Chương 17: Men say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Chap này hơi hỏ ny.

Ban đêm, phố xá lại càng đông người qua lại. Khác hẳn với cái vẻ yên tĩnh đến buồn chán của huyện Hà Châu, đêm ở Gia Định là một thức quà mà giới nhà giàu vẫn thường xuyên thưởng thức.

Hôm nay Thi may mắn sao được ké chân vào tay nhà giàu đó.

Trên người Thi lúc này là một bộ váy dài mà tưởng chừng như cả đời này nàng sẽ chẳng bao giờ mặc qua. Một cái váy chữ A dáng dài, cổ đổ và tay áo chuông, ban đầu còn có mũ beret, nhưng Thi lại không thích nên đành bỏ qua. Đây là lần đầu tiên nàng diện đồ Tây lên người, có đi đứng thế nào cũng cảm thấy lạ lẫm không quen. Rốt cuộc vẫn là thích áo ngũ thân hay áo bà ba hơn nhiều. Mà cái cô út đi cùng lại nài nỉ quá nên nàng mới mặc.

Trâm Anh là rất có mắt thẩm mĩ lại ưu cầu kì, nếu không muốn nói huỵch toẹt ra là đồng bóng. Từ nhỏ khi ở huyện, chiếc áo tay thụng nàng mặc luôn rực rỡ nhất, những vòng vàng trên cổ nàng cũng phải là tinh xảo nhất nàng mới chịu mang vào. Đến cả cái guốc Gia Định bọc gấm cũng phải thêu hoa đẹp nhất mới chịu mua. Hôm nay được lựa đồ cho Thi, tất nhiên lại càng thêm chú ý. 

Lúc này, cả hai đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng. Bên trong đa phần là những chủ cả người Việt, và có rất nhiều phụ nữ Pháp nữa. Cái không khí long trọng thế này là lần đầu tiên Thi biết đến. 

Nhìn bữa ăn được bày trí đẹp mắt trên bàn, Thi cũng thấy lạ nữa. 

"Chị, đây là gan ngỗng nè, món khai vị đó. Cái này là steak với khoai tây chiên ăn trong bữa chính. Chỗ này là macaron, chị ăn thử đi, ngon lắm." Trâm Anh vừa nói, vừa đưa chiếc bánh đến bên miệng Thi. 

Thi nhẹ nhàng vén tóc lên, cắn một miếng. 

Trâm Anh nhìn bờ môi của Thi chạm vào chiếc bánh mềm mại ấy, tim như mềm nhũn ra. Môi Thi còn dính một chút vụn bánh, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trâm Anh lại dùng ngón tay của mình chạm vào bờ môi ấy, phủi xuống. 

Thi kinh ngạc, mà lúc này Trâm Anh mới thật sự là người phát hoảng. 

"Chị, miệng chị dính bánh." Trâm Anh rút bánh về, ăn hết cái bánh, lại hỏi: "Sao, có ngon không? Tôi thích món này nhất của Pháp đó." 

"Ừm, ngon." Thi nhìn hành động kia của Trâm Anh, gương mặt nàng lúc này bắt đầu đỏ lên. 

Trời ạ, chỗ đó nàng mới cắn qua mà. 

Mà Trâm Anh nhai bánh, khóe môi kéo ra nụ cười tinh nghịch, tựa như đứa trẻ vừa mới đạt được mục đích của mình. 

Thi nhìn Trâm Anh cùng khung cảnh nơi đây, cảm giác lạ lẫm vô cùng. 

Thi nhìn chai rượu vang trên bàn, nhẹ nhàng cầm nó lên, cũng chẳng thèm gọi người kia cùng nâng ly đã uống cạn. 

Đây là lần đầu tiên Thi uống rượu. 

Không ngờ nó lại khó uống như vậy, mùi cồn cứ quanh quẩn bên mũi, cổ họng cũng đau rát lạ thường. Đây là thứ mà cánh đàn ông hay uống sao, có ngon lành cái gì đâu? 

Trâm Anh nhìn Thi, đưa ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm: "Chị ăn gì lót dạ trước đã, uống kẻo lại sốt ruột. Miếng gan ngỗng này ngon lắm, sao nào, đợi tôi đút ăn à?" 

"Không cần." Thi nghe vậy, cầm cây nĩa xẻ vào miếng gan, chuẩn bị ăn lấy. 

Trâm Anh đứng dậy, vòng qua sau người của Thi. Nàng đưa cái nĩa vào tay trái Thi, lại đưa cái dao nhỏ lên tay phải. Nàng kèm lấy tay Thi, cắt ra từng xớ gan ngỗng, lại dùng nĩa nhẹ nhàng ghim vào. Lúc này Thi cảm giác như mình là một đứa trẻ được cô giáo tận tình cầm tay chỉ viết bài, gò từng nét chữ một vậy. 

Bên tai Thi lúc này càng ngày càng trở nên nóng hổi, Trâm Anh lại càng như cố tình ghé sát vào bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Mình nhớ vị trí cầm nĩa và dao, đây này, chị nhớ không, đây nữa..." 

Từng chữ "đây" vang lên bên tai, gương mặt Thi lại càng thêm đỏ. Hơi thở của Trâm Anh, mùi hương của Trâm Anh, cả giọng nói của Trâm Anh nữa, cứ quanh quẩn trong không khí, nghịch ngợm bao vây lấy nàng, khiến nàng không thể nào thoát ra được. 

May mắn là Trâm Anh không cố tình lưu lại lâu, sau khi hướng dẫn xong mấy cái cần thiết đã đi ra. 

Suốt một buổi ăn, Thi chỉ dám cúi mặt ăn chứ chẳng nói gì, còn Trâm Anh lại rất hưởng thụ cảm giác này, chống cằm lên bàn nhìn người kia ăn uống. 

Hình như quá căng thẳng hay sao mà Thi uống rất nhiều, nãy giờ phục vụ đi qua lại rót rượu thêm cũng đã ngót nghét năm sáu lần. Đây là thứ rượu rất tầm thường, vậy mà Thi uống ngon vậy sao? 

Trâm Anh cùng Thi nâng lên ly rượu, hai cái ly va vào nhau thành một tiếng giòn tan. 

Thi nhắm mắt lại, uống một hơi hết ly. 

Trâm Anh chỉ nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Thi. 

Cánh môi của Thi đỏ mọng vì rượu, giống như trái cherry vừa trải qua một trận mưa, ngọt nước. 

Trâm Anh mỉm cười, hôm nay bỗng dưng cảm thấy loại rượu này ngon. 

Bẵng đi cả tiếng sau, cả hai vừa nhâm nhi rượu vừa trò chuyện, Trâm Anh vẫn tỉnh táo như ban đầu, còn Thi lúc này đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Nàng ôm lấy đầu của mình, đôi mắt mơ màng quan sát Trâm Anh. 

"Cô đó, sao lại dẫn tôi đến đây." Thi nói cái này, giọng điệu có hơi bực dọc: "Tôi ghét chỗ này." 

"..." Trâm Anh nhìn cái người chất vấn mình, lại nói: "Cô gái nào cũng thích được dẫn vào đây, vừa được ăn ngon, vừa sang trọng, có gì mà chị không thích?" 

"Lại thế, cô vẫn cho rằng tôi chỉ yêu tiền chứ gì." Thi nhíu mày, đôi mắt lúc này chẳng biết có phải vì nóng hay không mà hơi khô rát: "Này, tôi chả cần tiền nhà các người, cũng không thích ăn uống sang trọng, cũng không thích mặc đồ như bây giờ..." 

"Vậy tại sao chị vẫn đến đây?" Trâm Anh chống cằm, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt mê ly nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng vì men say của Thi, lại nói: "Có phải vì thích tôi, không từ chối được tôi hay không?" 

"Ai thích cô, nói bậy cái gì đó." Thi vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức được mình đang nói cái gì. 

Trâm Anh nâng ly rượu lên, cũng lại một ly được Thi nuốt xuống. 

"Vậy chị thích cái gì hơn?" Trâm Anh híp đôi mắt lại, đẹp tựa như một mảnh trăng non. 

Thi nhìn gương mặt của người nọ. Hôm nay Trâm Anh lại diện váy dài màu đen, phần cổ như ẩn như hiện tiếp xúc với không khí. Trâm Anh tô môi màu đỏ sẫm, đôi môi lúc nào cũng tựa như đang cười, dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt kia lại càng trở nên có tình ý. 

Ánh mắt kia nhìn thẳng vào Thi, làm nàng có cảm giác như nó muốn cuốn nàng vào bên trong vậy.

Thi ôm lấy một bên má mình, muốn nhéo cho mình tỉnh táo lại. Thì ra một người con gái có thể đẹp đến thế sao, có thể đẹp đến nao lòng mình hay sao... 

"Thích cùng cô ăn hủ tiếu ngoài lề đường hơn." Thi trả lời. Lúc này nàng đã say thật rồi, một mắt nhắm một mắt mở, đến cả cái giọng cũng như người mới vừa ngủ dậy. 

Và rồi nàng gục lên bàn. 

Trâm Anh che miệng lại, bật cười, hai bả vai có chút run run. Sao chị ta có thể đáng yêu đến mức này được chứ? 

Không dám để người nọ đợi lâu, Trâm Anh nhanh chóng gọi phục vụ ra tính tiền, một tay dìu cơ thể của Thi đến xe của mình. Nàng cẩn thận đặt Thi vào trong ghế lái, lại thắt dây an toàn thật kĩ. 

Một chút gì đó mềm mại chạm lên đầu Trâm Anh. 

Trâm Anh kinh ngạc nhìn qua, thấy Thi đã mệt đến gục xuống rồi. Nàng buồn cười, kéo cho người kia ngồi thẳng dậy. Sau đó nhanh chóng chạy xe về nhà. Hai bên đường, những hàng quán vẫn còn nhộn nhịp, tấp nập người ra kẻ vào. Khi rẽ xe vào tiểu khu, những ồn ào của phố thị đã nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. 

Con Quỳnh ở trước nhà chơi với mấy con mèo, trông thấy ánh đèn từ chiếc xe quen thuộc, nó đã chạy đến cầm chìa khóa mà mở cửa. 

Trâm Anh mở cửa kính xe ra, biểu nó: "Chuẩn bị sẵn giùm cô thau nước ấm với cái khăn." 

Nói xong, chiếc xe dần dần chạy vào sân, đi đến bãi đổ. 

Con Quỳnh tuy nhỏ nhưng rất nhanh nhẹn, nước ấm để Trâm Anh tắm rửa cùng những gì nàng ta dặn dò nó đều làm xong cả. Trâm Anh dẫn Thi vào buồng, nhẹ nhàng đặt Thi nằm lên giường. 

Nàng thở dài, nhà này chỉ có hai buồng, con Quỳnh giữ cái buồng nhỏ, đâu thể tự nhiên bắt nó dọn ra ngay được. Bâng khuâng suy nghĩ thế nào, rốt cuộc đưa Thi vào chính buồng ngủ của mình. 

Con Quỳnh đem thau nước ấm vào, định xăn tay áo lên lau mặt cho Thi, nhưng những động tác của nó đều bị Trâm Anh cản lại: "Để cô làm, mày ra ngoài đi." 

Nàng không muốn ai chạm vào Thi, kể cả người ở. 

Con Quỳnh khó hiểu, nhưng nó vẫn dạ dạ rồi bước ra bên ngoài theo lệnh của Trâm Anh. 

Trâm Anh nhìn người đang ngay ngắn ngồi trên giường, chẳng biết do rượu hay vì lí do gì khác mà lòng nàng lúc này lại nóng rực. 

Môi của Thi hơi mấp máy, hàng mi mỏng cũng khẽ run lên như cánh bướm đang bay vậy, tất cả những rung động ấy hình như cũng cộng hưởng với nhịp đập trong tim Trâm Anh. 

Trâm Anh hít một hơi thật sâu, dẹp tan những suy nghĩ kì lạ ra khỏi đầu. Nàng thấm nước nóng vào khăn, sau đó vắt sạch, tỉ mỉ lau gương mặt của Thi. Nàng cầm lấy tay Thi, lau nhẹ giống như sợ người nọ bị đau vậy. 

"Ưm...hừm..." Thi cảm giác hơi khó chịu, nhưng lúc này đã quá mệt mỏi để có thể gượng dậy, chỉ có thể thều thào một tiếng trong cơn mê man nhằm biểu hiện cho sự bất mãn. 

Trâm Anh đỏ hết cả mặt, đến cái tay đang lau mình cho người kia cũng run rẩy. 

Nàng chỉ biết cắn răng làm cho xong, sau đó lập tức đem cái thau, vắt cái khăn lên mà đi ra ngoài, gương mặt vẫn chưa hết đỏ. 

"Cô ơi, nước ấm con chuẩn bị sẵn rồi, cô vào tắm đi." Con Quỳnh vừa thấy Trâm Anh ra ngoài đã thông báo. 

"Không, mày tắm đi, hôm nay cô tắm nước lạnh!" Nói rồi, nàng đóng cửa nhà tắm lại,  để con Quỳnh ở ngoài ngơ ngác. 

Ý là cô bắt mình đi tắm nữa hả? Nhưng hồi nãy mình tắm rồi mà... 

Trâm Anh xối nước lạnh lên mình, rốt cuộc mới cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn một chút. Con Quỳnh đã chuẩn bị sẵn bộ váy ngủ trên giá rồi. 

Trâm Anh bước ra bên ngoài, đêm có hơi lạnh. Tối nay chắc ăn là nàng phải ngủ ở sofa rồi, dù sao Thi cũng biết nàng thích chị ta, ngủ chung vẫn không nên. Nàng nhìn cái sofa nhà mình, thầm thở dài trong lòng, tuy rằng ở Gia Định không có nhiều muỗi bằng dưới huyện, nhưng qua đêm mà không có mùng cũng bị chích đến đau. 

Nghĩ đến cái này, nàng mới nhớ ra mình còn chưa mắc mùng cho Thi. 

Trâm Anh rón rén bước vào phòng, ánh đèn dầu vẫn còn le lói trên bàn. Vừa mở cánh cửa ra, bóng người ngồi trên giường khiến cho nàng có hơi giật mình. 

"Chị tỉnh rồi hả? Có nhức đầu lắm không?" Trâm Anh hỏi. 

Người kia lặng im không nói gì, căn phòng lúc này yên tĩnh đến nỗi Trâm Anh có thể nghe được từng tiếng thở đều đều đang truyền tới. 

"Em vào mắc mùng cho chị xíu, nằm ngủ đi." Trâm Anh bước đến bên giường, cánh tay vươn lên cao để lấy cái mùng xuống. 

"Ui!" 

Bỗng dưng cơ thể Trâm Anh bị ai ôm lấy, khiến nàng mất thăng bằng mà ngã thẳng lên chiếc giường mềm mại. Trâm Anh kinh ngạc mở to mắt mà nhìn người ở trên mình, lúc này, tia sáng từ chiếc đèn dầu cũng đủ để nàng thấy rõ gương mặt ấy. 

Thi vươn bàn tay của mình chạm vào má Trâm Anh, cả gương mặt lẫn đôi mắt đều đỏ lên vì men say. Trâm Anh định ngồi dậy, nhưng lúc này, Thi đã ngồi xuống bụng nàng, khiến cho nàng không cách nào thoát ra được. 

Thi cúi người xuống, từng ngụm hơi thở ấm nóng bao vây lấy Trâm Anh. Cơ thể của Thi lúc này gần quá, khiến cho Trâm Anh cảm giác như mình đang bị bóp nghẹt trong xúc cảm. 

Và rồi Thi thì thầm bên tai nàng. 

"Đi đâu? Ai cho đi?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro