Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Diệp lau nước mắt, oán giận nói: “Vậy cậu còn không bằng đánh tớ đi!”

Lục Cẩn Thừa nghẹn lời.

“ Tớ nào biết rằng cậu có nhiều điều kiêng kỵ như vậy? Chúng ta mới quen nhau mấy ngày, tớ lại không hiểu cậu, tớ mỗi câu nói đều là khen ngợi cậu, cậu vì sao vẫn còn giận dữ ?” Chung Diệp thút thít nức nở, tố cáo hắn hoàn toàn không thể dừng lại: “ Cậu khống chế không được cảm xúc của mình, cậu muốn làm nơi này tan hoang, đây là nhà cậu , cậu đương nhiên không sao, nhưng tớ thì làm sao bây giờ?” Cậu nhẹ giọng nói nhưng ngữ khí rất kịch liệt.

Rõ ràng Lục Cẩn Thừa mới là người làm cậu sợ hãi trong căn nhà này, nhưng ở giữa đêm ba giờ đen như mực, Lục Cẩn Thừa lại biến thành người duy nhất cậu có thể nói chuyện cùng, bởi vì cậu biết Lục Cẩn Thừa chán ghét cậu, điều này cũng tốt  như vậy quan hệ trở nên đơn giản hơn, đột nhiên mọi cảm xúc bộc phát, Chung Diệp không chút sợ hãi mà hướng Lục Cẩn Thừa phát giận một hồi.

Sau khi cậu nói xong, Lục Cẩn Thừa rất lâu không đáp lại.

Chung Diệp biết mình xong rồi.

Cậu biết sau khi phát giận này chỉ có hai kết quả, Lục Cẩn Thừa dưới cơn giận dữ đuổi cậu đi, hoặc là trực tiếp đánh chết cậu

Dù kết quả nào, Chung Diệp đều chấp nhận.

Cậu gắt gao nhắm mắt lại, chờ Lục Cẩn Thừa phán quyết.

Nhưng nửa phút sau trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí cảm giác áp bách của Alpha cũng biến mất, Chung Diệp thử mở mắt, thấy vẻ mặt hối hận của Lục Cẩn Thừa.

“ Cậu——”

“Thật xin lỗi.” Lục Cẩn Thừa lại một lần nói.

Nước mắt của Chung Diệp từ cằm rơi xuống, rơi lên mu bàn tay của Lục Cẩn Thừa.

“ Cậu chờ một chút.”

Lục Cẩn Thừa bỗng nhiên đứng dậy ra khỏi cửa, Chung Diệp còn đang sững sờ, không quá nửa phút, Lục Cẩn Thừa đã trở lại nhanh chóng, hắn cầm một chén nước, sau đó chìa tay về phía Chung Diệp.

Trong lòng bàn tay hắn có hai viên thuốc màu trắng nhỏ.

“ Tôi hiện tại liền uống thuốc, cậu yên tâm đi được không .”

Không đợi Chung Diệp phản ứng, Lục Cẩn Thừa đã đưa thuốc vào miệng, Chung Diệp lại một lần nữa lo lắng, cậu nắm lấy tay Lục Cẩn Thừa, hoảng hốt hỏi: “Đây là thuốc gì? Sao cậu lại uống thuốc bậy bạ vậy?”

“Thuốc chống trầm cảm, tôi đã uống ba năm nay rồi.”

Chung Diệp yên lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ ngực mình thở dài: “ Cậu thật là ——”

“ Cậu hiện tại còn sợ không?” Lục Cẩn Thừa chỉ quan tâm điều này.

Chung Diệp kéo chăn che lại mình, quay mặt vào tường nằm xuống, “ Ừ, tớ không sợ.”
Lục Cẩn Thừa đứng yên bên cạnh giường của Chung Diệp thật lâu, cho đến khi Chung Diệp bắt đầu buồn ngủ, mí mắt không thể chịu đựng nổi, hắn mới tắt đèn rời đi. Sáng hôm sau, Diêu Diễm đem bữa sáng vào phòng Chung Diệp, vừa mở cửa, Chung Diệp nghe thấy tiếng Lục Việt từ nhà ăn: “Cẩn Thừa còn chưa dậy à?”

Dì Vương đáp: “Không thấy thiếu gia xuống.”

Sau đó là tiếng bước chân của Lục Việt lên lầu, Chung Diệp cũng bắt đầu nghi ngờ. Vài phút sau, Lục Việt vội vã đi xuống, hỏi bà Vương: “ Dì Vương , mấy ngày nay Cẩn Thừa có gì bất thường không? Cảm xúc của nó có ổn định không?”

“Không có gì bất thường cả, tôi không thấy cậu ấy phát giận.”

“Thế sao nó đột nhiên lại bắt đầu uống thuốc?”

“Thuốc gì?”

“Thuốc giảm áp lực tinh thần. Ban đầu nó uống không đều, sau cảm thấy tác dụng phụ quá lớn nên dừng, đã ngừng nửa năm rồi. Sao nó lại đột nhiên bắt đầu uống lại? Chẳng lẽ áp lực tinh thần quá lớn?”

“Tác dụng phụ gì vậy?”

“ Nó uống vào là đặc biệt thích ngủ. Thôi, để nó ngủ đi, tôi sẽ gọi điện xin phép giáo viên chủ nhiệm của nó. Dì Vương , chị hãy để lại phần ăn sáng cho nó. Nếu nó dậy, chị bảo là tôi đã xin phép cho nó nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi.”

“Được rồi, còn phu nhân thì sao ạ?”

“Tôi có cuộc họp phải dự.”

Lục Việt mặc áo khoác và rời đi. Chung Diệp ôm chén, nghĩ đến lời Lục Cẩn Thừa tối hôm qua: “ Tôi hiện tại liền uống thuốc, cậu yên tâm đi được không.”

Lúc đó tâm trạng của Lục Cẩn Thừa là gì? Chung Diệp không thể hiểu hết, chỉ cảm thấy trong lòng thật loạn, nhiều loại cảm xúc xáo trộn, tìm không ra  nguyên nhân.

“Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

“Chờ một chút.”

“Không muốn chờ, mẹ, xin mẹ đưa con về nhà đi, con không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.”

Diêu Diễm thấy ngữ khí kiên quyết của Chung Diệp, không muốn đối nghịch với con trai, càng không muốn Chung Diệp và Lục Cẩn Thừa lại xung đột, đành thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ gọi ba con đến đón con.”

Chung Diệp cố chịu đựng đến ngày hôm sau. Trước khi đi, Tiểu Tây chạy đến trước mặt Chung Diệp với một bức tranh trong tay, bò lên mép giường, ôm cổ Chung Diệp, ủy khuất hỏi: “Anh có phải đi không?”

Chung Diệp ôm bé, an ủi: “Anh sau này sẽ đến thăm em.”

“Anh, đây là quà của em cho anh.”

Tiểu Tây nhét bức tranh vào sách của Chung Diệp, sau đó ôm cổ Chung Diệp lần nữa, ủy khuất càng sâu, càng nghiêm trọng: “Anh Chung Diệp đi rồi, em làm sao bây giờ? Em không muốn chỉ ở cùng anh trai của em.”

Chung Diệp bật cười, lại không thể không thở dài.

Diêu Diễm vào phòng thu thập đồ đạc, Tiểu Tây vẫn còn oán trách, tiếng nói phong phú đầy cảm xúc đến nửa chừng thì nghe thấy tiếng bước chân, bé lập tức dừng lại, sau đó rút lui về phía sau Chung Diệp.

Là Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa cầm một túi giấy trong tay, hắn không vào phòng, chỉ đặt túi giấy ở cửa, sau đó nói: “Đây là một số tài liệu từ năm lớp 11 của tôi, sắp xếp theo thứ tự. Cậu về nhà xem, đừng làm rối loạn.”

Diêu Diễm tiến lên cảm ơn Lục Cẩn Thừa, nhưng ánh mắt Lục Cẩn Thừa luôn dừng lại ở Chung Diệp.

Chung Diệp cúi đầu.

Cậu không biết với quan hệ giữa hai người bọn họ là gì có nên chính thức tạm biệt hay không.

Hơn nữa, cậu không thấy hứng thú với quà của Lục Cẩn Thừa, còn không bằng bức tranh của Tiểu Tây.

Chung Gia Minh mang theo một người bạn từ tiệm mạt chược, lái xe Minibus đến đón Chung Diệp. Tháng ba, Chung Diệp mặc áo dày, di chuyển không tiện, thêm nữa đùi cậu đang bó bột, quả thật không ai giúp được. Chung Gia Minh và bạn dừng lại nhiều lần trên đường để nghỉ ngơi. Chung Diệp suýt nữa lăn xuống xe, bận rộn đến chiều, Chung Diệp mới được về lại giường của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro