Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vì sao”

Chung Diệp lập tức hỏi lại: “ Vì sao anh lại mua những thứ đó cho em?”

“ Là do anh. Anh đã làm hại em bị sợ hãi vào tối hôm đó”

“ Em chỉ là bị dọa một chút thôi, lại không chịu thương tổn gì , anh đã cho em khóa học và còn dạy em học , anh đã sớm bồi thường đủ rồi, những thứ này em không thể nhận.”

“Chung Diệp, anh không có ý khác .”

“ Em biết,” Chung Diệp xua tay, cúi đầu nhìn hình dán trên dép lê buồn buồn nói “ Em chỉ cảm thấy với quan hệ của chúng ta không thích hợp tặng lễ đồ vật quý giá như vậy, huống hồ em cũng không có quà đáp lễ cho anh , anh đừng làm em khó xử.”

“Chúng ta là bạn bè.”

Chung Diệp giật mình, “Bạn bè cũng không thể.”

Chung Diệp trở về phòng, đặt máy tính bảng và truyện tranh lên trên thùng giấy “ Anh đem những thứ này dọn về đi thôi.”

Lục Cẩn Thừa không nói gì cũng không có hành động.

Chung Diệp không dám ngẩng đầu.

“Thật sự không thể nhận sao?”

Chung Diệp thái độ kiên định, “Không thể, đúng rồi anh còn nạp tiền trên trang web truyện tranh, em chỉ mua một quyển, hết 42 đồng, những cái khác ——”

Lục Cẩn Thừa thần sắc ảm đạm, hắn lại dọn thùng giấy lên, làm bộ muốn xuống lầu: “Những cái đó là anh tự  nạp vào, không cần em phải trả lại cho anh ,em không cần đặt nặng vấn đề.”

Chung Diệp trong lòng nghĩ: Lục Cẩn Thừa, chờ sau này em tự mình kiếm tiền, chờ mẹ em không cần vất vả làm bảo mẫu, chờ  em không còn cảm thấy xấu hổ vì dùng tiền của cha mẹ, chờ em có thể dễ dàng mua được đồ đắt tiền thì em mới có thể yên tâm thoải mái nhận tâm ý của anh, thật sự xin lỗi anh.

Lục Cẩn Thừa chuẩn bị xuống lầu, Chung Diệp lại gọi hắn lại.

Chung Diệp vội vàng xoay người, từ trong bếp lấy ra trái bưởi mới bóc, vì gấp gáp không tìm thấy nĩa, chỉ có thể dùng đũa kẹp một miếng bưởi đưa tới miệng Lục Cẩn Thừa, “ Anh có muốn thử không?”

Trong giây lát cả hai đều ngây người, Chung Diệp chợt nhận ra hành động của mình thật kỳ cục.

Cậu đang làm gì?

Lục Cẩn Thừa đã từng ăn bưởi như vậy chưa?

Hắn vừa định rút tay lại, Lục Cẩn Thừa cúi đầu cắn miếng bưởi, chua đến nhăn mày nhưng không nói gì, chỉ nhai xong rồi nói: “Cảm ơn em ,ngọt lắm.”

Nói xong hắn  xoay người định đi.

Chung Diệp tùy tiện hỏi: “Có nặng không anh? Để em giúp  anh bê nhé?” Lục Cẩn Thừa nhìn đầu gối băng bó của cậu,dựa khung cửa nhìn Chung Diệp, cong miệng cười, nhịn không được nói: “ Em đứng vững đã rồi nói.”

Chung Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái.

“ Anh muốn thử thêm miếng nữa không?” Chung Diệp nâng miếng bưởi lên hỏi nhỏ.

Lục Cẩn Thừa lộ vẻ khó xử, thẳng thắn nói: “ Nó có hơi chua.”

Chung Diệp cúi đầu nhịn cười “ Em bảo anh đem  mấy cái này về, anh có giận em không?”

“Vừa rồi có một chút, nhưng nghĩ lại đều do lỗi của anh, là anh không bận tâm đến cảm nhận của em” Lục Cẩn Thừa nói xong còn thêm một câu: “ Em yên tâm, anh sẽ không vô cớ nổi giận nữa”

Giống như một con sư tử dịu ngoan.

Chung Diệp cố ý kẹp miếng bưởi ánh mắt đong đầy ý cười: “Vậy anh ăn thêm một miếng nữa đi.”

Cậu muốn trêu Lục Cẩn Thừa, nhưng Lục Cẩn Thừa lại nghiêm túc, cúi đầu cắn miếng bưởi, nước bắn lên mặt hắn,Chung Diệp cầm đũa bằng tay trái, dùng tay phải lau nước trên mặt Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa cảm giác hô hấp của mình nhanh hơn, tin tức tố có dấu hiệu mất kiểm soát, hắn không nhớ rõ khi ra ngoài hắn có đổi miếng dán ức chế mới hay không, hắn sợ mình sẽ làm gì Chung Diệp.

Chung Diệp cầm chén trông quá ngoan. Hắn ho nhẹ, xoay người đi xuống lầu, quên cả nói tạm biệt.

Chung Diệp ngơ ngác đứng yên tại cửa thật lâu, tâm trạng chợt lên chợt xuống, không nói rõ là vui hay buồn.

Một tuần sau, Diêu Diễm gọi điện: “Tiểu Diệp, ngày kia buổi tối tới biệt thự Lục gia một chút, Tiểu Tây sinh nhật, con sang  đây chơi với bé một lát, ăn cơm xong rồi thì có thể về nhà.”

Lục Cẩn Thừa mới về nhà, liền thấy Tiểu Tây cùng Nghiêm Hủ ngồi trên sô pha.

Nghiêm Hủ là con trai của Nghiêm Văn Đào, năm nay 22 tuổi, là một Alpha bình thường, từ cao trung đã đi du học, mỗi khi nghỉ dài hạn mới trở về nhà, năm nay hắn tốt nghiệp ,ngày hôm qua vừa về nhà liền cùng Lục Cẩn Thừa xảy ra xung đột, Lục Cẩn Thừa bị kích thích, không chút cố kỵ nào , Nghiêm Hủ bị tin tức tố của Alpha cấp cao áp chế không thể động đậy, tránh né không kịp.

Lục Cẩn Thừa siết chặt nắm tay lại, Nghiêm Hủ nghĩ hôm trước thiếu chút nữa hốc mắt của hắn bị đấm vỡ.

Lục Cẩn Thừa là một tên điên.

Nghiêm Hủ một tay ôm Tiểu Tây xem phim hoạt hình, nghe thấy tiếng bước chân của Lục Cẩn Thừa cũng không quay đầu lại.

Nhưng Tiểu Tây nhìn Lục Cẩn Thừa một cái, sau đó như sợ hãi mà rúc vào lòng Nghiêm Hủ, so với anh hai âm tình bất định còn hay ném đồ đánh người, Tiểu Tây cảm thấy vẫn là cái anh cả hàng năm không ở nhà dễ thân hơn nhiều ,chờ Lục Cẩn Thừa lên lầu hai, Tiểu Tây quay lại hỏi Nghiêm Hủ: “Ca ca, mắt anh còn đau không?”

Nghiêm Hủ cười ôn hòa: “ Đã khá hơn nhiều rồi.”

“Ca ca, anh sẽ luôn ở nhà sao? Em không muốn ở cùng anh hai , anh ấy chưa bao giờ quan tâm em còn làm em  sợ .”

Nghiêm Hủ đau lòng xoa đầu Tiểu Tây, “Ca ca tốt nghiệp, sau này sẽ ở lại Vọng Thành làm việc, đương nhiên sẽ luôn ở nhà, còn anh hai của em sẽ đi học đại học, sau này chúng ta hai người ở nhà, ca ca bầu bạn với em vậy có được không?”

Tiểu Tây vui mừng, vỗ tay: “Thật tốt quá!”

Nghiêm Hủ trong mắt lộ vài phần đắc ý, hắn ngữ khí ôn nhu hỏi: “Ca ca tốt hơn anh hai đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Tây chắc chắn nói.

Nghiêm Hủ nhìn lên lầu hai, trong lòng thầm nghĩ Anh  so với hắn đương nhiên là tốt hơn rồi,tin tức tố cấp cao không quyết định hết thảy, hắn cũng chỉ là một kẻ điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro