Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Lục Cẩn Thừa mà nói, trường học chỉ là một phòng tự học có bầu không khí học tập tốt hơn. Vì vậy, khi cảm thấy bầu không khí học tập trong lớp học trở nên kém đi, hắn liền quyết đoán xin phép chủ nhiệm lớp rằng nếu không có tiết học quan trọng, hắn sẽ ở nhà ôn tập.Cách làm này của hắn không được coi là lập dị, nên cũng không khiến các bạn học bàn tán nhiều.

Thực ra, Lục Cẩn Thừa có mối quan hệ xã hội không tệ, vì so với vẻ ngoài và gia cảnh của hắn, khuyết điểm trong tính cách căn bản không đáng nhắc đến. Hơn nữa, hắn luôn giữ khoảng cách rõ ràng với mọi người xung quanh.

Để tránh những sai lầm trong giao tiếp xã hội, từ giữa học kỳ hắn đã chủ động giảm bớt giao lưu với các bạn học, dù có liên quan cũng rất ngắn ., chỉ là một cái gật đầu hay một lời chào hỏi. Rất ít người có thể nhận ra Lục Cẩn Thừa có một mặt khác mà không ai biết.

Trong mắt người ngoài, Lục Cẩn Thừa là một quý công tử thanh lịch, lạnh lùng, đẹp trai, thành tích xuất sắc, dường như không có khuyết điểm gì. Chỉ có Lục Việt, Lục Châu và bảo mẫu trong nhà mới biết, chủ nghĩa hoàn mỹ của Lục Cẩn Thừa đã ảnh hưởng đến tính cách hắn như thế nào.

Lục Cẩn Thừa như một ngọn núi lửa đang ngủ đông, không thể đoán trước khi nào sẽ bùng nổ.

Kỳ thi đại học đến gần, vấn đề tinh thần của Lục Cẩn Thừa càng thêm rõ ràng.

Hắn thường xuyên mất ngủ, có khi vì lo lắng về thành tích, có khi vì những thất bại trong giao tiếp xã hội. Nhưng đêm nay, lý do hắn mất ngủ là do ngày đó hắn chật vật đứng trước mặt Chung Điệp .

Không có cơ hội thể hiện sự quyến rũ, thậm chí không có một lần giao tiếp hoàn chỉnh.

Lục Cẩn Thừa nằm trên giường rất lâu mà không thể ngủ, đã ba ngày trôi qua, hắn vẫn không ngừng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày đó, rồi không ngừng hối hận.
Lúc đi xuống cầu thang hôm đó, tại sao hắn không chủ động chào hỏi Chung Diệp? Khi chia tay, tại sao không tận dụng cơ hội về chiếc dù để nói thêm vài câu?

Lục Cẩn Thừa đặt tay lên trán, nặng nề thở dài.

Liệu có còn cơ hội gặp lại không?

Thật kỳ lạ, tại sao hắn lại cảm thấy hứng thú với Chung Diệp như vậy? Chỉ cần lại gần Chung Diệp, thế giới của hắn dường như trở nên yên tĩnh, chẳng lẽ chỉ vì Chung Diệp gấp giấy rất giỏi?

Hắn không thể tìm ra đáp án.

Kiến thức trong sách giáo khoa cũng không thể giải thích được sự rung động trong lòng hắn.

Hôm nay là thứ năm, trường học sắp xếp cả ngày để giải đáp thắc mắc và giải thích nghi vấn, nhưng Lục Cẩn Thừa không hứng thú, xin nghỉ ở nhà. Hắn thà ở nhà nghe bài giảng của Trạng Nguyên. Lục Việt mang Tiểu Tây ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn lại hắn và hai bảo mẫu.

Sau khi nghe xong bài giảng, Lục Cẩn Thừa xuống lầu để lấy nước. Chưa đến phòng bếp, hắn suýt va phải Diêu Diễm. Nhanh tay lẹ mắt, hắn hướng miệng ly về phía mình, khiến phần nước còn lại trong ly đổ hết lên áo sơ mi. Diêu Diễm thấy vậy liền liên tục xin lỗi, “Cẩn Thừa, xin lỗi, dì không chú ý có  đang đi tới, con có bị bỏng không?”

“Không có việc gì.”
“Con trai dì ở trường học bị ngã, dì phải lập tức đến đó,  chị Vương, chị giúp chăm sóc Cẩn Thừa một chút.”

Diêu Diễm cho rằng Lục Cẩn Thừa sẽ không vui, vì tính sạch sẽ của hắn không phải chuyện đùa. Nhưng nghe xong, Lục Cẩn Thừa lại rất lo lắng: “Chân cậu ấy bị thương?”

Diêu Diễm vội vàng quàng khăn, “Đúng vậy, trong giờ thể dục khi chạy 50 mét, nó bị ngã.”

“ Dì chờ tôi một chút.”

Nói xong, Lục Cẩn Thừa lập tức quay người đi. Diêu Diễm sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao. Dì Vương  cầm khăn lông khô đi tới, dùng khẩu hình hỏi Diêu Diễm đã xảy ra chuyện gì.

Diêu Diễm cũng không rõ nguyên do.

Một lát sau, Lục Cẩn Thừa mặc áo khoác đi xuống, nói với Diêu Diễm: “ Dì Diêu  đi xe của chú Lưu thôi.”

Diêu Diễm sững sờ một lúc rồi vội vàng theo sau đáp “Được.”

Lục Cẩn Thừa gọi điện thoại khi lên lầu, lúc họ ra cửa, tài xế Lưu  đã ở đó chờ. Diêu Diễm ngồi vào xe, báo địa chỉ trường của Chung Diệp: “Trường Trung học Hưng Đạt, ở ngã tư Văn Hưng Lộ và Khai Sáng Lộ.”

“Được.”  chú Lưu bắt đầu lái ô tô.
"Cẩn Thừa, cảm ơn cháu."

"Không có gì." Lục Cẩn Thừa ngồi ngay ngắn ở một bên, thần sắc bình thản, lại trở về dáng vẻ không liên quan gì đến mình, làm Diêu Diễm có chút không hiểu ra sao. Bà ngồi căng thẳng, không dám động đậy.

Xe dừng lại ở cổng trường Trung học Hưng Đạt, Diêu Diễm đang muốn xuống xe, Lục Cẩn Thừa lại nói: " Dì Diêu, dì có thể hỏi chủ nhiệm lớp của Chung Diệp xem xe có thể vào không."

Lục Cẩn Thừa khi hành xử có vài phần giống Lục Việt, tuy còn trẻ tuổi nhưng ngữ khí lại không thể xem thường.

Diêu Diễm theo bản năng nói: "Được, dì sẽ gọi điện ngay."

Rất nhanh, điện thoại của chủ nhiệm lớp được chuyển máy, sau khi bảo vệ và chủ nhiệm lớp trao đổi, họ đồng ý cho xe vào. Xe chạy đến cửa phòng y tế, Diêu Diễm vội vàng chạy vào.

Chung Diệp đang nằm trên giường bệnh, đầu gối trái được băng bó, sắc mặt trắng bệch. Vừa thấy Diêu Diễm, cơn đau dường như sống lại. Diêu Diễm ôm hắn, hỏi bác sĩ cần làm gì tiếp theo. Bác sĩ bảo bà đưa Chung Diệp đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn. Họ hợp sức đỡ Chung Diệp lên xe lăn, chủ nhiệm lớp mang cặp sách của Chung Diệp đến, Diêu Diễm cảm ơn và đẩy Chung Diệp ra cửa xe.

"Làm sao chỉ chạy vài bước mà ngã? Còn ngã nghiêm trọng như vậy, con nhìn xem còn có thể làm gì? Giờ phải nghỉ dưỡng một tháng, con vốn dĩ thành tích đã không tốt ——"

Chung Diệp cắt ngang: "Là con không cẩn thận, còn biết sai rồi,con rất đau, mẹ người đừng nói nữa."

Chung Diệp ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nhìn chiếc xe sang trọng quen thuộc trước mặt, có chút bối rối.

Đang định hỏi mẹ mình về chiếc xe, cửa xe bỗng mở ra, Lục Cẩn Thừa bước ra.

Chung Diệp chậm rãi ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nghĩ rằng mình đau đến mức xuất hiện ảo giác.

"Ai? Tình huống thế nào?"

Người này sao lại quen mắt thế?

Chung Diệp ngơ ngác nhìn, cho đến khi Lục Cẩn Thừa trầm giọng hỏi: "Anh đỡ em lên xe?"

Chung Diệp hoảng sợ, đột nhiên phản ứng lại, cả người rút vào xe lăn, sau đó hoảng loạn quay đầu tìm Diêu Diễm. Diêu Diễm đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp, không để ý đến hắn. Chung Diệp đành uyển chuyển từ chối đề nghị của Lục Cẩn Thừa: "Không sao, tôi chờ mẹ tôi đến ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro