Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Diệp nuốt một chút nước bọt.

Cậu nghe thấy Lục Cẩn Thừa nhẹ giọng hỏi cậu "Ba của em khi nào ra ngoài?". Cậu nên trả lời thế nào đây?

Nói được thì có vẻ quá nhiệt tình, nói không được...  thì lại không phải là ý của Chung Diệp.

Nếu Lục Cẩn Thừa không thêm câu "Ba của em khi nào ra ngoài" thì tốt rồi, Chung Diệp còn có thể làm bộ làm tịch mà nói " Lúc anh đến, em sẽ làm món ngon cho anh được không ạ ."

Lúc cha mẹ ở nhà, Chung Diệp sẽ không có  gánh nặng tâm lí , cũng không cần lo lắng Lục Cẩn Thừa vượt quá giới hạn, mối quan hệ của hai người cũng có thể đơn giản hơn một chút, tránh được sự xấu hổ. Nhưng Lục Cẩn Thừa lại hỏi như vậy, điều này làm Chung Diệp không khỏi nhớ tới hình ảnh buổi tối hôm đó, Lục Cẩn Thừa ôm chặt lấy cậu, cả khuôn mặt chôn vào làn da của cậu, Chung Diệp cảm thấy mình không thể thở được, mọi thứ trước mắt đều trở nên không thích hợp.

Lục Cẩn Thừa tưởng rằng Chung Diệp không nghe thấy, lại hỏi một lần nữa.

Chung Diệp suýt chút nữa đánh rơi máy tính bảng trong tay, cậu vội vàng trả lời: "Ba... Ba em ra ngoài lúc 8 giờ rưỡi sáng, sau đó buổi trưa..."

" Được, anh biết rồi" Lục Cẩn Thừa nói.

"?" Chung Diệp hơi ngạc nhiên, cậu tưởng rằng Lục Cẩn Thừa sẽ chọn buổi chiều hoặc buổi tối.

"Ngày mai là thứ bảy, em có việc gì bận không?"

Chung Diệp ấp úng trả lời: "Không, không có ạ "

"Vậy anh có thể đến không?"

Lục Cẩn Thừa không biết là xuất phát từ lễ phép hay là một sự thú vị kỳ lạ, hắn nhất định phải nghe được câu trả lời của Chung Diệp mới thôi, Chung Diệp hơi xấu hổ vừa buồn bực, đặt máy tính bảng sang một bên, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Có thể ạ"

Cuộc trò chuyện kết thúc, Chung Diệp liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, cậu thu dọn bàn trà sạch sẽ, lại bày biện đồ ăn vặt mà Diêu Diễm mua trên bàn trà, lại không quên gọi điện cho Chung Gia Minh đang chơi mạt chược, bảo ông mang chút trái cây về.

Chung Gia Minh đang chơi rất hăng say"Đã 10 giờ rồi, làm gì còn tiệm trái cây nào mở cửa nữa?"

Chung Diệp năn nỉ: "Ba, ba cứ thử tìm xem."

Hắn nhớ Lục Cẩn Thừa thường uống nước trái cây có bưởi nho hồng và blueberry, Chung Gia Minh nghe xong lại nghi hoặc: "Bưởi nho hồng là gì? Khác gì so với bưởi sao? Con từ khi nào thích ăn đồ này vậy?"
Chung Diệp ấp úng trả lời"Ở nhà Lục gia ạ ."

Chung Gia Minh cười gượng: " Ba đã nói rồi, con đến nhà giàu để mở rộng tầm mắt cũng tốt."

Chung Diệp trong lòng nghĩ chuyện này tính là gì từng trải? Nhưng cậu cũng lười tranh cãi với ông, chỉ nói: "Ba kết thúc thì ghé qua tiệm trái cây xem, nếu có thì mua một ít, không có thì thôi ạ."

Chung Diệp nghe thấy trong điện thoại có tiếng nhắc nhở từ bên cạnh: "Phía bắc  đầu đường có tiệm trái cây mở cửa rất muộn, tối qua tôi đi qua thấy chủ tiệm đang chơi bài bên trong."

"Được, ba nhớ rồi," Chung Gia Minh trước khi cúp điện thoại lại hỏi: "Đúng rồi, con đang dùng cái máy tính bảng mà Lục gia thiếu gia cho con à? Hắn tặng cho con thật à?"

" Anh ấy cho con mượn để học ạ"

"Bọn họ là người giàu, tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu, quay đầu đã quên luôn,  cũng tốt, ở vài ngày còn có được một cái máy tính bảng, ba lần trước hỏi, cái kích cỡ của đó cũng phải hơn 9000 tệ"

Chung Diệp nhịn không được nhíu mày, " Bà nói vậy có ý gì? Giống như là con đến đó là để chiếm lợi ích vậy, mà cũng không phải  là con muốn đến đó mà."

"Không, ba không có ý đó, vậy con ngủ sớm đi, ba chơi xong sẽ giúp con mua."

Tâm trạng tốt của Chung Diệp bị lời của ông làm cho tan biến, cậu lấy khóa học ra học, buổi tối cậu hơi mất ngủ, lăn qua lăn lại đến 12 giờ rưỡi mới ngủ được.

Khi tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, Chung Diệp vừa mở mắt liền từ trên giường bò dậy, trên bàn trà có một trái bưởi nho hồng, một túi táo, không có blueberry.
Chung Diệp cảm thấy hài lòng, cậu không ăn sáng liền đi rửa sạch trái cây còn học cách trên mạng làm sao giữ lại nguyên hình của múi bưởi, sau khi rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa quyết định được nên đặt nó vào chén dùng nĩa chọc hay ép thành nước thì chuông cửa vang lên.

Chung Diệp sợ đến run lên, cậu lau tay rồi vội vàng đi ra cửa nhìn qua lỗ nhòm thấy mặt Lục Cẩn Thừa, sau đó hít sâu, chậm rãi mở cửa.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cả hai đồng thời cúi đầu.

Lục Cẩn Thừa mặc áo khoác lông  màu xám đậm, trong lối cầu thang hẹp nhìn rất cao lớn, hắn mở miệng trước: "Chân em đã khá hơn chưa? Nghe dì Diêu nói hiện tại em đã không cần nạng nữa."

"Khá hơn nhiều rồi ạ, em có thể một mình bám vào cầu thang để đi lên." Chung Diệp ngoan ngoãn trả lời.

Sau một cuộc đối thoại ngắn ngủi, cả hai lại lâm vào im lặng.

" Anh vào ——" Chung Diệp vừa định mở miệng, Lục Cẩn Thừa đột nhiên cúi người, đẩy một thùng giấy lớn vào cửa.

"Bên trong là một số đồ dùng vẽ tranh, bạn gái của bạn anh tốt nghiệp mỹ thuật, cô ấy gợi ý cho anh mấy dụng cụ này, anh đều mua cả không biết em có dùng được không."

Chung Diệp nhất thời không phản ứng kịp.

" Dì Diêu dường như rất phản đối việc em vẽ tranh, anh cũng không biết thái độ của ba em như thế nào, nên chọn lúc ông ấy không ở nhà để đưa cho em."

Cho nên hôm qua Lục Cẩn Thừa mới hỏi như vậy.

Cậu còn tưởng rằng...

Chung Diệp tai đỏ bừng, mất công đêm qua cậu tưởng tượng đủ loại tình huống và cách ứng phó, thật là tự mình đa tình.

"Để anh giúp em bê vào phòng." Lục Cẩn Thừa nói rồi cúi người định bê vào.

Chung Diệp ngăn lại hắn, lắc đầu nói: "Em không thể nhận, quá đắt đi, em không thể tặng lại anh một món quà đắt như vậy được"

Lục Cẩn Thừa sửng sốt: " Anh không cần em đáp lễ."

"Em không nhận" Chung Diệp kiên quyết nói, " Em không muốn vô duyên vô cớ nhận quà của anh được ,máy tính bảng em vốn dĩ tính toán tuần sau sẽ bảo mẹ em đến, bảo bà mang về trả cho anh, giờ anh đã đến rồi, tiện thể mang về đi, còn có truyện tranh, em còn chưa mở, không biết có thể trả lại không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro