8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 8.

Oh Sehun đứng ở cửa đã cứng đờ người rồi, nhìn mọi người đi qua đi lại, toàn thân cũng đều run lên. Tình cảnh này làm cậu nhớ tới hồi nhỏ lúc bà ngoại qua đời, người cũng qua lại như vậy, sau đó khi cánh cửa mở ra một lần nữa là lúc, bà ngoài đã hoàn toàn rời xa khỏi cậu.

Park Chanyeol có chút mất hứng mà tựa ở cửa sổ, cau mày, càng không ngừng hút thuốc, tàn thuốc cũng rơi đầy xuống đất. Theo tiếng ho khụ khụ càng lúc càng lớn của đối phương, Oh Sehun đi qua, đứng ở bên người anh, dùng tay túm lấy tay áo anh, nhẹ giọng mà khuyên :

“Đừng hút nữa….không tốt cho cơ thể.”

Park Chanyeol cúi đầu nhìn Oh Sehun, rồi thở dài, đem tàn thuốc dập lửa rồi ném vào trong đĩa ở bên trái. Im lặng mà ôm lấy bả vai Sehun, để cả người cậu tiến vào lồng ngực mình.

Oh Sehun ngẩng đầu nhìn người kia một cái, muốn nói gì đó, cuối cùng suy nghĩ cả buổi vẫn là không nói ra.

Sau cùng, vẫn là Park Chanyeol mở miệng trước :

“Em vào mẹ anh nói gì vậy ?” hơi thở Park Chanyeol có phần nặng trĩu, một bên xoa đầu Sehun, một bên trầm thấp hỏi.

“Không nói gì….” Oh Sehun rất bản năng mà lầm bầm, muốn để mọi chuyện cứ như vậy mơ hồ mà qua đi, nhưng là một giây tiếp theo, không biết là bị sét nào đánh, chỉ cảm thấy những lời kia mà không nói với anh thì không công bằng lắm, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn là mở miệng, nói : “Bác gái đem….cái này cho em….” Giơ cánh tay lên, vươn bàn tay, Oh Sehun đem chiếc nhẫn kim cương cho Park Chanyeol xem.

Park Chanyeol vốn đang cau mày, liển nhoẻn miệng mỉm cười. Cậu một bên rất nhanh túm lấy tay đối phương, một bên hôn lên trán Oh Sehun.

“Em biết đeo cái này lên tay rồi có nghĩa là gì không ?” Đôi môi Park Chanyeol khô khốc, từng chữ từng chữ hỏi.

Bởi vì câu nói này của đối phương, Oh Sehun đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Park Chanyeol, cắn cắn môi, cuối cùng rất không tình nguyện mà gật gật đầu. Vươn tay ôm lấy thắt lưng Park Chanyeol, đem toàn bộ đầu mình vùi vào trong ngực đối phương.

Park Chanyeol không hỏi gì, Oh Sehun cũng không nói gì nữa. chỉ cảm thấy có những thứ đã không cần phải nhấn mạnh lại, nên ở đây, thì nó đã sớm ở đây rồi.

Đèn thắp sáng cả đêm, đoàn người đi qua đi lại với đủ mọi sắc mặt suy nghĩ. Ông Park dắt theo đội ngũ chữa bệnh từ châu Âu về trong đêm, mới tạm thời đem được bà Park từ quỷ môn quan ra ngoài, nhưng tình hình vẫn không ổn định. Vốn muốn để Sehun ở lại nhà mình nghỉ ngơi, nhưng là mấy người đều biết tình hình hiện tại của cha Sehun, ai cũng không dám ở lại, cuối cùng Park Chanyeol khoác áo khoác ngoài, cầm chìa khóa xe đưa Sehun về nhà.

Dọc đường, hai người mặc dù không nói một lời nào, nhưng là vẫn có một luồng khí ấm áp bao phủ trong xe. Lúc chiếc xe tới cửa nhà họ Oh, Oh Sehun cởi dây an toàn, cắn cắn khóe môi, giống như là đang suy nghĩ gì đó. Khi chuẩn bị xuống xe, Oh Sehun liền làm một quyết định vô cùng khó khăn —-

Cậu chậm rãi nghiêng khuôn mặt mình tiến dần về phía trước, giống như chuồn chuồn gặp nước mà hôn lên môi Chanyeol, không đợi đối phương phản ứng gì, càng giống như một thằng ngốc làm chuyện sai trái mà nhảy xuống xe, chạy trối chết, dần dần mất hút vào bóng đêm.

Oh Sehun sắc mặt nóng bừng mà đi lên cầu thang, nghĩ bản thân phỏng chừng là uống nhầm thuốc rồi, nhất thời đầu óc phát sốt, lại có thể làm ra cái hành động ấu trĩ như vậy. Lúc đến cửa nhà, vừa nghĩ tới chuyện hôm nay cùng cha mình xảy ra việc không thoải mái, thầm nghĩ lát nữa vào nhà sẽ giải thích ra sao. Kết quả sau khi vào nhà, cánh cửa cũng không có đóng lại, chỉ có một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữa khe hở, mở cánh cửa ra nhìn, là Park Chanyeol.

“Anh lên trên này làm gì ? Mau đi đi…” Oh Sehun có chút lo lắng cuống cuồng mà đẩy Chanyeol ra bên ngoài, nhưng lại không có một chút tác dụng nào. Mẹ về quê thăm người thân, trong nhà chỉ còn có cha. Tiếng đẩy càng lúc càng lớn, trực tiếp khiến cha cậu từ trong phòng đi ra.

Oh Sehun vỗ đầu, thầm nghĩ coi như là xong đời rồi. Tiếp theo đến, chính là tiếng mắng chửi của cha.

“Cậu còn có mặt mũi tới nhà ta sao ? ! Cút cho ta !” Cha Oh từ bên cạnh rút ra cây chổi đuổi đi, một bên chửi bới, một bên hướng phía Park Chanyeol mà quét : “ Lúc trước ta vì nghĩ cậu là bạn bè của bát muội, kết quả cậu lại muốn khiến nhà họ Oh đoạn tuyệt hương hỏa, vậy mà ta còn quý mến tiểu tử nhà cậu, xem cậu như bạn vong niên, cậu lại khinh thường ta, cút ngay cho ta ! !”

Oh Sehun biết rõ cây chổi kia đánh người đau như thế nào, bình thường bản thân bị đánh một hai cái đã chịu không nổi, kết quả Park Chanyeol bị đánh tới hơn mười cái vẫn không thấy dịch chuyển một bước. Oh Sehun vội vàng kéo lấy cánh tay cha mình, hướng phía Park Chanyeol hét lớn : “Mau chạy đi ! Park Chanyeol !” Vừa mới hét xong, cậu liền quay về hướng phía cha mình van nài : “Cha, cha thả anh ý đi đi, cha !”

Căn bản không quản Oh Sehun hét như nào, Park Chanyeol ngược lại còn đi tới trước mặt cha Oh hai bước : “Chú ! Hôm nay dù chú có đánh chết con con cũng nhận. Con thật sự rất yêu rất yêu bát muội, chú gả em cho con đi ! Con nhất định sẽ yêu thương em !”

Nói xong lời này, Park Chanyeol liền quỳ rạp xuống đất, khiến cha Oh đang muốn đánh tiếp Park Chanyeol đột nhiên sững người, có điều cũng chỉ sau một giây, giây tiếp theo, lại là một trận loạn đánh. “Con mẹ nó ai là chú của nhà ngươi ! Con trai duy nhất đời thứ tám nhà họ Oh, chúng ta 45 tuổi mới có đứa con này. Nếu như không nối dõi tông đường, ngươi không cảm thấy chúng ta đã phí công sinh ra tám đứa như vậy sao ? Hôm nay, ngươi cho rằng cứ quỳ như vậy là giải quyết hết được mọi chuyện sao ? Cút cho ta ! Nhà họ Oh không chào đón ngươi !”

Giữa hỗn loạn, cán chổi đập lên mặt Park Chanyeol khiến khóe miệng bật máu. Oh Sehun chạy tới chắn trước mặt Park Chanyeol, tức giận hét : “Anh có phải đồ ngốc hay không hả, mau chạy đi ! Còn không đi, cha em thật sự đánh chết anh đấy !” Oh Sehun lo lắng tới muốn khóc, dùng tay lau khóe miệng Chanyeol, thầm nghĩ sao bản thân lại gặp phải một kẻ bảo thủ cố chấp như vậy, xuất hiện vào lúc này, không phải là muốn bị ăn đánh sao ?

“Anh không muốn nhìn thấy em khó chịu khi bị mắc kẹt ở giữa, nếu như chuyện này không giải quyết dứt điểm, thì anh có còn là một người đàn ông nữa không ?” Park Chanyeol cười yếu ớt mà nhìn Sehun, dùng tay vò rối mái tóc đối phương. Oh Sehun thoáng chốc nước mắt lã chã, thế nào cũng không ngừng lại được. “Đau đớn da thịt mà có thể đổi lấy được tương lai của chúng ta, anh cảm thấy, vẫn đáng…” Park Chanyeol lấy tay lau nước mắt Sehun, rồi đẩy người kia ra, mặc cho cha Oh tiếp tục dùng chổi đánh lên người mình.

“Chú ! Hãy gả bát muội cho con !”

“Ngươi….thằng khốn !”

“Chú ! Hãy gả bát muội cho con !”

“Ta đánh chết ngươi đồ khốn !”

“Chú ! Hãy……gả bát muội cho con !”

“………”

Bất luận cha Oh mắng chửi như nào, đánh đập như nào, Park Chanyeol vẫn giống như bị giọng nói ghi âm nhập vào, chỉ nói đúng một câu. Âm thanh trong không khí càng không ngừng lặp đi lặp lại.

Oh Sehun sững sờ, cả người đều run lên. Cậu biết Park Chanyeol thích mình, biết đối phương có thể vì mình mà làm rất nhiều chuyện…nhưng là lần đầu tiên cậu biết, người kia có thể vì bản thân mà chịu đựng tới mức này. Trong nháy mắt, cậu đột nhiên có cảm giác vừa mừng vừa lo, thầm nghĩ bản thân kiếp trước đã tích bao nhiêu đức, mới có thể khiến một người vì bản thân mình mà có dũng khí lớn như thế, khiến một kẻ cặn bã luôn cao cao tại thượng hi sinh toàn bộ danh dự, khiến một kẻ trở thành một thằng ngốc như vậy….

Oh Sehun nắm chặt nắm tay, đi tới trước mặt cha, so với lần trước bỏ nhà đi còn dùng nhiều dũng khí hơn, hét lớn một tiếng : “Cha ! Hiện tại có lẽ cha chỉ mất đi một đứa cháu trai, nhưng nếu như cha tiếp tục đánh anh ấy, cha có lẽ sẽ còn mất đi cả đứa con này !”

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên trưng ngọng khác thường, Park Chanyeol vốn đang chuẩn bị tiếp tục chịu đánh nhếch khóe môi nhìn bát muội đột nhiên lại cứng rắn như vậy, nhất thời lại có chút không biết làm sao. Cha Oh thần kinh vốn đang hết sức tức giận, bị con trai nói một câu thần kinh như vậy càng kích động bùng nổ : “Tiểu tử thối, có gan nhắc lại lần nữa ?”

Oh Sehun hít sâu một hơi, hét lớn : “Con muốn ở bên cạnh anh ấy ! !”

Cây chổi trên tay cha Oh khẽ run lên rồi rơi xuống đất, một giây tiếp theo, trên mặt Oh Sehun lại chịu thêm một cái tát. Pia một tiếng, vô cùng vang dội, ngay sau đó là một trận mắng chửi :

“Ta như nào lại sinh ra một thứ không biết xấu hổ như ngươi ! !”

Oh Sehun ôm mặt, quỳ gối xuống trước mặt cha, dập đầu ba cái, hô lớn :

“Cha ! Là đứa con này bất hiếu ! !”

Nói xong những lời này, Oh Sehun cũng không có ngừng lại, đứng dậy kéo Park Chanyeol vẫn còn đang quỳ gối, đi ra khỏi phòng.

Park Chanyeol toàn bộ quá trình đều rất kinh ngạc nhìn Oh Sehun không có một chút biểu cảm kia, nói không nổi một câu, chờ tới lúc lên xe Park Chanyeol rồi, trên mặt Oh Sehun mới hiện rõ vết tích của sự đau đớn, đem khuôn mặt chôn ở giữa hai chân, nức nở khóc.

Nhìn thấy Oh Sehun, Park Chanyeol muốn tiến lên cũng không được mà lùi xuống cũng không xong, đành phải mặc cho sự ẩm ướt nào đó trong không khí lan tràn.

“Park Chanyeol….em không có nhà nữa rồi….” Oh Sehun nghẹn ngào nói, ParkChanyeol một bên thương xót mà ôm lấy Sehun, nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu :

“Vậy hãy để anh làm ngôi nhà của em…”

Nghe xong những lời này, Oh Sehun càng khóc dữ dội hơn.

.

Một biển quảng cáo bất động sản dưới đường Tân Lập, trên đó có viết : trái tim có nơi thuộc về. Mỗi lần nhìn thấy nó Hoàng Tử Thao đều không tự chủ được mà chửi mắng, con mẹ nó lại là trái tim.

Sau khi cùng Luhan nói chuyện hôm đó, Hoàng Tử Thao càng bị chìm vào trạng thái suy tư. Trong đầu vẫn là không hiểu vì sao vướng vào mạch suy nghĩ không thể thoát ra nổi.

Từ trường quay trở về, mệt mỏi cả một ngày dài, ăn cơm xong đang định đi ngủ, liền nhận được một cuộc điện thoại của Xiaozi.

“Tử Thao, làm sao bây giờ, Nháo Nháo sốt cao quá, Thiệu Băng lại đi công tác rồi….” Tiếng Xiaozi ở đầu dây bên kia đã lo lắng tới sắp khóc.

Hoàng Tử Thao vội vàng từ trên giường nhảy xuống, mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, một bên hướng đầu dây kia an ủi : “Đừng lo lắng, anh qua ngay lập tức. Em trước ôm Nháo Nháo xuống tầng, anh qua đưa hai người đi viện.”

Hùng hùng hổ hổ mà lái xe đi tới nhà Xiaozi, bởi vì lúc quay đầu quá nhanh, thiếu chút nữa là đâm phải cột đèn tín hiệu bên cạnh. May là kịp thời đưa Nháo Nháo vào bệnh viện, nghe bác sĩ nói, nếu chậm một chút nữa, phỏng chừng sẽ dẫn tới viêm phổi.

Suốt đêm, người vẫn qua lại không ngớt, nhìn Xiaozi ngồi ở đầu giường nắm chặt bàn tay nhỏ của Nháo nháo đã ngủ say, Tử Thao đứng lên, muốn đi mua chút gì uống. Đi ra ngoài hành lang, rút từ trong túi ra vài đồng tiền xu, từng đồng từng đồng nhét vào trong máy bán nước tự động, đến lúc nhét đồng cuối, thì đồng xu trên tay Tử Thao đột nhiên rơi xuống đất.

Quay đầu lại đi nhặt, nhìn thấy đồng xu vừa vặn dừng lại dưới gầm một chiếc xe lăn. Vừa mới ngẩng đầu muốn nói làm phiền một chút, kết quả khi đối diện với đôi mắt kia, chính là đôi mắt khiến cậu mấy ngày nay không thể yên ổn.

Kris

“……..”

“……..”

Bầu không khí trong nháy mắt ngừng lại, Kris trượt xe lăn một chút, cúi đầu nhặt đồng xu dưới đất lên, đưa cho Tử Thao.

Hoàng Tử Thao sững sờ, bất giác mà lùi lại phía sau một bước, không nhận.

Khẽ dừng lại, Kris nhìn cậu một cái, lăn bánh xe tới trước máy bán nước tự động, đem đồng xu cuối cùng nhét vào trong, lấy ra một lon coca, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, rồi cứ như vậy rời đi.

Cứ như vậy đứng lặng thinh hơn mười phút, Hoàng Tử Thao mới lấy lại tinh thần, đi tới trước bàn, cầm lấy lon coca, một chút tâm trạng muốn uống cũng không có.

Cậu biết đối phương vừa mới phẫu thuật xong, nhưng lại không biết là bệnh viện này, hôm nay không hề báo trước mà gặp mặt nhau, khiến cho Hoàng Tử Thao trong nháy mắt không biết làm thế nào. Rõ ràng lúc trước nói anh hãy mang theo một trái tim mới tới gặp tôi, thế nhưng khi anh ta xuất hiện trước mặt mình một lần nữa là lúc, Tử Thao thừa nhận, sự xấu hổ không hiểu từ đầu vẫn bốc lên tận đầu, căn bản là bản thân không thể khống chế được.

Lúc quay lại phòng bệnh, Nháo Nháo đã tỉnh lại, sau khi truyền nước, cũng ít nhiều lấy lại được tinh thần, mở to mắt muốn cha nuôi ôm một cái. Hoàng Tử Thao sắc mặt bình ổn mà ôm lấy Nháo Nháo, cố gắng mỉm cười mà hôn lên má cô con gái nuôi của mình. Xiaozi ôm lấy Nháo Nháo, đặt cô bé lên giường, túm lấy Tử Thao hỏi :

“Sao vậy ?”

Tử Thao muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài, lắc lắc đầu, sau cùng cái gì cũng không nói ra.

“Có chuyện muốn nói thì nói toẹt ra ! Anh đừng có ấp a ấp úng với em như vậy !” Tính cách Xiaozi vốn là có một nói một có hai nói hai, nhìn thấy Hoàng Tử Thao như vậy đột nhiên cũng lo lắng.

Tử Thao nhìn cô, rồi lại nhìn lon coca đặt bên cạnh, đành phải mở miệng : “Anh tình cờ gặp một người…một kẻ có vướng mắc rất lâu với anh….”

“Em biết mà !” Xiaozi lộ ra bô dạng em có thể hiểu rõ : “Nhiều năm qua thúc giục như nào anh cũng không vội, Thiệu Băng nói với em, khẳng định là trong lòng anh đã có một người nên mới như vậy. Tử Thao, không phải chúng ta đã hứa, không làm người yêu thì cả đời này làm bạn sao ? Nếu đã là bạn, có chuyện gì anh không thể nói với em sao ? Là ai ? Nếu như anh ngại, em sẽ giúp anh nói !” Xiaozi vỗ ngực, vẻ mặt cứ giao hết mọi chuyện cho em.

Vẻ mặt Tử Thao càng thêm âm trầm.

Xiaozi giống như chất vấn mà hỏi : “Nói mau ! !”

Im lặng hồi lâu, Tử Thao mới chầm chậm nói ra : “Là Kris.”

“……..” Lần này đổi lại là Xiaozi im lặng.

Xiaozi vốn đang dạt dào ý cười vì câu nói này của Tử Thao, cả người đều cứng đờ, xoa xoa đầu, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Bao nhiêu năm, chuyện như thế nào không phải Xiaozi cũng đã đều gặp qua sao ? Nhưng là hôm nay, khi Tử Thao nói ra tên người kia là lúc, cô không có cách nào bình tĩnh lại được.

Xiaozi không thể nào quên nổi những chuyện Kris đã làm với mình, đồng thời càng không có cách nào quên được những chuyện dơ bẩn hắn đã làm với Tử Thao. Tuy rằng nói cô có thể giả vờ mà quên đi mọi đau khổ trong quá khứ, nhưng là dấu vết của những việc đó thì căn bản không thể xóa nhòa, cho dù thời gian có qua bao lâu đi nữa.

“Anh biết em không thể hiểu nổi, chính bản thân anh cũng không hiểu.” Hoàng Tử Thao ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói : “Anh thật sự không muốn giấu diếm bất cứ thứ gì với em, mới nói thật như vậy.”

Một hồi xấu hổ im lặng, lúc này Xiaozi mới mở miệng : “Nhưng…hắn là Kris ! Tử Thao, anh lẽ nào quên rồi….” Xiaozi có chút kích động mà đứng lên.

“Anh….chưa quên.” Hoàng Tử Thao khẽ cười yếu ớt, vỗ nhẹ lên bờ vai có phần kích động của Xiaozi, tiếp tục nói : “Nhưng nếu như anh không đối mặt, thì Kris kia sẽ trở thành sự ám ảnh cả đời của anh. Lần này, anh muốn cho anh ta một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.”

Xiaozi gượng cười mà nhìn Tử Thao, ôm lấy người kia, chỉ nói một câu :

“Cố gắng đừng để bản thân bị tổn thương nữa.”

Trong nhất thời, lồng ngực Hoàng Tử Thao tràn ngập những loại tình cảm nói không nên lời, chỉ cảm thấy nó rất nhanh nuốt trọn bản thân mình, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống, tâm tư hỗn loạn không rõ ràng.

Ngoại truyện 9.

Con người, cả đời này có mấy lần thành thực lưu lại vì người khác.

Cậu có nguyên tắc của mình, anh có sự cố chấp của anh. Nếu như cứ nhàn nhạt qua như vậy, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ chẳng lo lắng, anh cũng sẽ không khó chịu.

Nhưng là vì sao ? Cậu vẫn cứ đứng ở ngã tư đường quanh co lưỡng lự, chẳng thể lên thiên đường, cũng chẳng thể xuống địa ngục.

Tất cả mọi lựa chọn như đứng trên lưỡi dao, cũng chỉ là vì không nỡ buông xuống.

Hoàng Tử Thao ôm Nháo Nháo, cùng Xiaozi đi ra khỏi bệnh viện. Lúc khởi động xe, Hoàng Tử Thao nắm vô lăng, nhắm chặt mắt, cả người như bị đông cứng, không thể di chuyển.

Xiaozi thở dài một hơi, đứng lên giúp cậu tắt máy.

“Đi đi, em và Nháo Nháo ở đây chờ anh.” Xiaozi với qua người Hoàng Tử Thao, giúp cậu mở cửa xe : “Đã kéo dài ba năm rồi, em không muốn ba năm tới nhìn anh vẫn như vậy, giống như một người đàn ông đem giải quyết hết mọi chuyện đi.”

Hoàng Tử Thao nhìn chăm chăm Xiaozi, rồi đứng dậy xuống xe.

Phòng bệnh của Kris rất dễ tìm, là phòng VIP trên tầng cao nhất. Đứng trước cánh cửa, Tử Thao càng không ngừng lưỡng lự, hai tay nắm chặt một chỗ, có chút hồi hộp mà không ngừng luyện tập với không khí :

“Xin chào, tôi là Hoàng Tử Thao. Chúng ta…lại gặp nhau rồi….”

“Tim anh không sao chứ…”

“Mấy năm qua….anh sống như thế nào ?”

……

Lúc Hoàng Tử Thao muốn gõ cửa, tiếng chuông khẩn cấp trong phòng đột nhiên vang lên. Một đoàn bác sĩ y tá từ đầu hành lang chạy tới, tiến vào bên trong. Hoàng Tử Thao có chút ngây người vội kéo tay cô y tá cuối cùng lo lắng hỏi :

“Có chuyện gì vậy ?”

“Bệnh nhân vừa mới thay tim xuất hiện phản ứng không thích hợp, tình hình hiện tại rất nguy hiểm.” Nói xong lời này, nữ y tá liền tiến vào trong đóng cửa phòng lại, đèn trong phòng cấp cứu bên cạnh được bật lên. Rõ ràng lúc sáng sớm nhìn thấy người kia, thần sắc của hắn vẫn còn khỏe mạnh. Thậm chí còn có thể ngồi trên xe lăn cúi xuống giúp cậu nhặt đồng xu, này cũng mới chỉ qua ba giờ đồng hồ, như nào đột nhiên lại chuyển biến xấu ?

Hoàng Tử Thao cả người đều có chút vô hồn mà tựa vào tường, chỉ cảm thấy trong lòng như có một hố đen lớn. Đột nhiên có một sự hối hận hiện lên trong đầu cậu, rõ ràng đã có thể sớm một chút, cùng người kia đem mọi chuyện nói cho rõ minh bạch, rõ ràng….Vừa nghĩ tới đây, chút sức lực cuối cùng trong người Tử Thao giống như là đã bị con tằm kéo đi mất, lảo đảo mà ngã ngồi xuống đất.

Mặc dù chưa từng nghĩ qua sẽ cùng người như Kris hướng tới tương lai gì, nhưng là cậu cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cùng người kia cách biệt vĩnh viễn. Người này quả thực đã làm những chuyện tội ác tày trời, khiến cậu không tin rằng trên thế giới này còn tồn tại cái gì ngay thẳng. đập tan hết sự hi vọng trong trái tim bản thân. Nhưng cũng là một người, nói không muốn để cậu khóc, vì giúp cậu cai nghiện mà dốc hết sức lực, cũng là hắn, có thể vì cậu mà ngay cả tính mạng cũng không cần.

Nếu như tình yêu với Xiaozi là một tình yêu thuần khiết, không lẫn lộn với những sự yêu thích khác của cậu. Thì đối với Kris, Tử Thao lại nghĩ nhiều tới lo lắng hỗn loạn. Cậu căn bản không có cách nào đặt một suy nghĩ duy nhất lên con người này mà nghĩ, đó là một thứ mà bản thân cũng không có cách nào định nghĩa được. Gặp hắn là một sự đau đớn vô tận, luôn là một cảm giác sai lầm muốn bị thiêu đốt tới tận cùng, trong phút chốc bị hủy diệt lại tìm thấy được sự hạnh phúc cùng ấm áp mà chưa có ai mang tới được cho cậu.

Tất cả những phức tạp, sau khi đối phương đặt lon coca lên mặt bàn, liền trở nên vô cùng giản đơn.

Vì bản thân cậu, hắn đã nhổ đi cái gai trên cơ thể, lần đầu tiên giống như một người bình thường mà dịu dàng tha thứ cho người khác. So với những lời nói đanh thép lúc trước, động tác nhỏ bé này, kì thực càng khiến Tử Thao sụp đổ.

Lúc này đây, ẩn giấu dưới toàn bộ sự khó chịu trong trái tim. Hoàng Tử Thao đột nhiên có một dũng khí quyết tâm đi tới trước mặt người kia, nhưng lại phát hiện ra, đã muộn rồi.

Đã muộn ba tiếng.

E rằng đã là muộn cả đời.

Vừa nghĩ tới đây, nháy mắt trong con mắt của Tử Thao có phần chua xót.

Rõ ràng chỉ có mười phút, nhưng lại giống như dài đằng đẵng cả mười năm. Đèn đỏ tắt. Bác sĩ có chút chán nản mà đi ra khỏi phòng, tháo khẩu trang xuống thở dài.

“Mấy ngày nay cũng không thấy có ai tới thăm bệnh nhân này, xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân ?”

Hoàng Tử Thao sững người, đã có chút không hiểu nổi, cũng không quản vị bác sĩ hỏi gì, bất giác mà gật gật đầu.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Phản ứng bài xích quá mạnh, ảnh hưởng tới sự thay thế của cơ quan nội tạng, tất cả đều đã chết rồi.” Bác sĩ lắc đầu, sau tiếp tục nói : “Cậu vào nhìn mặt bệnh nhân lần cuối đi.”

Nghe xong những lời này, toàn bộ suy nghĩ cứng ngắc của Tử Thao trong nháy mắt đổ sụp xuống. Nhìn bóng dáng bác sĩ dần xa, cả người Hoàng Tử Thao đều run lên, hai chân không nghe sự sai bảo mà cứng đờ, gần như là dùng đến chút sức lực cuối cùng, đẩy cánh cửa ra.

Y tá đã bắt đầu gấp chăn, tiến hành thu dọn các vật dụng trong phòng bệnh. Nhìn thấy Hoàng Tử Thao đi vào cũng không nói gì, đẩy xe chứa dụng cụ đi ra ngoài, để lại cho hai người chút không gian riêng.

Hoàng Tử Thao nhìn thi thể được phủ lên tấm khăn màu trắng, trái tim giống như bị con dao nhỏ rạch ra tới đau buốt. Nước mắt cũng ngã nhào, không thể kìm nèn mà sụp xuống bàn.

Tất cả mọi lựa chọn khó khăn, khi cậu đem nó đẩy ra ngoài môi trường vô cực, thì đáp án cũng trở nên không cần lời nói cũng có thể hiểu được.

Không dám tiến lên phía trước, Hoàng Tử Thao ngồi ở giữa phòng bệnh, cắn chặt nắm tay mình, không để tiếng khóc của mình thoát ra ngoài. Sợ âm thanh nghẹn lại nơi cổ họng kia đã hỗn loạn rồi.

Rời khỏi giấc mộng trong veo của người. Giữa nghẹn ngào, Hoàng Tử Thao mở miệng, đem từng chữ từng chữ, suy sụp mà nói ra.

“Thằng khốn, anh là thằng khốn. Cuối cùng lảo đảo xuất hiện trước mặt tôi, cũng chỉ là muốn nói với tôi lời tạm biệt sao ?….Tôi không cam tâm…..”

“………….”

“Tôi rõ ràng đã…quay lại rồi…”

“…………”

“Rõ ràng đã tới trước cánh cửa của anh, chỉ thiếu một câu nói…..”

“…………”

“Rõ ràng đã buông xuống tất cả căm hận cùng lo lắng trong tim, muốn cùng anh nở một đóa hoa…”

“………….”

“Tới cuối cùng, những sự dịu dàng giữa chúng ta cũng chỉ là một ánh sáng báo hiệu lóe lên….kết cục….vẫn là như vậy….”

Bao nhiêu suy nghĩ đã nén xuống đột nhiên lại hiện lên, nổ tung trong tâm hồn Tử Thao, nơi mà cậu đã đóng kín sự kiên cường, bất giác gào khóc lớn.

Khi cánh cửa được mở ra, Hoàng Tử Thao đã khóc không thành hình người nữa rồi. Rõ ràng biết là có người tiến vào, nhưng Hoàng Tử Thao lại không có cách nào điều khiển được cảm xúc của bản thân, một bên cúi đầu, một bên mắng chửi, mắng chửi tên khốn nằm trên giường.

Người kia chầm chậm tiến lại gần, vỗ vỗ bờ vai Tử Thao, không nói một lời nào. Vì tưởng là y tá đi vào thu dọn đồ đạc, kết quả kẻ vỗ lên vai mình kia lại đột nhiên mở miệng :

“Xin lỗi, rõ ràng đã nói rằng sẽ không để em….” Lúc âm thanh trầm thấp kia truyền tới bên tai, cả thần kinh của Tử Thao đều không thể động đậy.

Từng chút từng chút quay đầu nhìn —-

Kris đang dùng một ánh mắt dịu dàng nói không nên lời nhìn bản thân cậu.

Nhìn bóng dáng vừa xa lạ vừa thân thuộc, chỉ cảm thấy có loại mất mát mà lại giống như ảo giác.

Cũng chỉ trong nháy mắt, không đợi đối phương nói hết lời, Hoàng Tử Thao vội vã đứng lên, ôm lấy Kris đang ngồi trên xe lăn.

Khóc không thành tiếng.

Kì thực Hoàng Tử Thao không biết, tầng cao nhất có tất cả hai phòng VIP, cậu đã vào nhầm một phòng khác.

Có lẽ ông trời thật sự rất thích mấy chuyện cười cẩu huyết như thế này, khiến người khác dở khóc dở cười, đồng thời cũng không khỏi cảm khái cái thứ gọi là vận mệnh.

.

Gần đây khả năng ghi nhớ của Luhan xuống thấp càng lúc càng rõ rệt. Không chỉ có lời thoại nhớ rất chậm, mà ngay cả cuộc sống căn bản cũng chịu ảnh hưởng. Kim Jongin biết đây là giai đoạn cuối cùng “bò chậm chạp trên dốc đứng” của Patuo Sui, nếu như lúc này có thể tìm được phương pháp giải quyết, có lẽ sẽ có một vùng đất bằng phẳng, nhưng nếu như không vượt qua được con đường trũng này, sẽ chẳng ai biết được cái gì đang chờ đợi Luhan.

Dù sao trên thế giới này 99.8% số người mắc bệnh Patuo Sui cuối cùng đều không vượt được qua.

Ngồi trên xe đi tới phim trường, Luhan mới nhìn thấy đôi dép mà tháng này cậu đã đi nhầm tới 18 lần. Kim Jongin dùng một tay lái xe, dùng tay còn lại lấy ra đôi giày ở bên cạnh đặt trước chân Luhan.

“Em như nào…..”

“Đêm qua em đã đặt tám đôi giày trong xe, vì gần đây trí nhớ của em cũng trở nên kém lắm.” Kim Jongin nhếch mép cười, Luhan mới phát hiện ra đối phương cũng đang đi một đôi dép.

“Xem ra chúng ta đều già rồi, trí nhớ cũng trở nên kém như vậy….” Luhan một bên xỏ giầy, một bên chột dạ trêu chọc.

“Đúng vậy, ông già, có điều anh là ông già đẹp nhất mà em từng gặp qua.” Kim Jongin dùng một tay túm lấy cổ Luhan, nhào qua hôn lên môi anh một cái. Luhan thoáng chốc đỏ mặt đẩy người kia ra, cuối cùng vẫn không quên đấm một đấm.

“Đừng có không nghiêm chỉnh như vậy, tập trung lái xe đi….”

Nói xong lời này, Luhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc trên mặt tủm tỉm cười.

Luhan biết rõ, thời gian đang từng chút từng chút như con tằm gặm nhấm kí ức của bản thân. Tất cả những thứ cậu viết trong quyển sổ, cũng đang dần dần biến mất khỏi đầu cậu.

Lúc ăn cơm sáng nay, trứng rất ngọt, cậu đã đổ nhầm muối thành đường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên trong tháng này. Kì thực Luhan biết, Jongin muốn giúp cậu làm cơm, nhưng là vì suy nghĩ tới tình hình của mình, cậu vẫn luôn chịu đựng. Cho dù là trứng gà đường Kim Jongin vẫn ăn rất ngon lành, nhìn đối phương vẻ mặt thỏa mãn, trái tim Luhan đột nhiên vội vàng tới hoảng loạn.

Lúc uống thuốc, Luhan dùng lượng thuốc nhiều hơn gấp đôi. Nhưng lúc ngồi trên xe của Jongin, thần kinh vẫn đau tới mức khiến cậu không thể suy nghĩ, chỉ không ngừng dùng tay véo lên hai chân, lấy đau trị đau.

Tiến độ <Mộng xưa> bởi vì tần suất Luhan quay hỏng càng ngày càng cao mà trở nên rất chậm. Vương đạo diễn mặc dù không nói gì, nhưng là Luhan cảm thụ được bầu không khí áp lực trong tổ biên kịch. May mà đại bộ phận những cảnh quay của phim liên tục mấy đêm trước đã quay xong, chỉ còn lại là một vài tình tiết nhỏ, cùng chờ đợi ¼ kịch bản còn lại.

Luhan hiện tại ý thức được, rằng cậu đã tự cho mình một vấn đề nan giải biết bao khó khăn. Đầu cậu đã không có cách nào hoạt động, muốn động bút viết, nhưng là vì đau cùng có những tình tiết không nhớ rõ, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng gian nan.

Trong nháy mắt, Luhan đã từng nghĩ tới, nếu như câu chuyện này không có kết thúc, có phải là chuyện tốt hơn hay không ?

Lúc diễn kịch hôm nay, Luhan cần bổ sung một chút kĩ năng võ thuật với tổ võ. Bởi vì là kĩ năng đứng yên trong kinh kịch, Luhan cũng không cảm thấy sẽ xảy ra vấn đề gì. Hoàng Tử Thao đang cùng Luhan động một chút, rồi bắt đầu một chiêu mà dạy cho Luhan.

May là động tác không quá phức tạp, so với khả năng ghi nhớ của Luhan ngày hôm nay, coi như là chấp nhận được. Máy quay đã chuẩn bị xong, mọi thứ cũng sắp xếp ổn thỏa, hô Action.

Kim Jongin lúc này đã hoàn thành xong hết cảnh quay của chính mình bèn đi tới ngồi bên cạnh màn hình máy quay chính của đạo diễn, nhìn chằm chằm vào Luhan đang dùng kiếm trên khán đài, ngay từ đầu cũng coi như là suôn sẻ, lúc sắp kết thúc là khi, thanh kiếm đột nhiên bị nghiêng khỏi vị trí, sau Luhan cũng nghiêng theo, toàn bộ ngã xuống bên cạnh sân khấu. Hoàn toàn không lọt vào máy chủ.

Vương đạo diễn vốn đang xoa cằm nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên dứng bật dậy, vị trí của Luhan càng lúc càng nghiêng, cuối cùng lại từ trên cái đài cao hai mét ngã xuống.

Toàn bộ nhân viên trong phim trường hít một ngụm khí lạnh, Kim Jongin đầu tiên là kinh ngạc, xong liền lập tức đứng dậy, kích động mà chạy tới phía trước. Hai mét dù không cao nhưng cũng không phải thấp, phục trang mặc trên người Luhan đã bị rách một mảng lớn, màu đỏ khiến người khác có phần sợ hãi.

“Luhan ? ! Anh bị làm sao vậy ? !”

Đôi mắt Kim Jongin nhìn chằm chằm Luhan gần như thiêu đốt, có phần lo lắng mà hỏi, nhân viên ở bên cạnh cũng chạy qua hỏi thăm tình hình.

Đôi bàn tay Luhan quờ quạng trong không khí, sờ tới gương mặt Kim Jongin, Jongin vội vàng nắm lấy tay anh. Luhan đột nhiên thở dài một hơi an tâm, nghiêng đầu về phía trước, nỗ lực mà nói thầm vào tai Jongin.

“Kim Jongin….anh hình như không nhìn thấy gì nữa rồi….” Luhan mấp máy khóe môi, cố lộ ra ý cười, rồi liền tiếp tục nói tiếp  : “Đừng nói với những người khác….”

Trong lòng Kim Jongin đột nhiên co giật một cái, cắn răng, nắm lấy tay anh càng chặt hơn. Lập tức ôm lấy anh, xẹt qua những người xung quanh, lao ra ngoài.

Kim Jongin chạy tới trước mặt Vương đạo diễn, chỉ nói một tiếng xin lỗi, làm lỡ chuyện của mọi người, cánh tay Luhan bị thương, cậu muốn đưa anh tới bệnh viện xem sao.

“Đi đi, những cảnh quay của Luhan cũng tương đối rồi, chỉ thiếu phần kết thúc….” Thanh âm của đạo diễn Vương Gia Thành đột nhiên lộ ra chút đau thương, muốn nói thêm một chút gì đó, cuối cùng vẫn là nuốt ngược trở lại.

Kim Jongin nhìn thoáng qua Luhan ở trong lòng, rồi lại nhìn Vương đạo diễn, bước chân chạy càng nhanh hơn.

Giữa lúc chạy như điên, mặc dù là giả bộ bình tĩnh, nhưng là Luhan vẫn cảm nhận được sự hoảng loạn của Jongin lúc này, ở trong lòng người kia, Luhan rõ ràng có thể cảm nhận thấy trái tim đập nhanh vô cùng của đối phương.

“Đừng có gấp, lúc trước anh cũng đã trải qua chuyện như này rồi, nghe bác sĩ bảo do tính chất thần kinh mù, căn thẳng thì sẽ bị như vậy….nghỉ ngơi một chút là khỏe lại…” Luhan dùng tay sờ lên khuôn mặt Kim Jongin, mỉm cười yếu ớt.

“Uhm.” Kim Jongin vốn định cứ tiếp tục giả vờ như vậy nhưng lồng ngực lúc này đã tới mức hoảng loạn, đường đường là nam tử hán, lại có loại ham muốn muốn khóc. Căn bản nói không nổi một câu, chỉ có thể nói ra một đơn âm như vậy.

Tất cả sự nhẫn nại, cùng kiên cường, khi đối diện với đôi mắt cười của Luhan, liền chẳng thể khống chế được nữa.

Kim Jongin bật khóc.

Tuy rằng chỉ là một hành động nhỏ, tuy rằng mọi thứ không rõ ràng, nhưng Luhan vẫn cảm nhận được.

Luhan có phần kinh ngạc, cứng ngắc người mà giơ tay lên lau khóe mắt ướt át của đối phương, sững sờ không biết làm sao.

“Khóc cái gì chứ….em đúng là đồ ngốc….” Luhan ôm lấy bờ vai Jongin, khẽ mắng.

“………”

“Em khóc, có phải là hối hận rồi không, đã trải qua nhiều như vậy, cuối cùng lại tìm tới một kẻ nhiều chuyện như anh….” Luhan khẽ cười thành tiếng, trêu chọc người kia.

“………”

“Đừng có như vậy, giữ lại nước mắt đi, đợi đến lúc anh thật sự chết rồi thì hẵng rơi xuống…” Luhan nửa đùa giỡn mà nói, cũng chỉ là vì muốn thuyên giảm bầu không khí này, kết quả Kim Jongin đột nhiên phẫn nộ mà gào thét :

“Anh sẽ không chết ! ! !”

Luhan sững người, vội vàng nói nhỏ : “Lẽ nào em muốn khiến anh trở thành hắc sơn lão yêu, vĩnh viễn không chết ? Con người sớm muộn đều phải chết, chỉ là thời gian mà thôi….”

“Anh sẽ không chết ! ! ! Sẽ không chết ! ! ! Về sau nếu anh dám nói từ ‘chết’ trước mặt em, em sẽ khâu miệng anh lại !”

Lời này vừa nói ra, hai người đều im lặng.

Đặt Luhan ở vị trí phó lái, Kim Jongin vừa mới khởi động xe, lại đột nhiên tắt đi, mạnh mẽ ôm lấy Luhan ngồi bên cạnh, giống như là sợ mất đi một cái gì đó mà phát run.

Luhan cứng ngắc người, chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy bả vai Jongin.

“Vừa rồi anh là nói đùa thôi….anh sẽ không đẩy em đi, chúng ta không phải đã hứa sẽ cùng nhau trở thành những ông già bên nhau mãi mãi sao ?” Luhan khẽ mỉm cười mà an ủi.

“Em biết….”

Kim Jongin cắn chặt răng, nhẹ giọng trả lời. Lực ôm Luhan càng lúc càng chặt hơn, chỉ sợ buông lỏng một giây, mọi thứ sẽ như ảo ảnh mà tan biến.

Trong lòng, Kim Jongin không ngừng nói thầm :

Luhan, em thật sự rất yêu rất yêu rất yêu anh.

Thế giới không có anh, anh bảo em làm sao sống tiếp ?

Cầu xin anh, đừng cứ như vậy mà buông tay rời đi.

Cầu xin anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro