Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cẩn Thừa nhanh chóng gửi cho Chung Diệp một bài toán. Chung Diệp với thái độ nghiêm túc chưa từng có, đọc từng chữ của đề bài, sau đó đối chiếu với phương pháp giải trong bút ký của Lục Cẩn Thừa. Vẫn có chút không chắc chắn, cậu thử lại vài lần phép tính, sau đó mới thật cẩn thận hỏi Lục Cẩn Thừa: "Đáp án là 2, đúng không?"

"Ừ."

Chung Diệp vui vẻ yeah lên một tiếng: "Lục Cẩn Thừa, đề này có khó không?"

"Không tính là đơn giản."

Chung Diệp càng hưng phấn: "Tớ thế nhưng có thể tự mình làm ra một đề không tính là rất đơn giản! Lục Cẩn Thừa, cậu thật là lợi hại!"

Lục Cẩn Thừa nghe tiếng vui mừng trong giọng nói của Chung Diệp, khóe miệng cũng không thể không nhếch lên một chút.

" Cậu thật sự rất lợi hại, học giỏi là một điều rất tuyệt vời, tớ không nói dối đâu" Chung Diệp ngả vào gối, giọng trở nên mềm mại, "Tớ nói vậy, cậu có giận không?"

"Sẽ không."

Chung Diệp tiến tới: "Vậy tớ nói gì thì cậu sẽ giận?"

Lục Cẩn Thừa không trả lời.

Chung Diệp đột nhiên cười rộ lên, sợ Lục Cẩn Thừa nghe thấy, cố gắng đè nén nhưng vẫn không thể không phát ra tiếng cười. Qua màn hình, cậu không thấy được khuôn mặt dần tối sầm của Lục Cẩn Thừa, nên không hề sợ hãi, "Không cần luôn giận dữ, tớ chưa từng thấy cậu cười bao giờ."

Sau đó, Chung Diệp nói liên tục, còn Lục Cẩn Thừa thì thỉnh thoảng mới đáp lại. Đến khi Chung Gia Minh về nhà, Chung Diệp vội vàng tạm biệt Lục Cẩn Thừa  sau đó giả vờ ngủ dưới chăn.

Chung Gia Minh vào kiểm tra Chung Diệp, sau đó vào bếp nấu cơm tối.

Trước khi ngủ, Chung Diệp xem lại ghi chép hôm nay, đợi đến khi buồn ngủ, cậu cố gắng mở máy tính bảng và gửi cho Lục Cẩn Thừa một tin nhắn "Ngủ ngon".

Vài giây sau, Lục Cẩn Thừa đáp lại: "Ngủ ngon."

Chung Diệp bất ngờ vui mừng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì chân trái còn đau, Chung Diệp thường bị đau thức giấc nửa đêm. Khi nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng, cậu nhớ đến tối hôm đó khi cậu ngã trong phòng, Lục Cẩn Thừa đến đỡ cậu cũng vào lúc 3 giờ sáng.

Cậu luôn thắc mắc: Lục Cẩn Thừa sao lại thức đêm không ngủ, còn xuất hiện ở tầng một?

Cơn buồn ngủ vơi đi, Chung Diệp cầm máy tính bảng đọc truyện tranh một lúc nhưng không thấy hứng thú. Cậu đột nhiên nảy ra ý định, gửi cho Lục Cẩn Thừa một dấu chấm than.

Rất nhanh, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập liệu". Quả nhiên đúng như Chung Diệp nghĩ.
Cậu lập tức hỏi: "Cậu sao còn chưa ngủ!"

Lục Cẩn Thừa chọn im lặng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, khung chat không hiện lên tin nhắn nữa. Chung Diệp không bỏ qua, liên tục gửi: "Bị tớ bắt được rồi! Bị tớ bắt được rồi! Sao còn chưa ngủ?!"

Lục Cẩn Thừa không trả lời.

Chung Diệp gửi hàng loạt dấu chấm than.

Lục Cẩn Thừa vẫn không để ý.

"Tớ bị đau nên thức giấc, chân rút gân, sau khi nói ngủ ngon với cậu tớ đã ngủ ngay."

Chung Diệp nhìn chằm chằm màn hình năm phút, Lục Cẩn Thừa vẫn không trả lời, Chung Diệp nghĩ rằng có thể mình nhìn nhầm, nhưng nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó, chắc chắn rằng Lục Cẩn Thừa chưa ngủ.

Cậu đột nhiên nhận ra vấn đề nghiêm trọng: Lục Cẩn Thừa thường xuyên mất ngủ.

"Cậu mau ngủ đi, Cẩn Thừa ơi"

Chung Diệp gửi hai lần câu này, chờ đợi mãi mà không thấy Lục Cẩn Thừa trả lời, cậu đành chịu thua đi ngủ trước khi 3 giờ rưỡi.

Sau đó, mỗi đêm Chung Diệp đều thực hiện "tập kích bất ngờ", dùng nhiều cách khác nhau. Lúc đầu, Lục Cẩn Thừa còn mắc mưu, nhưng dần dần hắn cũng học được kỹ xảo, không bao giờ để lộ dấu vết mất ngủ. Chung Diệp nhìn chằm chằm màn hình, không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Lục Cẩn Thừa không ngủ, đành phải gửi một biểu tượng cái chăn cho Lục Cẩn Thừa.

Cuối cùng, Lục Cẩn Thừa cũng hồi đáp: "Biết rồi."

Vài ngày sau, Diêu Diễm mang đến hai túi đồ lớn, còn mua cho Chung Diệp hai áo khoác mùa xuân và quần dài rộng rãi. Chung Gia Minh đang nấu cơm trong bếp, Diêu Diễm không thể không nhắc: " Ông có thể không nấu quá nhiều món mặn được không? Tại sao làm cá hầm cải chua? Vừa nhiều dầu vừa cay, ông lại còn cho nhiều ớt!"

Chung Diệp nghe mà cảm thấy phiền, trốn trong phòng vẽ tranh. Bỗng nhiên, anh nghe Diêu Diễm nói "Thiếu gia kia", Chung Diệp lập tức đẩy cửa ra, tập tễnh đến bên cạnh Diêu Diễm, hỏi: "Lục Cẩn Thừa làm sao vậy?"

"Không có gì, con trở về làm bài tập đi."

Chung Diệp sốt ruột: "Rốt cuộc có chuyện gì? Mẹ, nói cho con biết đi."

Diêu Diễm không nghĩ nhiều, vừa bưng bàn vừa nói: "Con trai của Nghiêm tổng đã về, hai anh em không hợp nhau, người anh còn không biết điều, lấy chuyện ba của Cẩn Thừa qua đời để kích thích cậu ấy, khiến cậu ấy tức đến phát bệnh, đập vỡ một bình hoa mấy chục vạn, hiện giờ còn tự nhốt mình trong phòng."

Chung Gia Minh cảm thán: "Những người có tiền, mua bình hoa mấy chục vạn làm gì?"

Chung Diệp không thể nuốt nổi thức ăn.

Tối đó, Chung Diệp gửi tin nhắn cho Lục Cẩn Thừa, không thấy trả lời, đành gọi điện. Gọi đến lần thứ ba, Lục Cẩn Thừa mới nghe máy. Rõ ràng chỉ cách một tuần, nhưng khi nghe giọng Lục Cẩn Thừa, Chung Diệp cảm giác như đã qua mấy đời.

Cậu muốn an ủi Lục Cẩn Thừa, nhưng lại buột miệng nói: "Lục Cẩn Thừa, cậu có thể đến đây không? Nhà tớ ở Phú Ninh Tiểu Khu, tòa số 2, phòng 502."

"Làm sao vậy?"

"Chân tớ đau, không ngủ được."

Nói xong, Chung Diệp mới nhận ra điều phi lý, 12 giờ rưỡi đêm, mọi âm thanh đều im lặng, cậu lại bảo Lục Cẩn Thừa không ngủ được ra ngoài vượt qua năm sáu cây số đến nhà mình, nhưng đã không kịp rồi, cậu chỉ có thể chờ đợi kết quả.

Lục Cẩn Thừa cúp máy mà không trả lời.

Chung Diệp không biết phải làm gì tiếp theo, ôm máy tính bảng thở dài. Nửa giờ sau, anh mơ hồ nghe ngoài cửa có động tĩnh, tim đột nhiên đập mạnh một cái, một ý nghĩ khó tin lóe lên trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro