Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Cẩn Thừa ngắt lời cậu: " Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, không cần phải lo lắng cho nó ."

"A?"

" Tôi sẽ nói rõ với nó, để nó đừng quấy rầy cậu."
" Tớ không có ý này."

Chung Diệp còn chưa nói xong, Lục Cẩn Thừa đã xoay người đi rồi. Cửa vừa đóng lại, Chung Diệp liền nghe tiếng khóc của Tiểu Tây, hiển nhiên là do sau khi tỉnh dậy bị anh trai dọa sợ .

Tiểu gia hỏa khóc đến tê tâm liệt phế.

Chung Diệp muốn gọi Lục Cẩn Thừa lại, nhưng tiếng khóc càng ngày càng nhỏ và xa, chắc là đã đi lên lầu.

Chung Diệp thở dài, chuyện gì thế này...

Lúc ăn cơm, Nghiêm Văn Đào còn đặc biệt vào phòng Chung Diệp nhìn qua và chào hỏi đơn giản, bảo cậu dưỡng bệnh tốt.

Nghiêm Văn Đào là một người đàn ông trung niên khí chất bất phàm, rất xứng đôi với Lục Việt phong tư yểu điệu. Tuy chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng Chung Diệp cảm nhận được một loại khí thế uy hiếp mạnh mẽ. Chung Diệp sợ đến mức như một con chim nhỏ, căn bản không dám đáp lại, chỉ cúi đầu gật đầu kính cẩn.

Lục Cẩn Thừa tan học trở về, đi qua bếp thì nghe Diêu Diễm đang nói chuyện với chị Vương.

Bà oán giận Chung Diệp sẽ bỏ lỡ vài chương trình học, còn nói Chung Diệp chỉ nhìn vở ghi của bạn học thì làm sao hiểu được. Nói đến đây, bà bắt đầu than thở, nói rằng mình vốn dĩ có thể học đại học, nhưng cha mẹ đã bắt bà ra làm việc sớm để nuôi em trai học. Bà nói cả đời mình bị cha mẹ làm chậm trễ, nên muốn dựa vào con cái để xoay chuyển tình thế, nhưng Chung Diệp hoàn toàn không như mong đợi của bà. Với thành tích hiện tại của cậu, phỏng chừng căn bản không đậu đại học.

Lục Cẩn Thừa nghe xong, về phòng tìm ra tài liệu và một ít vở ghi từ thời gian học lớp 11, sau đó liền nhanh chóng xuống lầu.

Hắn đứng trước cửa phòng Chung Diệp, đang do dự nên đưa vào như thế nào cũng không biết phải nói gì, Diêu Diễm liền đi tới, "Cẩn Thừa, có chuyện gì vậy?"

Lục Cẩn Thừa sững người, những lời chuẩn bị sẵn không thể thốt ra, hắn đưa máy tính bảng và vở trong tay cho Diêu Diễm, "Bên trong có khóa học lớp 11, giảng kỹ càng và tỉ mỉ hơn trên lớp."

Nói xong, hắn lại do dự bổ sung thêm một câu: "... Nếu Chung Diệp cần."

"Cần, cần chứ," Diêu Diễm kích động, bà cầm lấy đồ của Lục Cẩn Thừa, "Bút ký của ngươi chắc chắn đặc biệt tốt, thật sự là cám ơn ngươi, Cẩn Thừa. Nếu Chung Diệp nhà ta học hành được một nửa như ngươi thì tốt rồi."

Lục Cẩn Thừa cứng họng, hắn nhìn đồ vật của mình bị Diêu Diễm lấy đi, giống như là mất đi cơ hội nói chuyện.

Hắn hơi mở miệng, lại không biết nên nói gì.

"Cẩn Thừa, cháu có đói không? Dì Vương nấu canh nấm tuyết, dì múc cho cháu một ít nhé?"

Lục Cẩn Thừa lắc đầu, sau đó xoay người đi rồi.

Diêu Diễm nhìn bóng dáng hắn, càng cảm thấy chị Vương nói quá khoa trương, nhị thiếu gia này chỉ là tính tình cổ quái một chút, nhưng lòng dạ rất tốt, đâu có vẻ gì như bị rối loạn tinh thần.

Bà đẩy cửa ra, Chung Diệp vội vàng thu hồi bảng vẽ. Nụ cười trên mặt Diêu Diễm biến mất, nhưng suy nghĩ đến việc Chung Diệp đang bệnh, bà cũng lười phê bình, đưa đồ của Lục Cẩn Thừa cho Chung Diệp, dặn dò: " Cậu ấy nói đây đều là khóa học tốt, con phải trân trọng cơ hội này, học cho tốt."

Chung Diệp giấu bảng vẽ trong chăn, duỗi tay nhận lấy máy tính bảng, đáp: “ Vâng ạ”

Cậu ngạc nhiên khi Lục Cẩn Thừa cứ như vậy mà cho mượn máy tính bảng của mình, không dám lộn xộn, theo những lời nhắc nhở viết trên giấy của Cẩn Thừa, mở ra chương trình học tương ứng.

Lục Cẩn Thừa viết rất tinh tế, nhìn qua hẳn là đã học qua thư pháp.

Nhưng Chung Diệp chỉ kiên trì được mười phút, chung quy là nghe không vào, lén lút lấy bảng vẽ ra, vừa nghe giảng vừa vẽ phác họa. Gần đây cậu đang luyện tập phác họa hình người, đặc biệt thích vẽ đôi mắt. Cậu phát hiện những cảm xúc khác nhau trong ánh mắt sáng rực đều rất khác nhau, những thứ này khác xa sách giáo khoa càng làm cho cậu cảm thấy hứng thú.

Buổi tối, Diêu Diễm đẩy cậu ra ngoài sân để hít thở không khí trong lành, sau đó quay lại quét dọn vệ sinh. Chung Diệp đang ngắm trăng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là Diêu Diễm nên không quay đầu lại. Kết quả là trước mắt đột nhiên xuất hiện một ngón tay thon dài cầm ly pha lê.

Lục Cẩn Thừa lạnh mặt, trong tay cầm một chén nước rau quả, hỏi: “Uống không?”

Chung Diệp lại một lần ngẩn người.

Lục Cẩn Thừa cho rằng mình quá lỗ mãng, đang hối hận thì Chung Diệp vội vàng nhận lấy, “Cảm ơn.”

Lục Cẩn Thừa trong tay cũng có một ly.

Hai người không nói gì, chỉ im lặng mà uống nước trái cây cùng nhau.

Chung Diệp thử mở lời: “Cảm ơn cậu về khóa học và vở ghi nhé.”

---

“Ừ.”

Đề tài kết thúc.

Chung Diệp thở dài, Lục Cẩn Thừa chậm rãi nắm tay trong túi, rõ ràng trong tư tưởng hắn có rất nhiều đề tài dự trữ, nhưng vì sao đối diện với Chung Diệp, hắn lại không nói nên lời?

Chung Diệp lại thử lần nữa: “Mẹ ta nói ngươi mỗi lần thi đều đứng nhất lớp, còn có lần đứng nhất cả trường, thật lợi hại.”

“Không có gì đặc biệt.”

Đề tài lại kết thúc.

Giọng của Lục Cẩn Thừa vốn lạnh lùng, giờ nghe lại càng lạnh hơn.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, bầu không khí thực sự rất tốt.

Chung Diệp có chút kiêng kỵ Lục Cẩn Thừa, không rảnh xem phong cảnh, cắn cắn môi dưới, lần thứ ba thử: “Đúng rồi, thành tích của cậu tốt như vậy, có phải đều được học bổng không? Cậu có cần đến trường hàng ngày không?”

Vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng ly pha lê vỡ vụn, làm Chung Diệp sợ đến mức tim đập mạnh.

Ly trong tay Lục Cẩn Thừa rơi xuống đất.

Vỡ thành nhiều mảnh.

Chung Diệp không dám thở mạnh.

Diêu Diễm cùng dì Vương vội chạy ra, Lục Cẩn Thừa mặt âm trầm xoay người trở về phòng khách.

Diêu Diễm đẩy Chung Diệp ra xa khỏi mảnh vỡ thủy tinh, bực bội nói: “Con nói gì với thiếu gia rồi? Sao hắn lại đột nhiên tức giận?”

Chung Diệp mờ mịt lại vô tội, “Con khen hắn mà, con nói gì sai sao?”

“Không lý do gì sao cậu ấy lại quăng  cái ly vậy?”

Chung Diệp cảm thấy oan ức nói “Con chỉ hỏi hắn có cần mỗi ngày đến trường không , hay có được học bổng hay không thôi.”

Dì Vương dừng tay nhặt mảnh vỡ thủy tinh, khó xử nói: “Cẩn Thừa không nhận học bổng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro