Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Té bị thương sao?” Lục Cẩn Thừa hỏi.

Chung Diệp lắc đầu.

“Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Chung Diệp nói không có, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Cẩn Thừa, lấy hết can đảm nói: “Mấy ngày hôm trước, thật xin lỗi, tớ nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai, xin cậu đừng để bụng, tớ tuyệt đối không có ác ý.”

Lục Cẩn Thừa “ừ” một tiếng.

Chung Diệp không rõ tiếng “ừ” này có ý gì, do dự rồi lại nói: “ Cậu thật sự rất giỏi.”

Cậu gãi đầu, thẹn thùng cười, “Thật sự, tớ cảm thấy ai mà học giỏi đều rất lợi hại, không giống tớ từ nhỏ đã bị thầy cô mắng là gỗ mục không thể đục.”

" Cậu không phải rất giỏi vẽ tranh sao?”

Chung Diệp hơi giật mình, “Sao cậu biết?”

“Tôi thấy cậu vẽ cho Tiểu Tây, vẽ rất đẹp. Cậu là học sinh chuyên nghệ thuật à?”

“Không phải,” Chung Diệp thẹn thùng cúi đầu, “ Tớ không học chuyên nghiệp.”

“ Cậu cũng rất có tài.”

Tuy rằng Lục Cẩn Thừa nói rất chân thành, nhưng vì hắn quá cao, giọng điệu lại quá lạnh, nhìn Chung Diệp từ trên cao khiến Chung Diệp cảm thấy như bị đồng cảm bố thí, nên tự động lọc lời này như lời xã giao bình thường.

“Vậy cậu không giận chứ?” Chung Diệp thận trọng hỏi.

“Không giận.”

“Vậy thì tốt rồi, tớ nghe dì Vương nói về cậu, tớ cảm thấy dù thế nào thì cậu cũng rất tuyệt, hơn nữa tớ xem ghi chú của cậu, sắp xếp rất có trật tự ——”

Chung Diệp vừa dứt lời, Lục Cẩn Thừa đột nhiên ngắt lời: “ Dì Vương nói gì? Sao bà ấy lại biết? Bà ấy biết được bao nhiêu?”

Chung Diệp ấp úng, lúc này mới nhận ra mình lại nói sai, sao Lục Cẩn Thừa lại có nhiều vấn đề thế này?

Cậu không dám nhìn Lục Cẩn Thừa, nuốt nước miếng rồi mới lấy hết can đảm ngẩng đầu, quả nhiên, sắc mặt Lục Cẩn Thừa nháy mắt trở nên kém, hắn thở gấp, lông mày nhíu lại, ánh mắt từ giường Chung Diệp, chuyển đến tủ đầu giường, rồi đến kệ đồ và tủ quần áo.

Alpha tỏa ra áp lực dữ dội.

Chung Diệp cảm thấy hắn sắp làm gì đó.

【Đồ đạc trong phòng này đã thay đổi hai lần】

Nhìn thấy gân xanh nổi lên trên tay Lục Cẩn Thừa, đang chuẩn bị vươn tay về phía lịch ngày trên kệ, tim Chung Diệp đập chậm một nhịp, sau đó lao đến ôm lấy eo Lục Cẩn Thừa, “Đừng đập! Đêm khuya cậu đừng làm ồn đến người khác!”
Eo bị ôm chặt, nhiệt độ cơ thể Chung Diệp không cao, nhưng thân thể lại mềm mại. Cậu nắm chặt áo ngủ sau lưng Lục Cẩn Thừa, các đốt ngón tay rất mạnh, chạm vào làn da Lục Cẩn Thừa qua lớp vải. Vì khẩn trương, giọng nói của cậu vô thức rầm rì như con thú nhỏ.

Toàn thân Lục Cẩn Thừa như bị bao phủ bởi một tấm thảm ấm áp.Tấm thảm ngày càng chặt, ngày càng ấm.
Rất nhanh, các dây thần kinh căng thẳng trong hắn như được vuốt ve, trở nên dịu dàng khác thường.

Lục Cẩn Thừa thở phì phò, tưởng mình đã phát điên, nhưng khi tầm mắt dần rõ ràng, hắn mới nhận ra đầu ngón tay cách cuốn lịch trên kệ còn nửa thước.

Lần này không xảy sự hỗn loạn nào.

Chung Diệp ngửa đầu nhìn Lục Cẩn Thừa, trong mắt đầy kinh hoảng, lắp bắp nói: “Đừng, đừng phá đồ vật.”

“Hoặc là, hoặc là cậu đánh tớ hai cái cũng được.”

Có một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi. Ban đầu ngửi giống như hoa sơn chi, nhưng kỹ hơn, lại có thể nhận ra mùi thơm của đào mật nước, hai loại hương vị hòa quyện nhưng không lấn át nhau, ngọt ngào pha chút tươi mới, như trái cây đầu mùa, hấp dẫn người ta nếm thử.

Mỗi lần Chung Diệp tới gần, Lục Cẩn Thừa đều ngửi thấy mùi hương này.

Có lẽ đó là tin tức tố, Lục Cẩn Thừa nghĩ.

Cảm xúc hắn dần bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy kinh hoảng của Chung Diệp và nước mắt trong hốc mắt, rõ ràng Chung Diệp vẫn chưa hồi phục.

Toàn thân Chung Diệp căng thẳng, cậu sợ Lục Cẩn Thừa lại phát điên lần nữa. Trong đêm khuya tĩnh lặng, nếu Lục Cẩn Thừa phát điên trong phòng cậu, đập phá đồ đạc, ngày mai cậu phải đối mặt với gia đình Lục Cẩn Thừa thế nào đây.Không ai trách cứ Lục Cẩn Thừa, họ chỉ biết nói Chung Diệp ăn nhờ ở đậu mà còn không an phận.

Nghĩ đến đây, mắt cậu liền cay xè.

Sao cậu lại xui xẻo như vậy.

Bao năm qua cậu đã phải chịu đựng làm bù nhìn, làm túi trút giận chỉ để giữ cho hôn nhân của cha mẹ bền chặt, nhưng cuối cùng gia đình vẫn tan vỡ. Cậu tự an ủi rằng như vậy cũng tốt, mọi người đều được giải thoát, nhưng cuối cùng chỉ có Diêu Diễm và Chung Gia Minh tự do, còn cậu vẫn bị kiểm soát chặt chẽ.

Không thể học nghệ thuật, không thể đọc truyện tranh, không thể kết bạn trên mạng, ngay cả gãy xương cũng phải theo ý mẹ, cẩn thận sống trong một gia đình giàu có mà chỉ được tiện lợi nhờ bồn tắm và bồn cầu thông minh.

Cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì?

Lục Cẩn Thừa bỗng cảm thấy một vùng ẩm ướt trên bụng.

Chung Diệp đang khóc.

Chung Diệp ôm eo hắn, chôn mặt vào đó, không thành tiếng mà rơi nước mắt, bờ vai run rẩy, trông thật đáng thương.

Lục Cẩn Thừa hối hận không kịp, không còn để tâm đến việc giữ lại ấn tượng hoàn hảo trong lòng Chung Diệp, chỉ lo lắng vì Chung Diệp đang khóc, không thể nhìn thấy mặt cậu, lòng hắn càng hoảng sợ. Lục Cẩn Thừa khẩn trương ngồi xổm xuống, cầm tay Chung Diệp đặt  lên vai mình, sau đó lắp bắp nói: “Thật xin lỗi, tôi đã dọa cậu phải không?”

Chung Diệp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, mắt đẫm nước nhìn Lục Cẩn Thừa, gật đầu trong tức giận.

“Đừng phá đồ nữa.”  Cậu lại lần nữa cầu xin Lục Cẩn Thừa.

“Được, được, tôi không phá, thật xin lỗi, thật xin lỗi,” Lục Cẩn Thừa lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt Chung Diệp, nhưng Chung Diệp né tránh, chỉ nhíu mày, Lục Cẩn Thừa cảm thấy mình đã phạm sai lầm lớn.

Hắn cố gắng hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: “ Tôi đã dọa cậu phải không? Thật xin lỗi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu đâu, tôi chỉ là... chỉ là không kiểm soát được mà muốn đập phá đồ  nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro