6: Anh đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh không còn thích cô nữa. Anh không còn là Kim Taehyung yêu cô bằng cả sinh mạng mình nữa. Nói thẳng ra là anh không yêu cô nữa. Nhưng cô lại yêu anh rồi. Làm sao đây?"

Những ngày gần đây, cô không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, cô như biến mất khỏi cuộc sống của anh, không vết tích. Mỗi ngày cô đến trường sớm hơn, ra về muộn hơn. Cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt thương hại của anh, cô sợ không kìm lòng được mà chạy tới ôm lấy anh, cô sợ hơn hết là anh sẽ dùng những lời nói khiến cô đau lòng mà tổn thương cô. Kiếp trước là cô nợ anh, cho nên kiếp này cô đang phải trả giá cho những sai lầm mình gây ra.

Anh được nhận học bổng, được đến học ở một ngôi trường nổi tiếng, điều ấy cũng đem lại vinh dự cho ngôi trường cấp ba hiện tại. Thế nên nhà trường quyết định tuyên dương anh vào ngày sinh hoạt đầu tuần. Anh hôm ấy có một bài diễn văn rất dài, cốt ý là truyền đạt đến các bạn học sinh cách học hành tử tế, áp dụng hiệu quả, đồng thời ủng hộ tinh thần cho các sĩ tử sắp bước vào kì thi quan trong của cuộc đời.

Anh đứng đó , thần thái thật chẳng chê vào đâu được. Khi thầy hiệu trưởng nói đến việc anh được nhận học bổng, được đi du học trước thời hạn, hàng loạt tiếng than khóc của các thiếu nữ vang lên. Họ tiếc nuối khi không thể nhìn thấy anh nữa.

Và có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh rồi chăng? Cô sẽ ghi nhớ hình ảnh này của anh , khắc cốt ghi tâm.

Ngày anh đi là một ngày cuối đông, gió vẫn còn mang hơi lạnh. Anh đứng ở sân bay chia tay cùng mọi người, bạn bè, gia đình của anh. Nhưng anh vẫn còn chờ đợi hình dáng ấy, anh muốn nhìn thấy cô. Anh đưa mắt theo dõi cả buổi nhưng mãi vẫn không tìm được người con gái ấy. Anh mang nỗi thấy vọng ấy đi đến mảnh đất xinh đẹp kia nhưng anh còn mang cả một ước mong, mong cô sẽ chờ anh. Anh thật ích kỉ phải không?

Ngày hôm ấy cô đã dậy từ sớm, cô muốn gặp anh, cô muốn nói cho anh biết là cô sẽ chờ anh quay lại, cô sẽ khiến anh yêu cô như cô yêu anh, cô sẽ khiến anh chỉ là của cô, một mình cô.

Lượng người xuống phố thưa thớt, mang vẻ ảm đạm, hay do lòng cô không vui nên nhìn cảnh xung quanh cũng thấy nó không tốt đẹp? Cô dự định sẽ bắt một chiếc Taxi ở đầu đường nhưng mãi vẫn chẳng bắt được, điều này khiến cô có chút sốt ruột. Thế nên cô quyết định đi sang con hẻm nhỏ bên kia đường để sang đường cái mà bắt xe, có lẽ sẽ dễ hơn. Nhưng con hẻm đó có chút tối và nhỏ, khiến cô rợn người mấy lần. Bình thường cô chẳng bao giờ đi con hẻm này, bởi lẽ do không còn nhiều thời gian nên cô buộc phải đi.

Con hẻm không dài nhưng tối, mùi ẩm thấp sộc thẳng lên mũi khiến cô bất giác chun mũi lại. Ở đây lũ chuột cũng hoành hành dữ dội, tiếng chít chít như vây quanh cô, bao bọc lấy cô. Bước chân cô nhanh hơn, rồi bỗng nhiên, cô cảm thấy một cơn đau bất chợt truyền tới từ đằng sau, sau đó cô không còn biết gì nữa.

Khi cô tỉnh dậy thì đã là nhiều giờ sau. Trong một căn nhà cũ kĩ, xập xệ, tiếng cót két của chiếc quạt trần, sàn nhà thì chỗ ướt chỗ ráo, cực kì bẩn thỉu. Sau khi tỉnh, cô đưa mắt nhìn xung quanh, cạnh cô còn một người khác cũng trong tình trạng giống mình, muốn gọi cậu ta nhưng không dám phát ra thanh âm quá lớn, muốn khều thì tay chân lại bị trói chặt. Cô lặng lẽ xoay người, đưa đôi chân bị trói chặt đá đá vào người cậu ta. Cậu ta bị đá nhiều lần thì khẽ nhíu mày rồi tỉnh dậy.

_Cậu gì ơi, chúng ta có lẽ bị bắt cóc rồi, cậu nghĩ xem có cách nào trốn ra không? – Cô thều thào cất giọng.Bên ngoài cửa có lẽ là có người, thế nên cô không thể nói chuyện như bình thường được. Cậu ta biết ý, cũng không nói lớn.

_Có lẽ là tống tiền, đưa tiền thì họ thả ra thôi.

_Nhưng tôi làm gì có người thân, tống tiền ai?

Cậu ta im lặng, cậu ta đang thương xót cô chăng?

_Vậy chắc là bắt cóc bán nội tạng hay buôn người gì đó.

_...

_Cô là học sinh?

_Ừ.

_Yên tâm đi, chúng ta sẽ ra khỏi đây.

_Cậu...sao cậu biết...

_Cả hai tỉnh rồi à? Nhanh nhỉ.

Một giọng nói ồm ồm cất lên, từ ngoài cửa, người đàn ông râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi bước vào. Ông ta bật đèn lên, bất ngờ tiếp nhận ánh sáng khiến cô nhíu mắt lại. Ông ta quay lại nói vọng ra với tên đàn em khác.

_Gọi điện cho cô ta đi, con nhỏ tỉnh rồi.

_Này thằng nhóc, số điện thoại nhà mày là gì? Mau nói nếu không muốn chết.

_0908567xxx.

_Biết nghe lời đấy.

Ông ta bắt đầu gọi điện thỏa thuận số tiền chuộc, mọi chuyện quá dễ dàng khiến ông ta có chút hưng phấn, cười ha hả. Bên ngoài cửa, tiếng nói một người phụ nữ vọng vào.

_Tôi tới rồi.

_Vào trong đi.

Đó chẳng phải là cô nữ sinh vừa tỏ tình với anh hôm ấy sao? Sao cô ta lại ở đây? Cô ta nhìn cô cười nửa miệng, đem đôi guốc của mình giẫm lên người cô.

_Tốt, mấy người làm tốt lắm, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta, cơ mà...thằng nhóc này là ai?

Ả nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp một cậu nhóc mặt búng ra sữa, có chút thất thần.

_À, một vụ khác, cô đừng quan tâm.

_À, ờ...

Ông ta ục ịch đi ra ngoài, khép cánh cửa lại, cô có cảm giác như cuộc sống của cô cũng khép lại sau cánh cửa ấy rồi.

_Cô là Lee Ami?

_Là tôi.

_Cô biết Taehyung?

_Tôi biết.

_Vậy thì đúng rồi.

Cô ta đá vào bụng cô một cái, đưa tay nắm lấy tóc cô, giựt mạnh lên.

_Anh ta vì mày mà từ chối tao, thứ đàn bà lẳng lơ như mày thì có gì tốt đẹp chứ? Tao có gì không bằng mày mà anh ta lại từ chối tao? Hôm nay tao sẽ cho mày kết thúc tại nơi này.

_Tại sao? Anh ta vốn không thích tôi. Có lẽ chị đã nhầm...

_Nhầm?- Cô ta giựt tóc cô mạnh hơn- Tao nhầm làm sao được? Chính anh ta đã thừa nhận thì tao nhầm sao được. Mỗi lần nhìn thấy mày tao đều thấy bản thân mình bị sỉ nhục thậm tệ, bởi vậy mày không thể tồn tại được nữa.

_Câu chuyện cô buồn cười thật đấy. Vì anh ta không thích cô nên cô tổn thương cô ấy? Thứ đàn bà không biết xấu hổ mà còn ta đây.

Cậu ta nãy giờ im lặng bỗng cất tiếng, lôi kéo ánh nhìn của cả hai cô gái. Ả ta ban đầu vừa có chút cảm tình với tên nhóc xinh đẹp này thì giờ đây biến mất sạch.

_Im miệng, mày thì biết gì.

_Ừ, tôi chẳng biết gì, nhưng tôi biết vì sao tên Taehyung gì đó không chọn cô. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn cô ấy chứ không chọn thứ rắn độc như cô.

_Mày...

Cậu ta giương mắt nhìn ả, điều đó khiến ả càng tức giận, nghiến răng ken két. Ả ta giậm gót bước ra ngoài, trước khi đi không quên đá hai người mỗi người một cái.

_Mày đợi đó...tao sẽ quay lại rồi tiễn hai đứa mày về bên kia một lần.

Cô nhìn ả ta hậm hực bước ra ngoài thì có chút hả dạ. Cô nhìn sang người bên cạnh mình.

_Cậu không sao chứ? Cô ta đá cậu có đau không?

_Này, cô cũng vừa bị đá xong đấy, lo cho mình trước đi, tôi không sao.

_Cảm ơn cậu.

_Cảm ơn gì cơ?

_Cảm ơn...

_Haizz, kệ cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn đi, bản thiếu gia nhận hết.

_Mà cậu tên gì vậy, tôi muốn hỏi cho tiện xưng hô? Tôi là Lee Ami.

_Tôi biết cô là Lee Ami, cô ta ban nảy có xác nhận với cô, tôi nghe được. Trịnh trọng giới thiệu, tôi là...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro