Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Buổi tối mẹ sẽ ở cùng dì Vương , con cứ ở trong phòng của mẹ, không cần sợ hãi, sẽ không gây thêm phiền toái cho gia đình họ đâu. Con cứ yên tâm ở đây vài ngày, chờ tình hình khá hơn một chút, mẹ sẽ bảo ba con và chú nhỏ đến đón con về. Chủ yếu là con hiện tại mới vừa bị ngã , hai chân đều không cử động được, đi lên tầng 5 rất nguy hiểm."

Chung Diệp không nói lời nào, im lặng nhìn xuống đất.
"Lục Việt cùng Nghiêm Văn Đào ở bên ngoài tham gia yến hội, Tiểu Tây cũng đi theo, trong nhà chỉ có dì Vương ở. Sau khi thu xếp xong cho Chung Diệp, Diêu Diễm vội vàng ra siêu thị trước khi đóng cửa để mua xương sườn, rồi trở về hầm canh cho Chung Diệp uống.

Khi Diêu Diễm mang canh vào, Lục Việt và Nghiêm Văn Đào vừa lúc trở về. Diêu Diễm liền nhẹ nhàng đóng cửa và hạ giọng nói: 'Ở đây cũng tốt, tắm rửa rất thuận tiện, có bồn tắm, buổi tối con cứ ngồi cạnh bồn tắm, mẹ sẽ dùng khăn nóng lau cho con.'

Chung Diệp cảm thấy mình giống như một con chuột già trốn trong cống thoát nước, sống cuộc sống không thể nhận ra con người, không thấy ánh mặt trời.

Khi Lục Việt gõ cửa, Diêu Diễm đang thu dọn chén đũa trong bếp. Chung Diệp quay đầu lại nhìn thấy Lục Việt, vội vàng ngồi dậy và hoảng hốt gọi một tiếng: ' Cô Lục ạ.'

Lục Việt bảo cậu mau nằm xuống, nhìn vào cái nẹp trên chân cậu và đau lòng nói: 'Sao lại ngã đau đến thế này? Xương cốt phải dưỡng cho tốt.'

'Gây thêm phiền toái cho cô rồi  ạ.'

'Cái này có gì đâu, Tiểu Diệp này cháu an tâm ở đây, không cần có gánh nặng tâm lý.'

Chung Diệp trông ảm đạm. Lục Việt nhìn ra đứa nhỏ này là một cậu bé rất tự trọng, nên nói: 'Nếu thực sự khó xử, vậy  coi như cô nhờ cháu giúp mấy ngày này bầu bạn với Tiểu Tây.'

Chung Diệp ngẩng đầu lên, Lục Việt cười với cậu: 'Tiểu Tây đã nhõng nhẽo mấy lần, nói rằng anh Chung Diệp sao không đến. Phỏng chừng mấy ngày nay nó muốn lén vào đây vô số lần. Cháu yên tâm, cô sẽ cố gắng làm cho nó đến ít, để cháu được nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng nếu cô có việc phải ra ngoài, phiền cháu giúp cô trông nó một chút, có được không?".Chung Diệp biết Lục Việt đang an ủi mình, nếu cậu không cảm kích thì sẽ làm người ta chán ghét, vì vậy cậu gật đầu, không quên nói: "Không thành vấn đề ạ cháu cảm ơn cô."

Vừa dứt lời, Tiểu Tây từ cửa chạy vào, nàng khẩn trương nắm lấy tay Chung Diệp, "Anh ơi, chân anh làm sao vậy ạ?"

Chung Diệp xoa đầu bé "Anh không cẩn thận té bị thương."

Tiểu Tây bò lên bên cạnh Chung Diệp, tay nhỏ chạm vào cái nẹp trên chân cậu, "Anh ơi, anh có đau không ạ?"

Chung Diệp lắc đầu, "Không đau."

Lục Việt bế Tiểu Tây lên, "Được rồi, không cần quấy rầy anh ngủ nữa, anh hiện tại cần nghỉ ngơi."

"Dạ vâng, anh ngủ ngon nha." Tiểu Tây vẫy tay, rồi bị Lục Việt ôm đi.

Một lát sau, Diêu Diễm đi vào, đè thấp giọng hỏi Chung Diệp: "Cô ấy nói gì với con thế?"

"Không có gì, bảo con nghỉ ngơi nhiều hơn."
“ Bà ấy là người rất tốt, năm trước con gái của chị Vương lên thành phố tìm việc, cũng ở đây vài hôm, trước khi đi,bà ấy còn giới thiệu cho cô ấy một người môi giới thuê nhà, giúp giảm tiền thuê 500 một tháng.”

" Vâng con biết rồi ạ, mẹ ra ngoài đi, con muốn ngủ.”

“Không cần mẹ lấy khăn ấm lau cho con sao?”

“Không cần, tối qua con mới tắm rồi.”

Diêu Diễm đắp chăn cho Chung Diệp một cách cẩn thận, “Vậy được, con đi ngủ sớm một chút, mẹ để điện thoại di động ở đây, nếu ban đêm chân đau hoặc muốn đi vệ sinh, lập tức gọi điện thoại cho mẹ, nghe rõ không? Nhà vệ sinh ngay bên cạnh, còn là bồn cầu thông minh, rất tiện lợi.”

“Con biết rồi.” Chung Diệp nhắm mắt lại.

“Mẹ để cặp sách của con trên mặt đất, ngày mai mẹ sẽ đến trường học của con mượn vở ghi của bạn học cho con.”

“ Vâng ạ”

“Có cần mẹ nhờ bạn học giúp con lấy tài liệu không?”

“Mẹ!” Chung Diệp đột nhiên đề cao âm lượng, mặt cậu tỏ ra không kiên nhẫn, bực bội nhìn trần nhà. Vài giây sau, cậu mới khôi phục giọng điệu bình thường, nói: “Con thật sự muốn ngủ.”

“Được, được, mẹ không nói nữa, con đi ngủ sớm một chút đi.”

Sau khi Diêu Diễm rời đi, Chung Diệp vẫn duy trì tư thế nằm ngửa, trằn trọc đến rạng sáng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cậu muốn vẽ ra nhưng thân thể không thể cử động.

Ngày hôm sau, Diêu Diễm mang thuốc cùng bữa sáng đến, lại hỏi Chung Diệp buổi trưa muốn ăn gì.

“Mẹ, mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn, đừng dùng nguyên liệu nấu ăn trong nhà người ta.”

“Mẹ biết, mẹ không thích lấy đồ của người khác.”

Chung Diệp khó khăn đi một chuyến đến nhà vệ sinh, sau khi trở về giấu bảng vẽ dưới sách vở, tránh cho Diêu Diễm phát hiện cậu trộm vẽ. Đến giữa trưa, Tiểu Tây xoa mắt mở cửa phòng Chung Diệp, tóc bé còn chưa chải, ôm thú bông, bò lên giường Chung Diệp, “Anh ơi, em có thể ở lại đây với anh không?”

“Có thể.” Chung Diệp ôm lấy bé.

Tiểu Tây dựa vào người Chung Diệp xem tranh một lúc, rồi buồn ngủ, ngáp một cái và ngủ ngay trong lòng Chung Diệp. Chung Diệp không dám động, khi đang khó xử, có người gõ cửa.

Chung Diệp hoảng sợ, do dự nói: “Mời vào.”

Thế nhưng là Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa nhìn thấy Tiểu Tây trong lòng Chung Diệp, sắc mặt trầm xuống. Chung Diệp nghĩ rằng hắn lo lắng cho em gái mình, vội giơ tay lên, tỏ ra mình vô tội.

Lục Cẩn Thừa đi tới, không nói một lời, cúi người bế Tiểu Tây ra.

Tay hắn chạm qua eo Chung Diệp, hai người lại dựa rất gần nhau. Lần này, Lục Cẩn Thừa cảm nhận được hơi ấm từ người Chung Diệp, còn có một mùi hương thấm vào ruột gan. Hắn hơi khựng lại, suýt chút nữa quên mất mình định làm gì.

Tiểu Tây ngủ ngả nghiêng, Lục Cẩn Thừa trước giờ chưa bao giờ ôm trẻ con, tư thế cũng không đúng, Tiểu Tây trong lòng hắn ngửa đầu, trông rất bất ổn. Chung Diệp lo lắng, “ Cậu đỡ cổ của em ấy đi!”

Tiểu Tây trong lòng Alpha trông càng nhỏ bé và yếu ớt.

Lục Cẩn Thừa chậm nửa nhịp, đưa tay đỡ lấy cổ Tiểu Tây, áp bé lên vai mình, tránh cho nguy hiểm xảy ra.

Chung Diệp thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Lục Cẩn Thừa chỉ là bề ngoài lạnh lùng, thực ra nội tâm rất quan tâm đến em gái mình, liền giải thích: “Không phải tớ gọi Tiểu Tây lại đây, tớ cũng không muốn mượn em ấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro