Chương 18: Đèn dầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn đi đâu? Ai cho đi?"

Lúc này, Thi đang nằm đè lên người của Trâm Anh, khiến cho Trâm Anh dù có cố thế nào cũng không thể nào giãy ra được. Nàng chỉ biết trợn mắt bất lực mà nhìn người nằm trên mình. Trời ạ, chị ta khi uống say khỏe như trâu ấy!

Nhưng quan trọng hơn.

Hơi thở ấm nóng của Thi cứ không ngừng tấn công vào tai và cổ Trâm Anh, cũng chính là hai điểm nhạy cảm nhất của nàng. Trâm Anh gượng đến chín mặt: "Chị, chị, thả tôi ra."

"Không cho đi đâu." Giọng của Thi giống như người vừa ngủ dậy, ôm chầm lấy cơ thể Trâm Anh. Nàng dụi đầu lên cổ Trâm Anh để tìm lấy hơi ấm từ người nọ, và hình như còn chưa thấy thỏa mãn, nàng lại dụi xuống ở vai, ở khung xương đòn tinh xảo, và cả nơi giữa bộ ngực như ẩn như hiện.

"Trời, chị!" Mặt của Trâm Anh lúc này chẳng khác gì trái cà chua. Nàng ôm lấy tấm lưng Thi, đôi mắt dần dần trở nên ửng đỏ.

Quả thật là muốn giết người ta mà!

Phải nói chiếc áo ngủ hôm nay Trâm Anh mặc vô cùng mỏng manh, mà lúc này đây được tiếp xúc thân cận với Thi như vậy, càng có cảm giác như da thịt của cả hai đang trực tiếp ma sát vào nhau. Bình thường ở gần một chút nàng đã khó chịu, bây giờ thân mật như vậy, cảm giác như nàng sắp bị bóp chết vậy. 

Trong lúc Trâm Anh đang bất lực chẳng biết nên làm thế nào, bỗng dưng nàng cảm nhận được nơi bầu ngực của mình có chút ẩm ướt.

"Chị Thi?" Trâm Anh ngờ nghệch ôm lấy bờ vai người kia, khẽ gọi tên.

"Tại sao, tại sao lại lừa dối chị, tại sao lại không phải là ai khác, tại sao lại là em..." Nước mắt của Thi rơi lã chã, thấm ướt vào trong cánh áo mỏng của Trâm Anh, khiến cho nàng có chút bần thần.

Lúc này Thi đã rất say, vậy nên nàng mới có thể nói ra hết những tâm sự trong lòng mình. Trâm Anh ôm bờ vai của Thi, muốn đẩy người nọ ra, nhưng Thi cứ bám lấy nàng chẳng rời, cánh tay còn vòng qua cổ của nàng.

Đầu Thi lúc này hơi ngước lên, khiến cho hai gương mặt kề sát gần nhau. Dưới ánh đèn, Trâm Anh có thể quan sát rõ ràng được giọt nước mắt của Thi, ẩm ướt, dịu dàng.

Nhìn gương mặt kia, lòng Trâm Anh bắt đầu xót xa.

Lúc này đây được gần gũi với chị, nhưng cớ sao trong lòng lại đau như thế?

Tim của chị có hướng về nàng không?

Trâm Anh từng trách anh hai của mình rất nhiều, bảo rằng gái huyện bao nhiêu cô xinh đẹp nết na anh lại chẳng chọn, cớ gì phải va vào cái cô Thi này làm gì. Nhưng cuối cùng, chính nàng là người bước vào vết xe đổ của anh hai, và hình như càng lún sâu hơn, càng sai trái hơn so với anh nữa.

Trâm Anh đã lầm, rằng Thi vẫn biết yêu đấy chứ.

Nhưng chị không yêu Trịnh Trâm Anh, cũng chẳng yêu Trịnh Thế Phiệt, chị yêu cái người con trai ở Gia Định kia, cái người đã viết thư cho chị mỗi tuần.

Người mình thích yêu một hình tượng do mình tạo nên, cái này nên gọi là phúc hay là họa?

Nhìn gương mặt đau khổ của Thi cùng lồng ngực đang đập lên từng nhịp đau đớn của mình, Trâm Anh cũng đã biết câu trả lời.

Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, không dám nhìn thẳng vào chị. Nàng sợ chỉ cần mình nhìn lâu hơn một chút, đôi mắt kia sẽ xâm nhập vào sâu trong nàng, và dần dần xé đi từng chút, từng chút mảnh hồn này, để rồi tan biến chẳng còn lại gì.

Nàng sợ đau.

Đôi mắt đã nhắm, nhưng dù cho nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nào ngăn nổi dòng nước mắt ào ào chảy ra, tựa như nước tràn khỏi bờ đê.

Bên tai Thi cảm nhận được nhịp tim ngày càng dồn dập của Trâm Anh, nàng cố gắng chống hai đùi lên hai bên hông của Trâm Anh, gượng người thẳng dậy. Trâm Anh cảm nhận được những chuyển động của người kia, nàng mở nhẹ mí mắt.

Chỉ thấy một bàn tay nhẹ nhàng vươn tới bên nàng, xoa lên một bên má của nàng, ngón tay nóng hổi ấy tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt. Trâm Anh mê luyến cảm giác này, và ước gì nàng có thể níu giữ bàn tay dịu dàng này lại lâu hơn một chút, nàng nắm lấy tay Thi.

Có thể hôm sau chị sẽ quên, có thể hôm sau chị sẽ nhớ, nhưng dù vậy, nàng vẫn không khống chế được bản thân mình với nỗi khao khát muốn được gần gũi hơn với chị. 

Một giọt nước mắt.

Một giọt nước mắt ấm nóng đang rơi trên gương mặt nàng.

Đôi mắt Thi lúc này đỏ ngầu, chẳng biết là do men rượu hay là khóc nữa. Nàng dùng hai tay ôm lấy má của Trâm Anh, giọng điệu hờn dỗi mà trách: "Sao em lại đẹp đến vậy."

Trâm Anh như đứng hình lại một khắc.

Nàng đã chờ lời này tự bao giờ?

Trước giờ Thi luôn chê nàng đồng bóng, nhưng chị ta chẳng bao giờ biết nàng phải ăn diện vô cùng lâu mới có thể đi chơi được với chị. Trâm Anh cố gắng sao cho bản thân mình trở nên đẹp hết mức có thể trong mắt Thi, và những nỗ lực như vậy chỉ mong muốn được một lời khen từ chị.

Lần nào diện một bộ áo mà được đôi mắt của Thi nhìn lâu hơn một chút, thế nào nàng cũng sẽ mặc bộ ấy nhiều lần trước mặt Thi. Giống như một ả phi tần tìm đủ mọi loại cách để dụ dỗ hoàng thượng vậy.

"Chị..." Trâm Anh không nhịn nổi mà vuốt ve bàn tay đang áp trên má mình: "Chị, chị đừng khóc..."

"Tại sao lại làm chị thương em, nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm, lúc này chị nên làm sao, hả Trâm Anh, Trâm Anh..." Nước mắt kia ngày càng rơi nhiều hơn, mỗi một giọt chạm xuống má Trâm Anh là trái tim nàng cũng ngân lên một nhịp.

"Chị nói sao, chị thương em sao?" Trâm Anh ôm lấy bờ vai kia.

Thi đã quá mệt mỏi để có thể trả lời, nàng gục xuống ở vai Trâm Anh, rồi gọi tên Trâm Anh trong những giấc mê man, cuối cùng là gục đi hẳn. Trong căn phòng lúc này chỉ còn nghe được tiếng thở đều đều từ người nọ.

Lúc này, Trâm Anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Thương nàng? Hay là thương ai?

Thương nàng? Thế thì có đồng ý hứa hẹn một tương lai với nàng không?

Trâm Anh biết, nếu như Thi muốn cùng nàng có một cái tương lai, chị ta đã trực tiếp mà nói với nàng, chứ không phải là vô ý thốt ra trong một cơn say.

Trâm Anh chỉ biết thở dài trong lòng. 

Sức nặng trên người dần yếu đi, Trâm Anh định đứng dậy mắc mùng cho người kia tiếp, nhưng nàng không ngờ rằng Thi vẫn dính nàng như sam, cố thế nào cũng chẳng tách ra được. 

"Nóng..." Thi ngả mình lên người Trâm Anh, cái đầu hơi khó chịu, dụi hết chỗ này đến chỗ khác. 

"..." Bây giờ cảm xúc vui buồn trong người Trâm Anh cứ lẫn lộn. Có thể nói là khó chịu thì nhiều hơn. 

Người mình thích cứ tiếp xúc thân mật như vậy, nàng không phải là tu sĩ, nàng không chịu nổi! 

Trâm Anh với tay lấy cái quạt giấy ngay tủ đầu giường, nàng quạt cho Thi đỡ nóng nực, cũng muốn quạt cho lửa dục trong người mình bớt đi nữa. 

Dù sao đêm ở Gia Định cũng không thoải mái như ở dưới huyện, vả lại cái người đang ngủ ngon trong lòng nàng cũng thuộc dạng khó chiều. Lạnh cũng không chịu, mà nóng thì sẽ dễ sinh bực bội. So ra Thi lại giống một tiểu thư đỏng đảnh hơn nàng nhiều. 

Tuy rằng Thi nằm yên không nhúc nhích, nhưng hơi thở ấm nóng của người kia cứ như có như không quạt vào ngực của Trâm Anh, khiến cho toàn thân nàng như có một dòng điện chạy qua. Trâm Anh đỏ chín cả mặt, hận không thể tự bóp chết mình lúc này. Từng giờ từng phút trôi qua cứ giống như là lăng trì vậy. 

Huống hồ bây giờ nàng đã vô cùng mệt mỏi, nàng rất muốn ngủ một giấc cho thảnh thơi, nhưng mỗi khi dừng quạt là người trong lòng lại động đậy, lại khiến cho cơ thể vốn đã rộn rạo của nàng càng trở nên khó chịu hơn. 

Phải chi nàng có thể gọi con Quỳnh để nhờ nó vào quạt giúp, nhưng cả Thi và Trâm Anh đều đang ở tư thế ái muội như vậy, làm sao mà dám kêu con Quỳnh vô đây? 

Ban đầu bởi vì thấy bộ dáng khi say của Thi rất đáng yêu, nên nàng mới cố tình chuốc chị ta uống nhiều thêm một chút. Ai dè đâu khi uống say thì chị ta bắt đầu trở thành con quỷ, quá đáng hơn là muốn nàng hóa quỷ theo! 

Trâm Anh ngậm ngùi quạt cho Thi, cả người cứng như khúc gỗ vậy, tay chân không dám đặt ở bất kì chỗ nào phi lễ nữa. 

"Trời ạ, chị thế này là chết em rồi..." 

Trâm Anh nhẹ nhàng mà nói ở bên tai Thi, chẳng biết người nọ có nghe hay không, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng ừ hử như đáp lại. 

.

.

.

Thi choàng tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, với cái đầu đau như búa bổ. 

Một vật gì đó mềm mại như chiếc gối ôm đang nằm trong tay, khiến nàng có đôi chút giật mình. Lúc nàng hoàn hồn nhận ra người kia là ai, thiếu điều nàng muốn hét lên vậy. 

Trời ạ, sao nàng lại ôm người ta ngủ ngon lành thế này?! 

Ban đầu Thi còn lo lắng Trâm Anh dụ nàng lên đây mà ngủ. Nhưng thấy gương mặt đang ngủ trong cam chịu của Trâm Anh, hình như Thi nhận ra bản thân mới là người ăn hiếp cái cô út này. 

Nhìn tấm váy mỏng manh lại lộn xộn của cô út, lại nhìn chiếc quạt mà cô út còn cầm trên tay, Thi sợ hãi vô cùng. Nàng cố gắng lục lọi trí nhớ xem đêm qua nàng đã làm gì, nhưng bất lực không thể nhớ ra nổi. Kí ức nàng chỉ dừng lại ở lúc cạn ly rượu cùng Trâm Anh mà thôi. 

Nghĩ đến tối qua có thể xảy ra chuyện gì đó không hay, Thi lại càng thêm đen mặt. 

Tất nhiên chuyện nàng nghĩ đến so với thực tế hoàn toàn khác xa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro