn chắc chắn về mọi thứ mà không do dự hay đắn đo gì cả! Làm sao mà thầy có thể nói những lời như thế, rằng Naomi là một kẻ tồi tệ, trước sự ra đi của cô ấy!? Cô ấy là một Fixer tốt bụng và tận tụy nhất mà bất kỳ Văn phòng nào cũng muốn có được ở cái Thành phố này! Làm sao thầy có thể..."

Tôi không thể tiếp tục, nước mắt lại một lần nữa làm nhòe tầm nhìn của tôi.

"... Nói rằng Naomi là một thứ quái vật..."

...

Thầy Gwan ngạc nhiên trước cảm xúc của tôi... Nhưng thầy ấy cố gắng giải thích cho tôi một cách từ tốn, nhưng không giấu nổi sự kích động

... "Nếu cô ấy bị sát hại thì chuyện này sẽ rắc rối to đấy... Nhưng không, Naomi đã chết khi biến dị xảy ra... Việc này sẽ không gây rắc rối cho văn phòng... Và nếu thuận lợi thì... Chúng ta có thể..."

"Nhưng cô ấy không phải là một Biến dị!"

Tôi hoàn toàn khóc nức nở vào thời điểm này, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đến mức tôi không kiểm soát được nữa. Tôi không thể không tiếp tục nói. Tôi không thể dừng nó lại.

"Cô ấy không giống như những gì tài liệu ấy nói, thưa Thầy! Tất cả những gì cô ấy từng làm là thể hiện lòng tốt và sự cống hiến... Cô ấy không làm gì để đáng phải chịu những lời buộc tội đó cả..."

... Thầy Gwan xoa đầu Ruyi... Cố gắng an ủi anh ấy
"Nếu cậu đã có câu trả lời của riêng mình... Thì chắc chắn cậu đã không gọi những Fixer đó... Có thể Naomi đã không chết ngay từ đầu... Nhưng bây giờ cô ấy đã ra đi rồi... Cậu còn mong đợi điều gì từ nó nữa?"

"Tôi không muốn bất cứ cái gì cả! Nhưng Thầy lại chỉ muốn báo cáo cái chết này như thể Naomi không hơn không kém là một con quái vật...!"

Tôi tức giận lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng không thành công.

"Cô ấy đã sống! Cô ấy là người luôn quan tâm đến tất cả mọi người... Là một thành viên gia đình... Một người em, người chị...! Thầy có thể để tâm đến bất cứ điều gì trong số đó không...?"

"Cô ấy là một biến dị, Ruyi à! Cậu không thể phủ nhận sự thật rằng cô ấy là một Biến dị... Cô ấy đã chết cho sự an toàn của thành phố và cho chúng ta... Cậu nên cảm thấy may mắn vì cô ấy vẫn chưa gây ra bất cứ nguy hiểm gì..."

"Nếu không phải cô ấy đã chết trong quá trình Biến dị, làm sao chúng ta có thể nói rằng cô ấy đã bị giết bởi nhóm Fixers tinh nhuệ, những người làm công việc tuyệt mật trong thành phố..? Văn phòng chúng ta sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng nếu cậu cứ cố chấp như vậy đó Ruyi à..."

"Sao Thầy lại có thể tàn nhẫn thế này...?"

Bây giờ tôi đang nói giữa những tiếng nức nở, cơ thể tôi run lên vì những cảm xúc đang hỗn loạn và suy nghĩ cứ dâng trào lên một cách bất kiểm soát.

"Sao Thầy lại chỉ có thể nghĩ đến danh tiếng của Văn phòng...!? Có phải cô ấy không có ý nghĩa gì với Thầy không...?"

Dù tôi rất muốn tin vào cô ấy nhưng còn chúng ta và văn phòng thì cậu tính sao? Kể cả khi Naomi đã ra đi đi chăng nữa... Chúng ta vẫn phải tiếp tục, không thể vì Naomi mà bỏ rơi văn phòng được... Dù cho cô ấy là một biến dị...

"Bởi vì là biến dị..."

Tôi lặp lại lời nói của thầy, nhưng thay vào đó là một tiếng cười.

"Ha... ha ha..."

Tôi bắt đầu cười, điên cuồng vì đau buồn nhưng cũng vì những điều tôi đang nghe thật vô lý.

"Đó có phải là điều duy nhất thầy quan tâm không? Văn phòng của chúng ta á...?"

Haeun nhìn Ruyi một cách nghiêm túc
"Ruyi à... Thầy đang làm điều này vì lợi ích của chính cậu đấy... Nếu lũ Fixer đó giết Naomi trong trường hợp cô ấy không phải là một kẻ xấu... Thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy đấy Ruyi à... Điều đó có nghĩa là gián tiếp giết người đó... Cậu hiểu , đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi...! Tất nhiên là tôi hiểu điều đó..."

Tôi dụi mạnh vào mắt mình lần nữa, vẫn run rẩy nhưng lại bắt đầu kiềm chế tiếng nức nở. Tôi không thể để cảm xúc lấn át mình...

"Cuối cùng thì tôi mới là người có lỗi... Luôn là tôi... đương nhiên rồi!"

"Không... Ruyi... Không phải vậy..."
Haeun lại bắt đầu khóc vì cái chết của Naomi... Nhưng Thầy Gwan chỉ lạnh lùng quay đi...

... "Bây giờ thì. Haeun, Ruyi... Chúng ta phải vững vàng lên... Naomi đã chết, đó là điều chắc chắn... và chúng ta không thể nào phủ định được điều đó..."

Tôi cố kìm lại tiếng nức nở tiếp theo, cố kìm nén mọi cảm xúc, nỗi đau thiêu đốt trong lồng ngực và trái tim, những giọt nước mắt tràn mi...

Tại sao mọi thứ lại phải kết thúc như thế này... Tại sao tôi lại đưa ra lựa chọn này... Tại sao tôi không thể hiểu được cô ấy thực sự cần gì... Tôi không thể... tôi không thể. .. Tại sao... Tại sao tôi lại vô dụng như vậy...?

... "Việc cô ấy ra đi không phải là điều mà mọi người mong muốn, cũng không phải là điều cô ấy chọn... Nhưng nó vẫn tốt hơn là việc cô ấy trở nên mất kiểm soát rồi gây nên những thảm họa không đáng có... Đây là vì lợi ích của chính cô ấy thôi Ruyi... Dù không muốn... Nhưng chúng ta phải báo cáo rằng cái chết của cô ấy có liên quan đến hiện diện của dị thường..."

"Vâng, đương nhiên..."

Tôi hầu như không thể nói được thêm gì nữa, cơ thể run lên vì đau buồn và căm ghét bản thân. Tay tôi siết chặt thành nắm đấm ở hai bên, tôi run lên vì thất vọng và tức giận.

"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với tôi...?"

"Naomi sẽ ra đi trong sự thương tiếc... Còn về cậu thì... Ruyi... Có lẽ ta sẽ làm điều gì đó cho cậu, chẳng hạn như đề tên cậu là người đã phát hiện và ngăn chặn biến dị của Naomi... Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cậu ngay lúc này..."

"Đó không phải là... một kiểu phần thưởng hay gì đó, đúng không...?"
Tôi nói với giọng mỉa mai, miệng nhếch lên một nụ cười khinh không giấu được nỗi đau ẩn sau đó.

... Haeun nhìn Ruyi lo lắng
"Cậu có thể vượt qua điều này mà..."

Thầy Gwan bảo Haeun đi trước và lạnh lùng quay lại với Ruyi
... "Nhưng ta sẽ có quyết định của riêng mình. Đi thôi Haeun, văn phòng có chuyện riêng cần phải lo ... Chuẩn bị sẵn sàng cho công việc đi, Ruyi... Hãy quay lại Văn phòng ngay khi cậu có thể..."

"Vâng, thưa thầy..."

Tôi cảm thấy trống rỗng khi nói, nhưng tôi cố gắng hết sức để nghe như thể tôi thực sự vẫn còn chút ý chí. Có cách nào để tôi vượt qua chuyện này không... Liệu tôi có thể vượt qua nó không...?

Nếu em còn sống seonbae... Em có tự hào về tôi không...?

Không có câu trả lời hay bất cứ ai hồi đáp lại tôi... Đơn giản là người chết không thể sống lại...

Tôi gật đầu trong tuyệt vọng khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi. Nhưng, đã đến lúc phải rời đi, khỏi cái bóng u tối này...

Với hơi thở dài cuối cùng, tôi cố gắng ổn định bản thân hết mức có thể trước khi bắt đầu hành trình của mình, quay trở lại Văn phòng...

...

Tôi đưa lá thư tay của Naomi, người mà đã giao phó trách nghiệm này cho tôi, đến tay những đồng nghiệp của cô ấy tại văn phòng... Và tôi cũng giữ lá thư em gửi tôi cho riêng mình... Tôi lặng lẽ cầm lá thư và đọc trong đau đớn...

Giấy viết thư có cảm giác thô ráp và sờn, giấy có màu hơi xám. Rõ ràng là lá thư đã được gấp lại và mở ra nhiều lần.

Bản thân bức thư là một thứ đơn giản, từ ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như thể em đã cố gắng dồn hết cảm xúc của mình vào những từ ngữ đơn giản đó... Dù cho đã đọc vô vàn lần, nhưng tôi vẫn không thể cầm lại những giọt nước mắt cứ tuôn rơi khi mở bức thư ra lần nữa

Thầy Gwan,

Seonbae,

Xin chào.

Có thể mọi người sẽ ngạc nhiên khi nghe tin từ tôi!

Thành thật mà nói, bản thân tôi cũng cảm thấy sốc khi viết bức thư này. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể tin được là tôi lại viết thư cho bạn như thế này...

Một cơn đau nhói trong lồng ngực khi tôi đọc phần này của bức thư, tôi phải dừng lại một lúc để thở. Bất chấp nỗi đau đang cảm thấy, tôi vẫn tiếp tục đọc...

Nhưng tôi nghĩ mình nên đi thẳng vào chủ đề trước khi lạc đề và vô tình làm lá thư này trở nên lộn xộn và dài dòng hơn.

Bây giờ tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi khi nước mắt lại trào ra. Tôi cảm thấy sợ hãi khi tiếp tục, gần như sợ hãi những gì những dòng tiếp theo sẽ nói...

Tôi phải nhắm mắt lại một lúc, nắm chặt lá thư trong tay mà tay tôi run lên. Chỉ đọc đến đây thôi thì đã khó rồi... Nhưng tôi phải biết, dù nó có đau đến thế nào đi nữa... Tôi không thể đọc trực tiếp dòng tiếp theo mà thay vào đó, tôi sờ vào tờ giấy và tập trung vào cảm giác của ngón tay khi tôi chậm rãi đọc thư...

Vậy nên, thông điệp của tôi rất đơn giản: Tôi sẽ không quay lại Văn phòng Bình Minh nữa đâu!

Một tiếng nức nở khác bật ra khi tôi tiếp tục đọc, cắn chặt môi đến mức rỉ máu.

Thành thật mà nói, điều này có thể đã rõ ràng từ khi tôi đã gửi bức thư này cho bạn ngay từ đầu...!

Tôi không muốn nói rằng tôi đang phản bội các bạn, hay bất cứ điều gì tương tự. Tôi có quá nhiều tình cảm dành cho Văn phòng này để làm bất cứ điều gì như vậy. Nhưng tôi phải rời khỏi Văn phòng này và cả Thành phố nữa.

Khi tôi cố gắng đọc tiếp, tôi thấy nước mắt tôi giờ đây đang làm cho tờ giấy mờ đi. Nhưng tôi quyết tâm đi tiếp, dù khó khăn đến mấy...

Thầy, có lẽ thầy đang bối rối về điều này. Tôi chắc rằng thầy đang thắc mắc 'Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?!'. Thầy thậm chí có thể thắc mắc liệu tôi có bị ảnh hưởng bởi một Biến dị nào không...?

Tôi không thể không cười cay đắng ở dòng cuối cùng đó... dù tôi đang rơi nước mắt.

Khi tôi tiếp tục đọc, tôi lại bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên mặt đến mức tôi phải lau chúng để tiếp tục đọc lá thư.

Nhưng hãy yên tâm, tôi vẫn còn đủ năng lực tinh thần. Tôi viết bức thư này một cách có ý thức, và tôi không chịu ảnh hưởng từ bất cứ điều gì, hiện tại tôi cũng không chịu đựng điều đó. Tôi xin thề bằng cả mạng sống của mình.

Sự lạc quan trong từng câu chữ của cô ấy chỉ khiến tôi khóc nhiều hơn, thật trớ trêu...

Tôi lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt, tầm nhìn mờ đi khi tôi cố gắng đọc vài câu cuối cùng của bức thư... Nhưng tôi phải tiếp tục...

Sư phụ, Seonbae, tôi xin lỗi vì quyết định của mình và việc tôi sẽ không quay lại Văn phòng. Cầu mong Văn phòng tiếp tục tồn tại lâu dài sau khi tôi rời khỏi nơi đây này.

Naomi...

Tôi đã khóc đến mức tôi gần như không thể đọc tiếp được nữa. Tôi có thể cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu tra tấn do tôi khóc quá nhiều...

Văn phòng trở nên im lặng sau khi đọc những bức thư đó của Naomi... Một số khóc nức nở trong im lặng... Một số cảm thấy ghê tởm vì sự thật rằng cô ấy là một biến dị... Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa... Naomi đã ra đi vĩnh viễn...

Tôi nhìn quanh Văn phòng, thấy những phản ứng khác nhau của mọi người đối với bức thư. Tôi thấy sự tức giận, ghê tởm, đau buồn, buồn bã và nhiều cảm xúc khác. Ngay cả khi đó, thầy Gwan trông vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Thầy ấy không tham gia cuộc trò chuyện của bất kỳ ai, thay vào đó ngồi một mình trên ghế bành và nhìn chằm chằm vào lá thư, như thể đang suy ngẫm về những điều thật lòng trong lời nói của Naomi.

Tôi không thể không cảm thấy... như có điều gì đó không ổn. Thầy Gwan vẫn chỉ ngồi im lặng ở đó, mặc dù thầy ấy luôn cứng nhắc, nhưng thầy lại là người có cảm xúc và sự thấu hiểu khi cần thiết trong Văn phòng. Tôi cũng nhận ra có điều gì đó về sự im lặng của những đồng nghiệp khác... mặc dù tôi biết họ đều buồn, nhưng có một bầu không khí kỳ lạ nào đó bao trùm toàn bộ văn phòng...

...Có gì đó không đúng ở đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro