Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoại Mỹ, dù mang trên mình những tổn thương từ cuộc hôn nhân không trọn vẹn, vẫn nỗ lực không ngừng để phát triển tập đoàn Nguyễn Thị. Là Phó giám đốc, cô không ngại khó khăn hay thử thách. Cô dành phần lớn thời gian trong ngày làm việc không ngừng nghỉ, luôn tìm kiếm những dự án mới, những cơ hội để đem lại lợi nhuận lớn cho công ty. Mặc dù Kim Tử Long là Tổng giám đốc, nhưng cô đã chứng tỏ mình là người có khả năng lãnh đạo và điều hành. Dưới sự lãnh đạo của cô, nhiều nhân viên đã bắt đầu có cái nhìn khác về cô. Họ ngưỡng mộ sự kiên trì, tài năng và sự cống hiến của cô.

Tại công ty:

Thoại Mỹ và đội ngũ của mình vừa hoàn thành một dự án lớn, mang lại khoản lợi nhuận đáng kể cho Nguyễn Thị. Cuộc họp tổng kết diễn ra với không khí phấn khởi.

Nhân viên cấp cao 1:
"Dự án lần này thành công ngoài mong đợi. Cô Thoại Mỹ thật sự có tầm nhìn chiến lược rất tốt."

Nhân viên cấp cao 2:
"Phải, nếu không có sự lãnh đạo của cô ấy, tôi nghĩ chúng ta khó có thể đạt được thành tựu này. Cô ấy thực sự là một người lãnh đạo tài ba."

Kim Tử Long ngồi ở ghế đầu, im lặng lắng nghe. Anh đã quan sát Thoại Mỹ từ xa trong suốt thời gian qua. Anh nhìn thấy sự tận tụy của cô đối với công ty và cả sự thay đổi lớn lao ở cô. Cô không chỉ còn là người phụ nữ yếu đuối, lặng lẽ đứng phía sau anh nữa, mà giờ đây cô đã trở thành một người lãnh đạo mạnh mẽ và độc lập. Sự kiên trì và nỗ lực của cô bắt đầu khiến anh dần dần thay đổi cái nhìn về cô.

Khi trở về nhà:

Mỗi tối, khi về đến nhà, Kim Tử Long và Thoại Mỹ vẫn phải đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc trước mặt ba mẹ anh. Thoại Mỹ, dù đã biết tình cảm thật của anh dành cho Ngọc Huyền, vẫn luôn cư xử điềm tĩnh và chu đáo với mọi người. Cô không chỉ đảm nhiệm tốt công việc ở tập đoàn mà còn là một người vợ đảm đang, biết chăm lo gia đình.

Ba mẹ chồng của cô luôn yêu thương cô như con ruột. Họ biết rõ Thoại Mỹ đã hy sinh và chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này, nhưng cô chưa bao giờ than vãn hay trách móc. Cô chăm sóc họ tận tâm, lo lắng cho từng bữa ăn, giấc ngủ của họ. Mỗi khi ba mẹ chồng cần gì, cô đều sẵn sàng giúp đỡ, từ việc nhà cho đến những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Bà Kim (Cười tươi nhìn Thoại Mỹ):
"Thoại Mỹ à, con đúng là đứa con dâu mà mẹ luôn mong muốn. Con không chỉ giỏi giang ở công ty mà còn đảm đang việc nhà nữa. Mẹ thật sự rất may mắn khi có con làm con dâu."

Thoại Mỹ (Mỉm cười dịu dàng):
"Dạ, mẹ đừng khen con quá. Đây là những việc con nên làm. Ba mẹ đã thương yêu con như con gái trong nhà, con chỉ muốn đáp lại sự quan tâm của ba mẹ."

Ông Kim (Nhìn Thoại Mỹ với ánh mắt trìu mến):
"Con thật sự là báu vật của gia đình chúng ta. Ba rất tự hào về con, con gái."

Kim Tử Long ngồi bên cạnh, dù lòng còn đầy mâu thuẫn, anh không thể phủ nhận rằng Thoại Mỹ đã là một phần không thể thiếu của gia đình. Nhìn cô chăm lo từng bữa ăn, từng chi tiết nhỏ trong nhà, anh bắt đầu cảm nhận được sự mất mát mà trước giờ anh chưa từng để ý. Cô đã từng là người vợ hoàn hảo, sẵn sàng đứng sau anh, hỗ trợ và chăm sóc anh, nhưng anh lại lạnh lùng quay lưng và chạy theo Ngọc Huyền, người tình đầu bạch nguyệt quang của mình.

Tại bàn ăn tối:

Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn, không khí gia đình ấm cúng tràn ngập trong phòng. Thoại Mỹ chuẩn bị một bữa ăn hoàn hảo, từng món ăn đều được bày biện cẩn thận. Mỗi khi cô dọn món lên, mẹ chồng lại không ngớt lời khen ngợi.

"Thoại Mỹ, con nấu ăn ngon thật đấy. Từ khi con vào nhà, ba mẹ chưa bao giờ thấy nhớ những bữa ăn ngoài nhà hàng nữa."

Thoại Mỹ (Cúi đầu mỉm cười):
"Dạ, con chỉ muốn ba mẹ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc."

Trong lòng Kim Tử Long, những cảm xúc lẫn lộn bắt đầu nhen nhóm. Anh nhìn Thoại Mỹ và nhận ra rằng cô đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, anh luôn coi thường sự hy sinh của cô, luôn cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng giờ đây, sự tận tụy, nỗ lực không ngừng và tài năng của cô khiến anh không thể không suy nghĩ lại.

Kim Tử Long (Nhìn thoáng qua Thoại Mỹ, giọng trầm ngâm):
"Thoại Mỹ, em lúc nào cũng giỏi giang như vậy."

Thoại Mỹ ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên khi nghe lời khen từ anh, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không đáp lời. Cô không còn mong chờ những lời khen hay sự công nhận từ anh nữa, vì cô biết rằng tình cảm của anh đã thuộc về người khác.

Buổi tối trong phòng ngủ:

Như mọi khi, sau bữa ăn, họ trở về phòng riêng. Dù chung một phòng nhưng khoảng cách giữa họ như hai thế giới riêng biệt. Kim Tử Long vẫn thường ngồi lặng lẽ quan sát Thoại Mỹ từ xa, còn cô vẫn tiếp tục với công việc

Một tối, Kim Tử Long cố ý ngồi dậy và lục lọi trong phòng để tạo tiếng động, mong rằng sẽ thu hút sự chú ý của cô. Nhưng Thoại Mỹ vẫn tiếp tục đọc sách, không hề bận tâm đến những gì anh đang làm. Sự điềm tĩnh của cô càng làm Kim Tử Long bối rối hơn.

Kim Tử Long (Cố ý cất tiếng, giọng có chút khiêu khích):
"Em giỏi thật đấy. Không phải ai cũng có thể vừa giỏi việc nhà vừa giỏi điều hành công ty như em."

Thoại Mỹ (Vẫn không ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng):
"Cảm ơn anh. Em chỉ làm những gì mà mình có thể."

Kim Tử Long cảm thấy lòng mình chao đảo. Anh không hiểu tại sao sự điềm tĩnh và xa cách của Thoại Mỹ lại khiến anh cảm thấy bối rối và khó chịu đến thế. Anh đã từng nghĩ rằng mình không còn cần cô nữa, nhưng giờ đây, sự hiện diện của cô trong cuộc sống của anh lại khiến anh cảm thấy mất mát. Anh dần nhận ra rằng, trong khi chạy theo hình bóng Ngọc Huyền, anh đã bỏ qua người phụ nữ đã luôn đứng bên cạnh anh và gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro