Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cẩn Thừa thu hồi bàn tay vừa mới vươn ra.

Vài phút sau, Diêu Diễm đã đến, bà bỏ cặp sách vào trong xe trước, sau đó chuẩn bị đỡ Chung Diệp lên xe. Tuy nhiên, Chung Diệp dù sao cũng là một thiếu niên 18 tuổi, thêm vào đó hai chân cậu  đều không có sức lực, nên với sức lực của một mình bà, Diêu Diễm không thể nào di chuyển Chung Diệp được.

Sau khi thử hai lần, sắc mặt Chung Diệp đã trắng bệch, còn Diêu Diễm cũng không biết phải làm sao. Lục Cẩn Thừa đứng một bên trầm ngâm hồi lâu, sau đó không nói gì mà cúi người bế ngang Chung Diệp lên.
Chung Diệp theo phản xạ ôm lấy cổ Lục Cẩn Thừa. Alpha có bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc, bàn tay của Chung Diệp chạm vào cổ Lục Cẩn Thừa, và trán cậu gần như chạm vào khuôn mặt của hắn.

Khoảng cách thật gần.

Lục Cẩn Thừa bình tĩnh bảo Diêu Diễm điều chỉnh ghế xe thành chế độ nằm thẳng. Khi ghế đã được đặt thẳng, anh mới đặt Chung Diệp nằm xuống.

Đầu óc Chung Diệp trống rỗng.

Cậu đã ngồi lên xe như thế nào? Bị Lục Cẩn Thừa bế lên? Cậu đã được người ta ôm? Thậm chí là ôm kiểu công chúa?

Nhưng Lục Cẩn Thừa giống như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào, tự kéo dây an toàn, suốt cả hành trình không nhìn Chung Diệp lấy một cái.

Từ trường học xuất phát đến bệnh viện gần nhất, Lục Cẩn Thừa ngồi trong xe chờ Chung Diệp kiểm tra.

Kết quả kiểm tra cho thấy chân trái của cậu bị gãy xương nhẹ, bác sĩ khuyên nên điều trị ngay. Diêu Diễm vội vàng đi thanh toán, sau đó chân trái của Chung Diệp được bó bằng nẹp chuyên dụng cho gãy xương.
Đi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối rồi, Chung Diệp sợ làm phiền Lục Cẩn Thừa, chưa kịp xuống bậc thang đã vội vàng nói: "Mẹ, chúng ta bắt xe trở về đi, đừng ngồi xe của người ta nữa ạ."

Diêu Diễm cũng khó xử: "Nhưng ở bệnh viện này bắt xe không dễ."

"Không cần," Chung Diệp ánh mắt nài nỉ, nắm chặt tay áo Diêu Diễm kiên quyết nói: "Như vậy không tốt đâu, con không muốn ngồi xe của cậu ấy, xe đó quá sang trọng, con ngồi thấy không thoải mái, hơn nữa vị thiếu gia đó... Cậu ấy cũng kỳ lạ, con không muốn bị cậu ấy ôm lần nữa, mẹ! Mẹ mau đi nói với họ một chút, nói rằng chúng ta sẽ tự bắt xe về nhà, không làm phiền họ nữa, nhanh lên đi mẹ."

Diêu Diễm hoảng loạn không biết phải làm sao, đành phải đồng ý, "Được được, mẹ đi nói."

Nhưng Diêu Diễm vừa bước đi một bước, liền quay lại ngay, sắc mặt nghiêm trọng: "Tiểu Diệp, mẹ vừa nghĩ ra một vấn đề, con lên lầu thế nào?"

"Hả?"

"Con làm sao leo lên lầu 5? Ba con già yếu, không thể cõng con được."

Lúc này, Lục Cẩn Thừa đã đến gần, "Có chuyện gì vậy?"

Chung Diệp vội vàng muốn bịt miệng Diêu Diễm, nhưng Diêu Diễm đã nói ra khó khăn, Chung Diệp trong  thở dài lòng tự trọng của cậu lần thứ ba trước mặt người này tan vỡ, tan vỡ thành từng mảnh.

Lục Cẩn Thừa nghe xong, nói: "Nếu không thì về nhà tôi ở? Nhà tôi còn nhiều phòng khách."

Chung Diệp như bị sét đánh.
Diêu Diễm lập tức từ chối: "Không cần không cần, như vậy sao được?"

"Không sao đâu, tôi sẽ nói với mẹ tôi một tiếng."

Lục Cẩn Thừa vừa nói vừa cầm điện thoại, Chung Diệp dùng hết sức lực, duỗi cánh tay dài bắt lấy vạt áo Lục Cẩn Thừa, ngăn hắn lại: "Cảm ơn cậu, thật sự không cần."

Đúng lúc này, Chung Gia Minh cuối cùng cũng đến nơi, ông nhìn Lục Cẩn Thừa từ trên xuống dưới, rồi hỏi tình hình của Chung Diệp. Diêu Diễm nói với ông: "Lát nữa anh cõng con trai lên lầu nhé."

"Không thành vấn đề." Chung Gia Minh đáp ngay.

Lục Cẩn Thừa không kiên trì nữa, anh cúi đầu nhìn ván kẹp trên chân Chung Diệp.

Diêu Diễm cười xã giao với Lục Cẩn Thừa: "Cẩn Thừa, vậy vẫn phải nhờ cháu chở về ——"

"Không có gì." Lục Cẩn Thừa xoay người đi về phía xe.

Diêu Diễm thúc giục: "Anh trước đưa con trai lên xe đi."

Chung Gia Minh liên tục đồng ý, nhưng khi đến trước xe, vừa mới vòng tay Chung Diệp qua cổ mình, chuẩn bị nâng cậu lên, thì nghe thấy một tiếng "cùm cụp" vang lên từ eo.

Chung Diệp bị nhét vào trong xe, trong lúc hoảng loạn cậu cầm lấy một bàn tay. Bàn tay đó đầu tiên nắm chặt tay cậu, sau đó nhanh chóng vòng qua eo cậu, giữ chặt cậu trên ghế ngồi để tránh cậu ngã xuống.
Chung Diệp vừa quay đầu lại, chạm mặt Lục Cẩn Thừa.

Diêu Diễm đẩy Chung Gia Minh ra, bực dọc nói: “Tôi đã nói rồi, mỗi ngày chơi mạt chược đến nỗi bị đau lưng, mới 50 tuổi mà như người 70. Tôi hỏi anh, đêm nay anh làm sao cõng con trai lên lầu?”

Chung Gia Minh xoa eo nói “Miễn cưỡng vẫn có thể.”

“Anh đừng lại làm Tiểu Diệp ngã.”

Chung Diệp bị hai người cãi nhau làm đầu đau như búa bổ. May mắn Lục Cẩn Thừa ra tay giải vây, hắn nói với Chung Gia Minh: “Nếu không thì mấy ngày này Chung Diệp cứ ở nhà cháu. Dì Diêu cũng có thể chăm sóc cậu ấy, chờ chân cậu ấy khá hơn chút, ngài lại đón về nhà.”

Chung Diệp lập tức nhìn về phía Diêu Diễm.

Nhưng hiện thực làm cậu tuyệt vọng, cậu trơ mắt nhìn mẹ gật đầu, sau đó nói vài câu cảm ơn với Lục Cẩn Thừa

Chung Diệp toàn bộ quãng đường không nói gì, trước mắt cậu chỉ là một mảnh u ám.

Lục Cẩn Thừa nói chuyện điện thoại với Lục Việt, Lục Việt không hề do dự mà đồng ý ngay. Cô có ấn tượng rất tốt với Chung Diệp, đặc biệt là Tiểu Tây nghe được tên Chung Diệp liền hưng phấn kêu anh. Diêu Diễm cũng không suy nghĩ nhiều, cô thực sự không yên tâm để Chung Gia Minh chăm sóc Chung Diệp. Lục Cẩn Thừa ngồi ở ghế phụ, cũng không có ý phản đối.

Đối với việc ở nhà mẹ của bạn để dưỡng bệnh, có vẻ như chỉ có Chung Diệp là cảm thấy vô lý.

Chung Gia Minh đã về nhà thu dọn đồ đạc của Chung Diệp, xe khởi động đi đến biệt thự, Chung Diệp lười phản kháng, cậu dựa vào cửa sổ xe, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Rất muốn nhảy xuống xe, kết thúc tất cả.

Cậu từng nghĩ rằng sau khi cha mẹ ly hôn, Diêu Diễm sẽ bớt kiểm soát cậu. Nhưng kết quả không như cậu nghĩ, Diêu Diễm vẫn sắp xếp mọi thứ cho Chung Diệp, từ việc lớn như học phân ban đến việc nhỏ như một cây bút hay một bộ quần áo, đều do Diêu Diễm quyết định.

Chung Gia Minh đã nhiều lần tranh cãi với cô, nhưng vô ích.

Chung Diệp từ đáy lòng sinh ra một tia căm ghét, căm ghét cha mẹ, căm ghét tất cả.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Lục Cẩn Thừa lại ôm Chung Diệp xuống đặt vào xe lăn, Diêu Diễm đẩy cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro