Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Men theo con đường mòn, xung quanh hai bên là những tán lá cây rậm rạp che phủ, cứ cách một khoảng có những tảng đá to, để cho những ai không muốn chân dính bùn đất có thể nhảy từng bật trên đó. Đoạn đường thô sơ cũng đảm bảo an toàn cho những người leo núi.

Sang đi ở dưới cuối cùng của nhóm, cảm thấy khó chịu khi Phương thường hay gần gũi với Hà. Họ tự nhiên uống chung một chai nước suối, còn thể hiện sự quan tâm với nhau rất thân mật. Nhóm đi thêm khoảng ba mươi phút, nhiều người bắt đầu cảm thấy mệt đi không nổi, không ai nói với ai lời nào. Lúc này, các bạn trai to khoẻ đi cạnh mấy bạn nữ, chờ đợi những khu đường xá gập ghềnh, ra tay giúp đỡ để tạo thiện cảm. Thể lực của Phương bắt đầu suy giảm, Sang biết cơ hội đã đến với mình, anh chạy lại gần đưa cho cô một chai nước suối, sẵn tiện bắt chuyện luôn:

"Em uống đi cho khoẻ… nhớ giữ sức… đường còn xa lắm".

Sang suy tính từ trước, lên lịch trình mạo hiểm, để có thể tiếp xúc với Phương, thấy thời cơ đã tới, sao có thể từ bỏ.

Phương chơi thể thao rất nhiều, cảm thấy thử thách còn khó khăn, lo nghĩ không biết mấy bạn nữ khác có chịu nổi hành trình khắc nghiệt này không. Phương thở dốc, đưa tay ra từ chối:

"Em vẫn còn rất khoẻ… Anh qua hỗ trợ Tiên với Linh giúp em… hai bạn đó có sức khỏe không tốt".

Sang xử lý rất nhiều công việc, đầu óc vốn dĩ nhanh nhạy, biết rõ cô đang từ chối khéo, chuyện này sao có thể làm khó được anh.

"Tiên có Phong chăm sóc rồi… Nam đang chăm sóc cho bé Linh… anh thấy em đang mệt mỏi... Sao không uống một chút nước cho khoẻ".

Hà thường hay đi trước để giúp cho Phương loại bỏ các chướng ngại không cần thiết, mắt thấy người yêu đang bị người khác tán tỉnh. Anh đi chậm lại, đưa cho cô chai nước, mới lên tiếng giải vây:

"Phương có nhờ em giữ nước giùm… để em đưa nước cho chị ấy… anh Sang cứ giữ lấy mà dùng... hay giúp các bạn nữ khác cũng được… Đường còn xa lắm, không thiếu cơ hội cho anh chăm sóc nhân viên".

Sang khó chịu khi bị Hà nói trúng tim gan của mình, đành phải im lặng, đi chậm xuống cuối hàng.

Phương nói nhỏ với Hà:

"Chuyện này em xử lý được… anh làm vậy... Em sợ sau này, anh Sang sẽ làm khó dễ anh trong công việc".

Hà mỉm cười, xưa nay chưa từng ngán ai bao giờ, chứ đừng nói đến cái tên quản lý gà mờ ấy.

"Cùng lắm nghỉ việc thôi… anh đâu phải người nhu nhược… để yên cho người khác tiếp xúc thân mật với em… chưa đấm hắn là may".

Phương hơi bị sốc khi nghe được lời này từ chính miệng của Hà, bình thường anh hay dịu dàng nho nhã, tâm trạng có hơi phức tạp, vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, cô đi lại gần nói nhỏ:

"Em biết quen người cùng công ty sẽ rất khó cho anh… nhưng bù lại chúng ta gặp mặt nhau được nhiều hơn… anh cũng biết em rất bận với công việc… em sợ lúc đó, gặp anh không được nhiều như bây giờ… tình cảm không còn mặn nồng như trước".

Hà bước nhanh lên phía trước, leo lên tảng đá cao, nắm lấy tay Phương vừa đỡ vừa nói:

"Yêu lén lút… anh thấy vừa thấp thỏm, vừa khó chịu… có chút diễn tả không nên lời… nhưng mà, mãi như vậy không được đâu".

Đúng lúc này, một tiếng nói sang sảng từ phía sau vang lên:

"Mấy ông đi nhanh lên đi... còn ở đó lề mề, biết chừng nào mới tới được đỉnh núi".

Một cô gái trong nhóm của Tài, đi gần như muốn không nổi, hai tay ôm lấy bụng, cố gắng lấy hơi để nói:

"Em đi hết được rồi… Anh cho nhóm đi chậm lại một chút được không?".

Leo núi gần hai tiếng đồng hồ ai cũng mệt hết trơn, Phương còn nghe Tài đứng quát mà cũng muốn mệt thay cho họ.

"Anh biết lý do vì sao em ép tiến độ của mọi người chưa… Tài ganh đua lắm… Mỗi lần họp lãnh đạo, toàn kiếm chuyện với em không à".

Hà cũng biết ít nhiều công việc của Phương, chẳng qua thường ngày muốn yên ổn nên chọn cách im lặng.

"Có chuyện gì của em mà anh không biết… nên anh mới thương em nhiều như vậy nè".

Phương hỏi:

"Thiệt không? Hay chỉ muốn làm em vui nên anh nói vậy".

Hà không nói gì, chỉ âm thầm mỉm cười. Tài chạy lên bắt chuyện với Sang:

"Anh có mệt không… cầm lấy chai nước uống cho khoẻ".

Sang nhận lấy chai nước, mở nắp ra uống một hơi hết sạch, tâm tình có chút không vui, cầm cái chai quăng qua một bên đường.

Trong lúc leo núi, Phương bị trật chân không thể đi tiếp, mọi người quan tâm chạy lại xem tình trạng của cô. Hà sốt ruột lo lắng hỏi:

"Ai có đá lạnh không?".

Mọi người lắc đầu, đi leo nước làm gì có đá. Sang mới chạy lên xem chân của Phương có bị làm sao không.

"Anh có dầu này... để anh xức cho bớt đau".

Hà lấy tay cản lại, anh nói:

"Không được... xức dầu vô, càng làm cho chân nghiêm trọng hơn".

Hà thấy khuôn mặt Phương nhăn nhó vì đau đớn, ở nơi hoang vắng này cũng không thể xử lý được vết thương.

"Bây giờ chỉ có thể cõng Phương lên đỉnh núi rồi đi cáp treo xuống".

Sang chưa kịp lên tiếng, đã bị Hà giành lấy cơ hội hiếm có, không thể lấy cảm tình của Phương, anh bấm bụng tức tối ở trong lòng. Trên suốt quãng đường còn lại, Hà cõng Phương trên lưng, mặc cho chân có sưng phồng cũng không than vãn lời nào. Phương đưa sát miệng, nói nhỏ vào lỗ tai của Hà.

"Anh có mệt không? Chân em cũng bớt đau rồi đó… Anh thả em xuống đi".

"Không… để anh cõng em được rồi… bây giờ thả em xuống… lỡ tình trạng nặng thêm thì sao".

"Thì có anh lo cho em rồi… có gì phải sợ nữa".

"Thiệt là hết cách với em".

Trong lúc Phương nhìn mọi người không để ý, cô hôn lén vào mặt của Hà, cảm giác như vừa kích thích vừa sợ như có ai đó biết được, làm cho trái tim ở trong lồng ngực cứ đập thình thịch, giọng nói còn có chút hơi run:

"Em thưởng cho anh đó… Nãy giờ em cũng suy nghĩ kỹ rồi… đi chơi xong em sẽ công khai chuyện tình cảm của hai chúng mình… em sợ để như vậy hoài, người buồn sẽ là anh".

Hà không biết nói gì ngay lúc này, chỉ có thể mở lời nói ba từ : "Cảm ơn em".

"Cảm ơn gì chứ… Không lẽ chỉ có mình anh được phép quan tâm em thôi sao".

Hà mỉm cười, vui vẻ trong lòng, như có thêm động lực, một đường cõng cô lên tới đỉnh núi mà không thèm dừng lại nghỉ mệt. Hai người đứng trước tượng Phật nhập niết bàn, Hà nói với Phương:

"Em chờ một chút, anh qua lễ Phật... xong cõng em qua chỗ cáp treo ha".

Hà với Phương chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn, đứng trang nghiêm trước tượng Phật, hai mắt nhắm lại thành tâm khấn. Hà là người tu đạo, trong thâm tâm có hai vấn đề khiến cho anh suy nghĩ mãi, ngày đêm không được yên lòng. Anh cầu khấn xin Phật:

"Đệ tử con không có mong cầu gì nhiều, chỉ xin Ngài che chở phù hộ cho gia đình con và Phương được bình an".

Hà khấn tới đây, nước mắt tuôn trào mãnh liệt, mỗi lần nghĩ tới Nguyệt Thường, đều không thể kiềm được cảm xúc. " Điều thứ hai con cầu xin cho Nguyệt Thường…".

Phương lễ Phật xong, đứng kế bên thấy nước mắt của Hà chảy ra rất nhiều, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một người đàn ông khóc, dường như không muốn tin những điều trước mắt là sự thật. Trong nhận thức của Phương, Hà là một người tài giỏi, chẳng biết sợ ai, kiên cường mạnh mẽ với mọi khó khăn, không biết vì nguyên cớ gì, anh lại rơi nước mắt nhiều đến vậy. Trong lòng có sự hiếu kỳ mãnh liệt, cô đợi anh lễ Phật xong mới hỏi:

"Sao anh khóc vậy? Anh có chuyện gì hả?".

Hà im lặng, cũng không giải thích. Anh nựng má của Phương một cái rồi nói:

"Anh cõng em qua khu vực cáp treo nha".

Phương leo lên lưng Hà, hỏi dồn dập làm cho anh muốn ngạt thở:

"Tại sao anh khóc? Anh có gì giấu em phải không? Khai mau".

Hà cười khổ, đang muốn suy nghĩ, tìm đại lý do gì đó cho hợp lý, cũng đâu thể nói chuyện của Nguyệt Thường ra, sợ lúc đó Phương ghen thêm thì khổ. Mọi lý do cũng điều không thỏa đáng, anh quyết định sẽ nói một nửa sự thật:

"Lúc đó anh cầu xin sức khoẻ cho em… cảm xúc lại dâng trào mãnh liệt, không kiềm được mà khóc… Em cầu xin điều gì".

Phương không ngu ngốc đến mức sẽ tin điều Hà nói. Nhưng ít ra, cô cảm nhận được anh đối xử với mình thật lòng là đủ rồi. Ai cũng có bí mật riêng, nếu họ chưa cho biết, chắc một trong hai bên chưa sẵn sàng để tiếp nhận. Cô cười tít mắt, nói chuyện vui vẻ với anh:

"Em cầu xin hai chúng mình ở bên nhau".

Hai người ngồi trong cáp treo, từ trên cao nhìn xuống đất, bên dưới toàn lá cây, gió thổi mạnh xém chút làm bay cái nón của Phương, cũng may Hà nhanh tay chụp lấy.

Phương vì bị đau chân, không thể đi tham quan các cảnh chùa khác ở trên núi. Hà ngồi sát bên cạnh, nắm tay Phương thật chặt, trao đổi với nhau bằng ánh mắt tình tứ, sẵn tiện còn tranh thủ chụp mấy tấm hình để làm kỹ niệm. Xuống tới mặt đất, Hà chạy đi mua đá để giúp Phương chườm lạnh ở chân.

"Sau này, em có bị trật chân hay bong gân, đừng lấy dầu xức vào, sẽ làm giãn các mạch máu khiến vết thương càng nặng hơn".

Phương hạnh phúc gật đầu, vì biết đã chọn đúng người. Hà nói tiếp:

"Mình ngồi đây đợi, chờ mọi người xuống rồi vào ăn cùng luôn nha".

"Dạ".

Mọi người xuống núi, tranh thủ vào dùng cơm tại khu du lịch. Sau khi ăn xong, mới lên xe để tiếp tục hành trình. Xe chạy thêm ba mươi km thì tới trung tâm thành phố Phan Thiết, số lượng nhân viên nhiều quá phải chia nhau ra ở ba cái khách sạn, hai đến bốn người sẽ ở chung một phòng.

Mọi người quyết định tối nay sẽ không đi chơi, thay vào đó mỗi người sẽ có một nhiệm vụ riêng. Trong nhóm chia ra làm hai bộ phận, một nửa đi ra ngoài mua thức ăn nước uống, những người ở lại sẽ thiết kế sân chơi. Tối hôm đó họ lựa chọn phòng của Hà để tổ chức tiệc, dọn hai cái giường ngủ vào sát tường, bày biện đồ ăn ở giữa, mười người ngồi xung quanh.

Bốn người Nam - Tính - Phong - Bách cứ liên tục tấp bia để cho Hà say. Phương ngồi kế bên lo lắng mà khuyên can mọi người:

"Mấy ông uống ít thôi, để ngày mai còn đi chơi nữa".

Tính nhanh nhẹn lên tiếng nói:

"Cuối năm đi chơi mà chị… Say thì mai ngủ bù… tôi nói đúng không anh em".

Mọi người ở xung quanh cùng đồng thanh hò reo. Phương khó chịu nói:

"Vậy cũng không cần phải ép Hà uống nhiều chứ?".

Nam lên tiếng nói giúp giùm cho Tính:

"Ông Hà đô bất tử… không tấp cho ổng chết… Một lát ổng giết tụi em sao chị?".

Hà mỉm cười, ý đồ của bọn họ sao không biết, cũng tương kế tựu kế đẩy hết sự chú ý qua cho Sang:

"Anh Sang là lãnh đạo của công ty… mấy ông phải biết kính trên nhường dưới… Tôi trước mời anh Sang… cám ơn anh đã tổ chức cho công ty đi du lịch".

Sang vui vẻ cụng bia với Hà, cầm ly đưa lên cao mà nói:

"Nhờ có mọi người phấn đấu… công ty làm ăn được tôi cũng không keo kiệt làm gì".

Mưu tính của Hà thành công, chuyển dời toàn bộ sự chú ý từ mình qua người của Sang. Mọi người vui vẻ uống đến chín giờ tối, ai tửu lượng yếu đều không chịu nổi. Phương không có uống nên vẫn còn tỉnh, thấy mệt trong người nên xin mọi người về phòng trước. Sang đứng dậy chạy ra đuổi theo, nói có việc muốn bàn riêng với cô.

Hà tuy uống nhiều, hành động có chút khó khăn nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, muốn lên tiếng ngăn cản Sang. Phương nhắn tin cho Hà:

"Anh yên tâm".
"Chuyện này em xử lý được".

Phương sợ Hà không tự chủ được hành động, gây mâu thuẫn với Sang.

Trong bàn nhậu lúc này chỉ còn có Bách với Phong, tính luôn Hà nữa là ba người. Bách hỏi:

"Ông không đi ra coi chị Phương hả? Tụi tôi biết hết rồi… có mắt mù mới không nhìn ra… còn không mau chạy theo".

Hà lúc này cũng ngà ngà say, lắc đầu thở dài nói:

"Phương nói để cô ấy giải quyết".

Hà nói có vẻ bình thản, nhưng lòng cảm thấy không yên như ngồi trên đống lửa, để ổn định tinh thần, mới lấy ra một điếu thuốc, hút cho bớt căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro