Chương 3: Trưởng Phòng "Trung Nam"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau lúc phát hiện Trân Ni lớn hơn mình một tuổi, Trí Tú đã có một đêm khó ngủ, định bụng sáng hôm sau sẽ nói lại cho nàng biết, rồi sắp xếp lại cách xưng hô. Nhưng lời này khó nói hơn chị tưởng, hôm nay khó nói lại để ngày mai.

Cuối cùng kết quả đã hơn một tuần trôi qua vẫn chưa có nói, nhìn dáng vẻ của Trân Ni thì ai lại nghĩ nàng ba mươi tuổi cơ chứ, cùng lắm là hai mươi lăm tuổi. Nhìn nàng suốt ngày líu lo cứ như trẻ con vậy, mấy anh chị trong công ty rất quý nàng.

Trí Tú thấy thôi thì chịu vậy, dù sao ngoài chị ra cũng không ai biết nàng lớn tuổi hơn chị. Với lại chị cũng thích nàng kêu mình bằng chị hơn thay vì bằng em, có lẽ do ấn tượng ban đầu là như vậy nên khó thay đổi được.

........

Trân Ni đi làm rất đúng giờ, đều đặn mỗi ngày bảy giờ sẽ có mặt ở công ty. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Bữa sáng cho chị, cà phê phải đi kèm với bánh mì, thì mới đúng điệu bữa sáng của dân Sài Gòn chị nhỉ?" Trân Ni đặt ổ bánh mì xuống bàn của Trí Tú.

"Sao... ừm... sao em lại mua bánh mì cho chị, chị nhớ là đâu có nhờ em mua giùm, với lại chị cũng không phải là người Sài Gòn chính hiệu" nhớ đến việc Trân Ni lớn tuổi hơn mình, mà mỗi lần gặp nàng lại gọi mình là chị ngọt xớt như vậy, không khỏi khiến Trí Tú suy nghĩ linh tinh.

"Nhưng chị đang ở Sài Gòn, chị nên thưởng thức tinh hoa văn hoá ở đây. Đi với thầy chùa phải mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy"

Ngưng một lát nàng lại nói tiếp.

"Với lại em thấy chị uống cà phê đen vào buổi sáng, mà lại không thèm ăn gì cả, để bụng rỗng uống cà phê sẽ không tốt cho dạ dày nên em mua cho chị"

"Cảm ơn em, sau này không cần như vậy sẽ rất mất công"

Sau việc này Trí Tú cảm thấy rằng, ngoài trẻ con ra. Trân Ni còn là một người rất biết quan tâm người khác, chị làm việc ở đây lâu như vậy, thói quen không tốt này cũng không ai quản chị.

Trân Ni vừa vào đã thay chị quan tâm.

"Chỉ là em tiện mua bữa sáng cho mình sau đó mua cho chị một phần, không có gì là mất công, chị không cần phải ngại"

Trân Ni đem ổ bánh mì của mình cụng một cái vào ổ bánh mì của Trí Tú.

"Cheer, chúc chị một bữa sáng ngon miệng, một ngày làm việc tốt lành " nụ cười hiện lên trên gương mặt của nàng. Đôi má phúng phính với hàm răng đều tăm tắp.

Trí Tú thất thần nhìn Trân Ni, đột nhiên Trí Tú nghĩ rằng. Trân Ni cười thật dễ thương.

Đến sau này nghĩ lại Trí Tú mới phát hiện. Có lẽ chị đã bắt đầu rung động với nàng kể từ giây phút này.

........

Những ngày tiếp theo, đều đặn mỗi buổi sáng, Trân Ni vẫn hay dúi vào tay Trí Tú một gói xôi, đôi khi là một ổ bánh mì. Mặc kệ Trí Tú có từ chối hay không nàng vẫn kiên trì làm điều đó.

Cứ như vậy hàng ngày Trí Tú đều có một cái bụng no, một nụ cười ngọt ngào và một câu nói "chúc chị một bữa sáng ngon miệng, một ngày làm việc tốt lành"

Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, vô tình tạo nên một thứ mà Trí Tú không hề biết, đó là thói quen.

Mà thói quen, thì khó bỏ.

.......

Ngày hôm nay, mọi việc diễn ra rất đỗi bình thường, nhưng đó là với mọi người, còn với Trí Tú thì từ lúc chị bước vào phòng làm việc đã thấy thiếu.

Không thấy một bữa sáng nào trên bàn làm việc của chị cả, Trân Ni nghe theo lời chị nên không mua bữa sáng nữa sao? dẫu có thể là đối phương làm theo lời mà chị nói, nhưng khi đối phương làm theo chị lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Tuy nhiên, sau đó cả một buổi sáng chị vẫn không thấy Trân Ni vào làm việc, có phải đã xảy ra chuyện gì? suy nghĩ thoáng qua trong đầu rồi lại bị đánh bay đi, Trân Ni đã ba mươi tuổi rồi, đâu phải còn trẻ con mà chị phải lo xa nhiều chuyện như vậy.

Một ngày làm việc cứ thế sắp kết thúc, văn kiện cầm trên tay cần phải được phê duyệt từ trưởng phòng. Trí Tú chậm rãi tiến đến cửa phòng của Trung Nam mà gõ cửa.

Được sự cho phép chị mới đẩy cửa bước vào.

"Kiện hồ sơ này mới hai hôm trước vừa bàn giao, hôm nay em đã hoàn thành xong, thật không hổ danh là nhân viên xuất sắc của công ty nha"

"Đừng có ở đó mà trêu chọc em nữa" Trí Tú đã quá quen với cái tính hay đùa này của Trung Nam.

"Em có chuyện gì muốn hỏi sao?" Trí Tú đưa xong tài liệu, lại còn bị mình trêu chọc mà cũng không bỏ ra ngoài, Trung Nam đã thấy làm lạ, không phải chỉ Trí Tú hiểu anh mà anh cũng rất hiểu cô em gái này.

"Chuyện là Trân Ni vì sao hôm nay không đi làm, anh có biết không?" Trí Tú đã định không nói ra, nhưng người con gái này từ sáng đến giờ cứ hiện lên trong đầu chị, nếu chị không hỏi, khẳng định tối nay ngủ không ngon.

"Nhớ người ta sao?" Trung Nam trêu chọc.

"Chỉ là thắc mắc, nếu anh cứ thích giỡn không trả lời, thì em cũng không có thời gian với anh" Trí Tú định rời đi.

"Được rồi, sáng nay Trân Ni gọi điện cho anh, nói cô ấy bị bệnh không thể đi làm được"

Trân Ni bị bệnh, là phát sốt đến mức không thể đi làm được sao? Trí Tú phỏng đoán rằng có thể Trân Ni là bệnh rất nặng, với tính cách siêng năng của nàng, bệnh nhẹ một chút vẫn có khả năng cố gắng lên công ty, không hiểu sao lòng Trí Tú nóng như lửa, trong đầu cô có hàng nghìn suy nghĩ khác về tình trạng của Trân Ni.

"Có muốn xin về sớm không?" đột nhiên Trung Nam lên tiếng, gương mặt của anh vẫn cứ trêu đùa như vậy.

"Không cần" Trí Tú đáp.

Chỉ thấy Trung Nam đang ghi gì đó ra giấy

" Địa chỉ của Trân Ni, không cần cảm ơn" Trung Nam đưa tờ giấy ra trước mặt.

Trí Tú cũng đưa tay tiếp nhận sau đó cất vào trong túi áo.

****

Sáu giờ là hết giờ làm việc, năm giờ ba mươi Trí Tú đã bắt đầu đứng ngồi không yên, chị nhìn tờ giấy địa chỉ nhà trong tay, trong ngóng thời gian tan làm.

Vừa lên được taxi, chị đã hối thúc tài xế lái xe nhanh, sợ mất thời gian vì vấn đề tắc đường giờ tan tầm, giờ phút này mà có đồng nghiệp nào chứng kiến cảnh tượng gấp gáp không để ý đến mọi người xung quanh của chị, khẳng định họ sẽ nói : "đây không phải là Kim Trí Tú mà họ biết"

Đến ngay bản thân chị cũng không biết mình đang bị gì. Duy chỉ có một người đứng trên cửa sổ lầu ba là biết chuyện gì đang xảy ra.

Có lẽ, Trí Tú đã bắt đầu biết yêu rồi.


Trung Nam biết Trí Tú vào khoảng hơn bốn năm trước, khi đó anh cũng vì yêu mà cãi nhau với gia đình, bỏ nhà đi theo con tim.

Cuối cùng sự lừa dối là thứ mà anh nhận lại được, cô gái đó chỉ cần tiền của anh, đến khi anh không có gì ngoài tình yêu thì cô ấy rời bỏ anh.

Cãi nhau với gia đình không còn mặt mũi để quay về, người anh yêu cũng không còn cần anh nữa.

Trong lúc anh muốn gieo mình xuống biển, Trí Tú đã xuất hiện và cứu lấy anh. Tú nói cho anh biết rằng, anh may mắn hơn cô ấy rất nhiều, cha mẹ cô mất từ sớm. Tú nói cho anh biết rằng gia đình rất tuyệt vời, họ luôn yêu thương và sẽ tha thứ cho anh.

Lời Tú nói rất đúng, cha mẹ không bao giờ bỏ mặt anh, cái mạng nhỏ này bây giờ còn tồn tại, tất cả là nhờ Trí Tú.

Biết được Trí Tú muốn vào Anh Việt làm việc, anh đã bám theo này nỉ cô vào công ty, bởi vì ba anh là chủ tịch, anh sẽ giúp chị vào một vị trí cao, chị đương nhiên không đồng ý, đó là tính cách anh thích ở Trí Tú.

Và đó cũng là một trong những điều làm anh yêu Trí Tú.

Trung Nam mỗi ngày đều thấy Trí Tú cố gắng, cuối cùng cô cũng vào được Anh Việt, đều là nhờ vào thực lực của chị.

Thật ra đến cuối cùng, anh vẫn luôn vì tình yêu của mình mà cãi lại ba mẹ.

Trung Nam xin ba cho mình vào một chức vụ trưởng phòng, mặc cho ba có phản đối, ba muốn anh làm ở một vị trí cao hơn.

Trung Nam mặc kệ. Anh muốn luôn ở phía sau. Ở một vị trí gần nhất hỗ trợ cho Trí Tú.

Trung Nam không thổ lộ vì anh biết giữa anh và Trí Tú là không thể, Tú chỉ xem anh như một người anh trai. Nói ra chỉ thêm khó xử.

Đã gần năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Trung Nam thấy Trí Tú nóng lòng vì một người như vậy, Trí Tú của anh cũng đã biết yêu rồi, có lẽ chị ấy vẫn chưa nhận ra.

Nhưng anh thì biết rõ, vì người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn, có lẽ anh cũng cần gạt bỏ tình cảm của mình và tìm một tình yêu mới.

Trung Nam thì làm sao phải thua Trí Tú chứ? Trung Nam không khỏi cười khổ cho bản thân của mình. Xem ra anh lại trẻ con nữa rồi.

Tình yêu giữa những người đồng giới cũng không còn lạ gì vào những năm gần đây. Trung Nam đã thấy rất nhiều cặp đôi đồng giới trên phố. Nhưng anh vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ lại tồn tại trong những người mà anh yêu quý.

Đến cuối cùng thì anh nghĩ, tình yêu giữa hai người con gái có lẽ cũng rất đáng yêu, bởi vì Trí Tú làm gì anh cũng thấy không sai. Tất cả những gì anh muốn, là Trí Tú tìm được tình yêu của mình.

______________

Hết chương 3

Truyện ổn không mấy bà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro