NT 6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 6.

Lúc Kim Jongin tới bệnh viện, Kris đã ở trong phòng phẫu thuật. Park Chanyeol khoát tay, tựa ở trên tường, có chút buồn chán mà nhìn xuống mặt đất. Lay tìm một góc vắng người mà gọi điện thoại. Do Kyungsoo mà Jongin không hề nghĩ tới cũng đang ngồi ở ghế bên cạnh, xoa xoa đầu. Vài người nhìn thấy Kim Jongin, đều lần lượt đứng lên, đi tới.

Do Kyungsoo cùng Kim Jongin ôm nhau một cái, nhưng vẫn ngại ngùng như cũ, hai người căn bản là không biết nói gì tiếp theo. Ngay lúc bầu không khí bế tắc là lúc, bác sĩ cùng y tá từ trong phòng bệnh bước ra.

“Mọi người có thể vào rồi, có điều cố gắng hết sức ít để bệnh nhân nói, tương đối ảnh hưởng tới sự bình phục.” Y tá một bên bỏ khẩu trang, một bên nhắc nhở những người ở cửa.

Lúc đẩy cửa tiến vào, Kris đã nằm trên cáng đỡ của giường bệnh, hướng phía mấy người tiến vào mỉm cười một cái.

“Hey you, tôi lúc trước có nghe nói, người thay tim xong tính cách cũng đổi theo luôn, hiện tại cho cậu một trắc nghiệm nhỏ, nghe kĩ đề ! Nếu như có một bà già muốn qua đường, mà vừa hay cậu đi tới, cậu có đỡ bà qua đường không ? Mời trả lời !” Park Chanyeol lại bắt đầu không nghiêm túc mà chọc cười.

Kris khẽ nhếch đôi môi khô khốc, lườm cái rồi nói một câu :

“Đi cái bà cậu !”

Vài người cùng bật cười, Lay đi qua tiếp tục nói :

“Tôi nghe nói lợn còn có thể bay ? Cậu tin không, tôi lại thấy thế này, để Kris hướng thiện hay là để Park Chanyeol không háo sắc, so với con lợn biết bay càng khó tin hơn !” Một trận chọc cười, rốt cuộc cũng xem như là giảm bớt bầu không khí áp lực trong phòng. Kris nhìn Kim Jongin và Do Kyungsoo vẫn im lặng đứng ở đầu giường, vô cùng không thoải mái mà gầm nhẹ :

“Hai người các cậu là đồ khốn nạn….mấy năm qua, một người hai người đều không có tin tức gì. Một người thì cùng tình nhân chạy trốn….một người thì kết hôn mà tôi cũng phải nghe từ miệng người khác mới biết được, anh em làm được như các cậu cũng quá mức tuyệt tình ! Có phải hay không nếu không phải tôi thay tim, hai người các cậu ngay cả lễ tang của tôi cũng sẽ không đến dự ?” Mặc dù thân thể Kris vẫn chưa được khỏe, nhưng là những lời mắng chửi hung ác vẫn không có giảm bớt. Ngón tay chỉ vào hai người ngừng lại giữa không trung, khiến vài người đều im lặng.

“Chuyện xảy ra quá đột ngột, lại thêm chuyện các cậu cùng tập đoàn Hải Sâm quan hệ căng thẳng, tôi không muốn để các cậu tới làm bầu không khí thêm xấu hổ.” Do Kyungsoo bất đắc dĩ mà giải thích : “Có điều tiền mừng cưới gì đó, tôi sẽ không quên mấy cậu, lần này quay về chính là để nhận tiền đây.” Do Kyungsoo nhếch khóe miệng hài hước nói.

“Nếu như lúc trước tôi tìm tới các cậu, các cậu có thể để tôi yên ổn mà ẩn cư không ? Nghĩ tới việc đám người các cậu quấy rối tôi, tôi đành phải ra hạ sách đấy…” Jongin nhếch chân mày, rất không có nhân tính mà trả lời.

“Hai người các cậu là hai thằng khốn không có nhân tính, hôm nay Kris lực bất tòng tâm, hai người chúng tôi sẽ trừ bỏ hai cậu, giải tỏa sự phẫn nộ của dân chúng !”

Park Chanyeol liền túm chặt lấy vai của Jongin, đẩy ngã cậu xuống dưới đất. Lay dùng tay ôm chặt cổ Kyungsoo, kéo người ra phía cửa. Tình hình đánh nhau quá mức kịch liệt khiến cho y tá từ ngoài cửa phải chạy vào phòng.

“Mấy vị tiên sinh, đây là phòng trị trọng bệnh, có thể để các vị vào thăm là do người bệnh đặc biệt yêu cầu, các vị nhìn xem như thế này, chúng tôi thật khó giải quyết.” Nhìn thấy cô y tá biểu hiện muốn khóc, Kris nằm trên giường bệnh vội lên tiếng.

“Muốn đánh, mấy người đi ra ngoài mà đánh, nhớ đánh cả phần của tôi nữa, để bọn họ bảo toàn thi thể là được.” Kris híp mắt, mỉm cười mà khoát khoát tay. Park Chanyeol cùng Lay thủ thế tuân lệnh, liền túm lấy hai người kia đi ra.

Thật ra cũng chỉ là khoa tay múa chân hai ba cái, rồi cũng ngừng.

“Bao nhiêu năm rồi chúng ta không có được thoải mái hồn nhiên như này ?” Lay có chút thở hổn hển mà hỏi.

“Bảy tám năm rồi nhỉ ? Có điều Park Chanyeol, vừa rồi cậu đá tôi mấy cái cũng dã man quá đi, thắt lưng tôi cũng sắp gãy tới nơi rồi !” Kim Jongin đạp trả Park Chanyeol một cước. Hai người lại bắt đầu nhao vào đánh nhau.

Lay phải đem tách hai người ra, ở bên tai Park Chanyeol nói cái gì đó, hai người một người túm lấy Jongin, một người túm lấy Kyungsoo, bắt đầu “thẩm vấn trước”.

“Hôm nay phải đem vấn đề giữa hai người giải quyết rõ ! Còn nhớ rõ hẹn ước trước đây của anh em mấy người chúng ta không ? Trong lòng có khúc mắc gì, ẩu đả mười phút, về sau vẫn sẽ là anh em tốt. Hiện tại ở đây có tôi và Park Chanyeol làm chứng, hai người mau lên, nếu như bị thương cái gì đó, còn có thể trực tiếp khiêng vào bệnh viện luôn, cũng coi như là tiện đôi đường !”

Kim Jongin cùng Do Kyungsoo đều im lặng, có chút xấu hổ mà không dám nhìn nhau, không một ai động thủ.

Theo lời Lay, Park Chanyeol tiếp tục nói lớn : “Mau lên ! Đừng con mẹ nó bức bọn tôi động thủ trước !”

Hai người do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là Kyungsoo vung lên nắm đấm trước, hướng về phía khóe môi Kim Jongin đấm một quả. Jongin nhếch khóe miệng, dùng tay lau một cái, rồi lại hướng nắm đấm về phía mắt trái Kyungsoo.

Tình cảnh trong chốc lát bị phá vỡ, chỉ còn lại, chính là sự bùng nổ vô tận. Không đợi Park Chanyeol cùng Lay phản ứng gì, hai người đã đem đối phương đánh tới máu thịt mơ hồ, hai người xem vừa rồi còn phải giật dây nay đã nhìn tới choáng váng, vội vã đi qua túm lấy hai kẻ kia lại, cho dù đã kéo ra một khoảng, vẫn thấy tay chân hai người cử động mạnh như cũ, giống như là một giây tiếp theo sẽ nhao vào chiến đấu tiếp.

“Đừng cản tôi, tôi phải đánh chết tên khốn kia !” Do Kyungsoo đột nhiên nói ra một câu, thẳng chọc tức tới Jongin.

“Cậu mới là thằng khốn, cậu chửi ai chứ ? Hôm nay không đem cậu đánh tới mức mẹ cậu cũng không nhận ra, thì tôi Kim Jongin đã phí công làm người !”

Bởi vì tình hình có chút không thể khống chế được, thậm chí có phần đẫm máu. Những người xung quanh đứng xem càng ngày càng nhiều, lập tức muốn gọi cảnh sát tới là lúc, Park Chanyeol cùng Lay quả quyết túm hai người kia xuống bãi đỗ xe.

“Hai vị dũng sĩ, xong rồi, mười phút qua rồi, hai người cũng tỉnh táo đi.”

“Mười phút nhanh như vậy sao ? Thêm mười phút nữa được không ?” Do Kyungsoo nhìn đồng hồ, cau mày oán giận. Kim Jongin ở bên cạnh cũng gầm nhẹ : “Thật con mẹ nói hối hận lúc đầu chỉ ước định có mười phút, sớm biết, đã định luôn là hai giờ, thì hiện tại cậu đã bị tôi đánh tới nằm trong quan tài luôn rồi !”

Hai người vừa buông tay, lại lập tức cuộn lại thành nắm đấm. Lay xoa đầu hét lớn một câu :

“Mẹ kiếp nghỉ một chút cho tôi ! Bắt tay ! Ôm nhau ! Sau này đừng có mẹ nó đang không có chuyện gì lại đi tìm chuyện đánh đấm anh em gì nữa, nếu như chuyện như này còn xảy ra, tôi trực tiếp mua luôn tên lửa của Nga bắn tan các cậu !” Từ trước tới nay Lay luôn là người trấn tĩnh đột nhiên nói ra một câu như vậy, cũng xem như là chế ngự được hai con khỉ đang dương nanh múa vuốt. Sửng sốt một chút, không tình nguyện mà vươn tay ra, bắt tay nhau. Lúc ôm đối phương, hai người còn không quên ở sau lưng nhau hung tàn đấm người kia một cái.

Đàn ông, thật ra cũng không có bị thần kinh gì. Bầu không khí xấu hổ ban đầu giữa hai người, vì một trận ẩu đả hỗn loạn như vậy, lại có thể giảm bớt rất nhiều. Trước sau cũng đã trôi qua nửa giờ…..

Tất cả mọi thứ cũng đều bình ổn lại, bốn người liếc nhìn nhau, cười tới ra nước mắt, kề vai sát cánh mà đi về phía trước.

“Đi STB hay là đi đâu ? Mặc dù không có Kris xui xẻo kia thúc giục, chúng ta cũng phải tìm một nơi uống vài chén chứ hả.” Park Chanyeol một bên cầm chìa khóa xe, một bên đưa ra kiến nghị. Dường như là trận ẩu đả vừa rồi chưa hề tồn tại qua.

“Không đi xa như vậy được, Diana còn đang chờ tôi, chúng ta tìm một quán bất kì nào gần đây uống đi.” Do Kyungsoo lau vệt máu trên khóe miệng, một bên nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Mấy người còn lại vừa nghe tới đó cũng không có nói gì nữa. Lay lên xe của Park Chanyeol, Jongin lên xe của Do Kyungsoo. Qua tầm mười ngã tư, cũng tìm thấy một quán bar nhìn không tồi.

Lúc ở trên xe Do Kyungsoo, Jongin ngập ngừng muốn nói lại thôi nhìn người kia. Do Kyungsoo dùng một tay lái xe, liếc nhìn Jongin một cái, bộ dạng hiểu rõ mà nói :

“Tôi cùng Diana kết hôn không có liên quan gì tới cậu, chúng ta có thân thiết như nào, tôi cũng sẽ không vì cậu trốn thoát, mà đem cả đời mình ra đùa giỡn.” Do Kyungsoo nhếch môi, khẽ cười thành tiếng.

“Lúc đó cùng tập đoàn Hải Sâm tình hình rất căng thẳng, Diana vẫn trong trạng thái không ổn định, bọn họ trong một đêm liền đồng ý thỏa thuận ly hôn, tôi thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.” Kim Jongin muốn nói tiếp, Do Kyungsoo liếc nhìn cậu một cái, đánh xe đỗ ngay phía sau xe của Chanyeol.

Mở cửa sổ, Do Kyungsoo cầm lấy hai điếu thuốc, một đưa cho Jongin, một cho chính mình. Theo hai làn khói mỏng manh, Do Kyungsoo chậm rãi nói tiếp :

“Cậu vẫn không hiểu quy tắc trò chơi của những người đó sao ? Chúng ta cũng chỉ là quân cờ dùng để giao dịch mà thôi, thành thật ở bên nhau, cũng chẳng có mấy người nghĩ tới đâu. Chỉ có thể nói, lúc đó hãng hàng không Độ Luân cần sự hợp tác đa quốc gia của tập đoàn Hải Sâm, mà sát nhập thế thôi. Hơn nữa, Diana dính chặt lấy cậu cũng chỉ là vì thiếu một bậc xuống, tôi cho cô ấy một bậc thang, thì cô ấy cần gì phải hao tổn vì cậu nữa chứ ?”

“Cậu từ trước tới nay đều rất ác cảm với việc này, lúc yêu Bối Nhi, cậu đã nói sẽ không chịu sự sắp đặt hôn sự của người trong gia đình.” Kim Jongin nhíu mày, thở ra một vòng khói, nhìn vẻ mặt lúc ẩn lúc hiện của Do Kyungsoo, lộ ra sự mơ hồ.

“Trước đây tôi còn chế giễu hai người anh trai tôi không yêu mà kết hôn, hiện tại, tôi hiểu rõ đó là tình hình an toàn nhất. Tôi mệt rồi, Jongin, trái tim tôi cũng chỉ lớn đến thế, lại còn phải giả vờ không chấp nhận ai nữa. Hiện tại cuộc sống kết hôn cùng Diana tôi rất vừa lòng, chúng tôi tôn trọng nhau, để gia tộc hai bên hài lòng, kết cục này rất tốt.” Nói xong những lời này, Kim Jongin thấy trong ánh mắt Kyungsoo lộ ra sự bất đắc dĩ. Jongin muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là nuốt ngược lại vào bụng, chỉ cảm thấy những điều bản thân muốn nói lúc này đều là vô ích.

Nhìn Park Chanyeol cùng Lay đứng ở cửa quán bar hướng hai người ngoắc ngoắc tay, hai người vốn đang muốn tiếp tục trò chuyện, liền tháo dây an toàn mà xuống xe. Trước khi xuống xe, Jongin vỗ vỗ vai Kyungsoo, chỉ nói một câu : “Nếu như quan hệ giữa hai chúng ta vì Luhan mà trở nên căng thẳng, trong lòng Luhan cũng sẽ không thoải mái. Bất luận hôm nay chúng ta đánh hay không đánh nhau, tôi cũng không hi vọng tình bạn giữa chúng ta có gì thay đổi. Nhớ lúc nhỏ câu cửa miệng của chúng ta là gì không ?” Jongin nhếch môi cười trêu chọc.

Do Kyungsoo giương khóe miệng, gật đầu : “Có chết cũng phải kéo mấy tên khốn các cậu tới chịu tội thay !”

Kim Jongin gật gật đầu, có ý tiếp tục nói : “Tôi sẽ bảo vệ tốt Luhan, không cần nghĩ tới phải hi sinh những thứ gì, kết quả e rằng cũng không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của cậu. Cậu vĩnh viễn là người bạn của tôi và Luhan, có lẽ còn hơn cả người thân.”

Hai người nhìn thoáng qua nhau, mắt nhìn tâm biết, khóe miệng cười yếu ớt, tất cả đã san bằng rồi.

Làm bạn biết bao nhiêu năm, đều là người chỉ số IQ không có thấp, lời vừa nói ra, những điều hai người nên hiểu, cũng đều có thể hiểu rõ.

Do Kyungsoo biết Jongin đã dốc hết số tiền tích lũy được bao nhiêu năm qua để thành lập một “quỹ ngân sách Patuo Sui” tại Mĩ, bên trong quy tụ rất nhiều chuyên gia học giả về lĩnh vực này. Nghiên cứu về các phương diện liên quan, trong mười năm kể từ kế hoạch ban đầu, hiện tại biến thành tám năm, nhưng vẫn chỉ ngừng lại ở mức độ nghiên cứu như cũ. Hiệu quả thu được vẫn chỉ như vậy, hai năm vừa rồi, quỹ ngân sách cũng không thu được thứ gì mang tính đột phá trong nghiên cứu. Mấy năm nay, Jongin đều ngụy trang giúp đối phương mua thuốc giảm đau, mang đến Mĩ một vài kết quả nghiên cứu mới nhất. Ngay từ đầu hiệu quả cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là thuốc tây không thể trị triệt để căn bệnh, gần đây hiệu quả càng ngày càng thấp. Tần suất Luhan cau mày đau đớn càng ngày càng cao.

Thật ra việc Luhan muốn Jongdae giữ kín bí mật chuyện này, Kim Jongin đã sớm biết rõ.

Lúc đầu căn cứ giúp Luhan thoát tội đại bộ phận đều thông qua người của Kris mới có được, Kim Jongdae không nói, thì Kris cũng sẽ cùng bản thân mình nói. Chỉ có điều bao nhiêu năm như vậy, điều Jongin vẫn luôn lo lắng chính là, chỉ cần Luhan không chủ động nói ra, Kim Jongin tự nhiên sẽ không hỏi, Luhan là một người mà toàn thân đều không có cảm giác an toàn. Nếu đối phương cảm thấy như thế này là tốt, Jongin cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh. Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng là mỗi lần chứng kiến Luhan vì che giấu nỗi đau mà làm ra những hành động khiến người khác đau lòng, cậu vân rất khó chịu. Không thể nói ra, chỉ có thể đi về phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, để đôi môi mình hôn lên trán anh, muốn làm giảm sự đau đớn trong anh.

Kim Jongin biết Do Kyungsoo muốn tìm Bạch Tuyết chính là Diana, năm đó Bạch Băng Băng chính là tình nhân của tý phú Mĩ Johnson, nhưng lại cùng cha của Do Kyungsoo xảy ra tình một đêm mà sinh ra Luhan cùng Lulin. Bởi vì vô cùng ham mê vẻ đẹp của Bạch Băng Băng nên Johnson vẫn không nói gì. Sau khi sinh Diana, Bạch Băng Băng vì bệnh mà tự sát. Johnson cũng chỉ đưa Diana đi. Lúc đó tập đoàn tài chính Độ Luân đang tiến hành sự thay mới giữa đời trước và đời sau, để đạt được quyền thừa kế quan trọng nhất, cha của Do Kyungsoo hoàn toàn không dám đem chuyện hai đứa trẻ ra ánh sáng, im lặng giữ kín suốt từng ấy năm. Cho đến mãi sau này, Do Kyungsoo mới bắt đầu điều tra về thân thế Luhan.

Kim Jongin hoàn toàn có thể biết được lúc Kyungsoo biết được tin tức này sẽ đau đớn phát điên đến thế nào. Dù sao cũng đã yêu quá lâu, yêu quá sâu đậm, cuối cùng lại phát hiện ra được người đó là anh em cùng cha khác mẹ của mình, bất luận là kẻ có trái tim mạnh mẽ thế nào đi nữa, bị quật ngã bất thình lình, cũng tuyệt đối không phải là sự đùa giỡn.

Nhưng Do Kyungsoo lại vẫn có thể như trước không chịu từ bỏ, vẫn kiên quyết giúp đỡ Luhan.

Lúc tại Sách duyên, sau khi từ miệng Park Chanyeol biết được Do Kyungsoo và Diana kết hôn, sự đau đớn thắt nghẹt trong tim Kim Jongin không một ai có thể hiểu nổi. Do Kyungsoo biết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn vì Luhan, mà làm tới chuyện này, chuyện này Kim Jongin sống chết cũng không thể nghĩ tới.

Kim Jongin kì thực hiểu rõ hơn bất cứ ai, chỉ có Diana và Do Kyungsoo là những đứa trẻ có gene thích ứng với 0.8% hiệu lực và tác dụng cho Luhan. Cậu chưa từng nghĩ qua làm như vậy, chỉ cảm thấy đó là một hành động vô nhân đạo, bất luận là đối với người bạn tốt nhiều năm của mình, hay là đối với Diana dù không có tình cảm nhưng đã có sự ràng buộc nhiều năm. Cuối cùng cậu lại phát hiện, Do Kyungsoo tự mình bước lên con tàu cướp biển, dùng một phương thức gần giống như chôn sống chính mình, lựa chọn này khiến Jongin vô cùng kinh ngạc.

Khi gặp lại Do Kyungsoo, tình cảm của Jongin rất phức tạp, muốn mắng chửi cho người kia tỉnh, nhưng là đồng thời cũng cảm thấy chút có may mắn. Chỉ cảm thấy nếu như quỹ ngân sách không thể đưa ra được một phương án hợp lí, vậy sự liên kết của Do Kyungsoo và Diana có thể đem tới cho Luhan chút gì đó. Vừa nghĩ tới đây, Jongin liền theo bản năng có một sự xem thường chính mình.

Vì vậy tại vấn đề này hai người đều chọn lựa im lặng, chỉ xem như là một sự cân bằng thay đổi. Bất luận kết quả ra sao, hai người vẫn là anh em.

Xuống xe đi vào quán bar, rượu mới uống được một chút, mấy người còn chưa kịp nói gì, đã đều bị chuyện cá nhân chặn lại, không thể không rời khỏi bữa tiệc. Lay là vì bị cục trưởng cục cảnh sát mời tới kiểm tra, không thể không quay về giải quyết ; Park Chanyeol là vì bà Park bắt đầu nôn ra máu,  mà Do Kyungsoo là vì bị Diana giục.

Vài người đều rót đầy chén mình, hẹn nhau lần sau, rồi liền vội vã rời đi.

Vừa về tới nhà, lại phát hiện ra đèn trên tầng vẫn sáng. Kim Jongin một bên dùng chìa khóa mở cửa, bất đắc dĩ mà nhìn Luhan đang nằm trên ghế sô pha ôm gối ngủ say, tivi đã nhiễu sóng, cùng với bên cạnh anh là tập kịch bản đang mở ra một nửa.

Kim Jongin ném chìa khóa xuống, tắt tivi, ngồi xổm bên ghế sô pha, nhìn người đàn ông với đôi mắt đang khép chặt, đôi môi hé mở. Dùng tay từng chút từng chút phác họa lên khuôn mặt anh, Ngồi ở đó, Kim Jongin đặt đầu anh lên đùi mình, nhẹ nhàng khe khẽ, chỉ sợ sẽ đánh thức anh dậy. Bởi vì cảm giác đau đớn, Luhan cứ chập chờn ngủ không yên, hôm nay có thể bình an ngủ say như thế, đúng là không dễ dàng.

Luhan vẫn đang miên man, khẽ một cái như vậy liền tỉnh giấc. Hàng lông mi khẽ hấp háy, con mắt từ từ mờ, nhẹ giọng mà hỏi : “Em về rồi à ?”

“Làm anh thức giấc rồi à ? Sợ anh ngủ không thoải mái, không nghĩ tới vừa thay đổi tư thế, anh liền tỉnh.” Kim Jongim cúi đầu hôn lên đôi môi đang cười yếu ớt của Luhan.

“Thực ra căn bản anh chưa có ngủ….” Luhan lại nhắm mắt lại, ôm lấy thắt lưng Jongin, nói thầm : “Nghĩ, em chưa về, thì anh còn thấy lo lắng, thấp thỏm không yên, lại sợ hãi.”

“……” Jongin khẽ cười nhìn anh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt đối phương.

“Sợ em rời đi, lại sợ em quay về…..” Luhan đem cả khuôn mặt vùi sâu vào bên hông đối phương nhẹ giọng nói, Kim Jongin ngây người, không biết nên làm gì tiếp theo.

“………”

“Nếu như, anh nói là nếu như, nếu như có một ngày, anh để em rời đi, em nhất định phải nghe lời anh, đừng quay đầu lại. Cứ như vậy mà đi thẳng về phía trước…”

“Luhan ?” Kim Jongin nhíu mày mà nhìn Luhan, cắt ngang lời nói của anh.

“Đừng hỏi anh vì sao….” Luhan khẽ trườn lên, ôm lấy bờ vai Jongin, híp mắt nhìn, để đôi môi mình chạm vào đôi môi đối phương. Kim Jongin đứng lên, chặn ngang eo Luhan, một bên hôn sâu, một bên cùng dây dưa đi vào trong phòng.

Jongin nheo mắt, ôm chặt thắt lưng Luhan, càn rỡ vội vàng mà hôn.

Cậu muốn nói với Luhan, em cái gì cũng biết rõ, nhưng xin hãy tin tưởng ở em, người em yêu à, tuyệt đối sẽ không có ngày đó đâu.

Ngoại truyện 7.

Byun Baekhyun hiện tại có chút phiền muộn trong lòng.

Giơ cánh tay lên nhìn thời gian hiển thị trên đó : 12 giờ 7 phút. Híp mắt do dự nhìn đống bát đĩa xoong chảo trong phòng bếp, trong lòng Byun Baekhyun liền dâng lên một cơn thịnh nộ trào tới đỉnh đầu.

Mặc dù từ trước tới nay đối với Lay vẫn luôn là lãnh đạm thờ ơ, nhưng là Byun Baekhyun hiểu rõ, nếu như bản thân không thích người kia, thì đã không ưng thuận ngầm cuộc sống hôn nhân nam nam của hai người 3 năm trời này. Hai ngày trước, hai người có chút không thoải mái, nói một cách chính xác, là chỉ có một mình Byun Baekhyun không thoải mái. Cậu biết, Lay là hi vọng bản thân có thể tiến xa thêm hơn chút nữa, phỏng chừng là đã cùng tổng giám đốc tập đoàn truyền thông nói gì đó, để cậu từ phó tổng biên tập lên thành tổng biên tập. Bình thường mặc dù nói Byun Baekhyun liều mạng vì công việc, có nhiều thành tích, nhưng ít nhiều vẫn là kém hơn so với tổng biên tập hiện tại, cứ như vậy đột nhiên thăng chức không chỉ có khiến cho nội bộ trong tạp chí xì xào, mà ngay cả bản thân Byun Baekhyun cũng thấy không thoải mái. Khi cậu muốn cự tuyệt chức vị này là lúc, ông chủ ý vị thâm trường mà nhìn Baekhyun, mỉm cười nói : “Tôi vẫn luôn cho rằng chức vị này sẽ làm tối đa hóa hiệu quả công việc của cậu. Mặc dù sự từng trải của cậu không bằng người kia, nhưng là tôi tin cậu có tiềm lực. Dù sao ở trong ngành, quyết định sự phát triển của tương lai không nhất định toàn bộ phải dựa vào thực lực, có đôi khi ý kiến chủ quan quan trọng hơn. Vị trí này cậu không làm, chúng tôi thà để trống, cũng sẽ không để cho người khác làm.”

Byun Baekhyun không phải thằng ngốc, cậu hiểu rõ ý đồ của tổng giám đốc, chính là muốn dồn ép cậu, một thời gian dài, cậu tự nhiên sẽ thuận theo sự sắp đặt này. Đương nhiên càng khiến cho Baekhyun thông suốt chuyện này, chính là việc Lay đã bắt đầu chen chân tham gia vào công việc của cậu, đây là việc cậu không thể chịu đựng được.

Byun Baekhyun đã rất lâu rồi không cùng Lay cãi nhau, ngày đó liền gọi một cú điện thoại, mắng chửi người kia một trận.

Chủ biên La Tiểu Hoa – người đã từng dẫn dắt cậu vào nghề, cũng như giúp cậu hiểu rõ được ngành nghề này, một bên thu dọn đồ đạc, một bên mỉm cười nhìn Byun Baekhyun :

“Cũng không phải cậu làm gì sai, cậu áy náy cái gì chứ ? Sớm đã cùng cậu nói qua nơi này là nơi mà cá lớn nuốt cá bé, hôm nay cậu không thay thế tôi, ngày mai sẽ có người khác ngồi vào vị trí này. Thực ra so với những người khác, tôi thấy cậu vẫn là thích hợp nhất.”

Byun Baekhyun đi tới trước mặt La Tiểu Hoa, ngập ngừng muốn nói lại thôi, có chút xấu hổ mà trả lời : “So với sự thành công, hiện tại tôi còn quen hơn với sự trung thành, La chủ biên, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm phát triển vị trí này.”

La Tiểu Hoa lắc lắc đầu, vỗ vai Baekhyun, ý vị thâm trường mà nói : “Con người không thể cả một đời trung thành với người khác, cậu nhất định phải tạo ra sự thành công của riêng mình, để người khác trung thành với cậu. Baekhyun, tôi tin tưởng cậu sau này sẽ làm tốt, nhưng hãy nhớ kĩ một câu của tôi, nghìn vạn lần đừng để những thứ bị hiện thực làm vẩn đục bao phủ, hãy luôn luôn mang theo năng lực suy nghĩ độc lập của cậu.”

Byun Baekhyun gật gật đầu, ánh mắt dõi theo người thầy chân chính duy nhất trong cuộc đời của mình.

Từ ngày đó trở đi, Byun Baekhyun liền dọn lấy hai bộ quần áo, mang đến văn phòng. Một phần là vì tức Lay tức đến liều mạng, một phần là vì tạp chí bận tới chết, cũng khó mà dứt ra để về nhà.

“Em yêu, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa, em về nhà đi.” Mỗi ngày sáng tối, Lay đều gọi điện thoại qua, cùng Byun Baekhyun lầm bầm lẩm bẩm.

“Tôi nào có thời gian rảnh rỗi mà chiến tranh lạnh với anh ? Hai người đàn ông, cả ngày dài cũng yêu đương, ngắn cũng yêu đương, anh không thấy ớn lạnh sao ? Đừng làm phiền tôi nữa, anh còn muốn như vậy, tôi sẽ đem số điện thoại anh vào sổ đen luôn. Còn có đừng có việc gì cũng gọi điện thoại qua đây, bận rồi, ngắt máy đây !”

Tuy rằng vẫn luôn bị mắng, bị chửi, nhưng là mỗi ngày Lay đều gọi hai cuộc điện thoại tới. Qua một hồi lâu, đột nhiên rảnh rỗi, Lay lại có thể mất tích không dấu vết, mấy ngày không những không gọi điện, cũng không có về nhà, đặc biệt là ngày hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại báo cũng không có, không có bất cứ tin tức gì.

Hôm nay là sinh nhật của Lay, từ trước tới nay Byun Baekhyun không giỏi nấu nướng lắm nay cũng đích thân làm vài món ăn. Gọi một cuộc điện thoại tới cho Lay, đầu dây bên kia vẫn là tiếng hộp thư thoại.

Byun Baekhyun bực mình, đứng lên cầm lấy chìa khóa muốn đi ra ngoài. Vừa mới nắm lấy tay nắm cửa, lại nhìn một bàn đầy những món mình nấu, cuối cùng cắn răng một cái, tìm một hộp giữ nhiệt lớn, gắp vào một chút đồ ăn, mang theo đi xuống tầng. Lúc đi ngang qua siêu thị, nghĩ hôm nay dù sao cũng là sinh nhật, không có rượu uống là không được, vì thế liền tiến vào siêu thị, Baekhyun tiêu ba mươi đồng cho một chai rượu nho, đây là loại rượu cực ngọt cậu thích nhất.

Mấy năm qua, mặc dù cậu vẫn là cùng Lay duy trì mối quan hệ. Nhưng giống như là vì tránh hiềm nghi, cũng như là không muốn nghe lời đàm tiếu bên tai, cậu không có cố ý tới khách sạn này. Cho dù có nhiệm vụ, cũng là phái cấp dưới đi qua. Lúc tiến vào sảnh khách sạn, lại giống như nhiều năm trước, Byun Baekhyun bị ngăn lại. Đầu tiên là giữ cậu lại, sau đó bọn họ đi thông báo một chút, kết quả đợi một lúc đã là đợi hơn một giờ.

“Xin lỗi vị tiên sinh, vì ngài không có hẹn trước, chúng tôi thật sự không thể để ngài vào trong.” Cô gái đứng trước quầy lễ tân có chút xấu hổ mà cự tuyệt trả lời. Tâm tình Baekhyun vốn không tốt, lại thêm việc bọn họ làm lấy lệ nhắc lại hai ba lần, khiến Byun Baekhyun triệt để tức giận.

“Cô có nhìn thấy cái thứ trên tay tôi hay không ?” Baekhyun hướng về cô lễ tân chỉ vào cái nhẫn trên tay, hét lớn một tiếng : “Cái thứ này là tên khốn Lay đeo lên tay tôi ! Cô cảm thấy tôi cần phải hẹn trước sao ?” Cô gái trước quầy lễ tân vốn vẻ mặt đang nghiêm nghị bị hàng động đột ngột của Baekhyun như vậy suýt nữa sợ mà ngã xuống đất, Đối phương bắt đầu đứng lên gọi một cuộc điện thoại nội bộ.

Đúng lúc này, trợ lí của Lay là Linda vừa hay đi xuống, nhìn thấy Byun Baekhyun đang nổi giận đùng đùng, liền vội vàng chạy tới.

“Byun tiên sinh ?” Linda khẽ mỉm cười chào hỏi, thấy Byun Baekhyun quay đầu lại, lúc này mới mở miệng : “Đây là nhân viên mới, cái gì cũng không rõ, ngài cũng đừng chê trách. Hơn nữa ông chủ hai ngày nay rất bận, cho nên mới cùng người dưới nói không muốn gặp ai, cô ấy cũng chỉ là nghe mệnh lệnh của cấp trên, nên mới giữ ngài lại đây.”

Byun Baekhyun vốn tức giận sôi sục vì câu nói này của Linda mới hòa hoãn lại chút ít, một bên xách túi theo Linda vào thang máy, một bên có chút hòa dịu mà hỏi : “Tôi cũng là gần đây tăng ca nên có phần mệt mỏi, lại thêm một đống chuyện hỗn loạn lung tung làm bực mình, nên mới trút giận lên cô ấy, lát nữa cô giúp tôi xin lỗi cô ấy một câu.”

“Ngài không mắng cô ấy, đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ mắng. Là cô ấy không có mắt nhìn người, cũng không biết hỏi người bên cạnh cứ như vậy mà giữ ngài lại, cũng là bài học cho cô ấy.” Dù sao cũng đã làm trợ lí cho Lay nhiều năm, rất giỏi ăn nói, lời nói rất nhẹ nhàng. Cũng chỉ cần một câu trả lời như vậy, khiến Byun Baekhyun không có áy náy nhiều, đồng thời cũng không có quy chụp lên đầu lãnh đạo nữa, rất là thỏa đáng.

Thế nhưng trong lòng Baekyun vẫn là không sảng khoái, chỉ cảm thân bản thân từ lúc nào đã biến thành con mọt trong cấu trúc thượng tầng, đi theo những thành phần thối rữa này mà hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt ? Vừa nghĩ tới đây, cậu liền hạ quyết tâm, lát nữa đi xuống, như thế nào cũng phải xin lỗi cô gái kia.

Dẫn Byun Baekhyun tới cửa, Linda cũng liền rời đi. Đẩy cửa ra, trong phòng không có mở đèn, một mảng đen sẫm, dọc theo ánh sáng ngoài hành lang, Lay đang ngồi trên ghế xoay xoa đầu đột nhiên ngẩng lên.

“Em yêu….em…” Lay có chút kinh ngạc mà nhìn Byun Baekhyun, đứng lên muốn đi qua, kết quả là thiếu chút nữa vấp vào đường dây điện thoại bên cạnh mà ngã.

“Chờ anh về nhà, anh không về, gọi điện thoại anh cũng không nghe, tôi nghĩ anh ở đây có tiểu tình nhân gì đó, nên cố ý qua đây chúc phúc anh một câu.” Byun Baekhyun vốn muốn mắng chửi “ai là em yêu của anh”, nhưng là khi nhìn thấy một Lay thông minh giỏi giang lúc này lại vẻ mặt suy sụp, tâm tình mắng chửi của cậu lập tức hóa thành hư không. Thậm chí lúc đối phương mở rộng cánh tay ôm lấy mình là lúc, bản thân cũng không giãy dụa gì.

“Về nhà em cũng không có nhà, lại thêm mấy ngày nay khách sạn xảy ra chuyện, cái gì cũng không suôn sẻ….”

Muốn nói mệt mỏi lắm, nhưng là Lay không có nói ra. Từ lúc ở quán bar bị gọi về, đầu Lay đã muốn suy nghĩ tới hỗn loạn rồi.

Nhắm mắt lại, Lay gần như đem toàn bộ trọng lượng cơ thể rơi xuống người Baekhyun.

Lúc trước SMS có hợp tác cùng với Kim Bỉnh Thành của <Thiên không chi thành>, hai khách sạn quả thực đã làm một số chuyện hãm hại đối phương. Lay biểu hiện có vẻ nho nhã hiền hòa, nhưng mà những người hiểu rõ tính cách cậu đều biết, người này cũng là một loại độc không nên giẫm phải. Trước đây Lay là một người luôn biết tính toán nhiều mặt của một vấn đề, sử dụng những thủ đoạn tương đối không trong sạch, khiến cho <Thiên không chi thành> không ít lần sa hố. Còn nhớ lúc vừa mới biết Byun Baekhyun, lợi dụng tạp chí <OK> để phanh phui những chuyện thối rữa “chơi gái” của Kim Bỉnh Thành, khiến cho cổ phiếu của <Thiên không chi thành> rớt xuống mức thấp nhất, sau đó nếu không phải có sự can thiệp của ngân hàng đa quốc gia, e rằng hiện tại đối phương đã phá sản rồi. Bao nhiêu năm qua, mặc dù đối phương không có nhàn rỗi, cũng thường giở vài chiêu trò với SMS, nhưng với năng lực xử lí khủng hoảng của Lay, lại thêm có mối quan hệ vững chắc với cấp trên. Mỗi lần đều có thể hóa giải mọi chuyện, lấy đó làm lợi thế.

Cho nên nhiều năm qua đối đầu với <Thiên không chi thành>, về cơ bản đều là Lay toàn thắng.

Thế nhưng gần đây, đầu gió hình như có khuynh hướng thổi ngược. Chính trị gia Ngô Nhẫn đã từng có mối quan hệ rất tốt với Lay, gần đây bởi vì thời gian “khóa kéo cửa” (có lẽ là một vụ bê bối chính trị gì đó) bị chính phủ tố cáo. Những người và chuyện cùng ông ta có quan hệ đều bị bên phía đối địch của ông ta điều tra ra. Bản thân vừa hay cũng bị dính dáng trong đó. Kim Bỉnh Thành túm được chuyện này, liên lạc với một vài người, muốn lợi dụng thời cơ đặc biệt, trực tiếp siết chặt cổ họng cậu, khiến cậu một nhát toi mạng.

Hai ngày nay, Lay đều trên thị trường “xuất” khẩu, nhưng hiệu quả cũng không có rõ ràng. Cổ phiếu SMS rớt rất nhanh, hội đồng quản trị lại ra áp lực lớn, Lay hiện tại chỉ biết liều mạng nghĩ ra cách dàn xếp chuyện này, bằng không, không chỉ có SMS có nguy cơ phá sản. Mà gia tộc họ Trương cũng đang lâm vào khủng hoảng từ trước tới nay chưa từng có.

Kì thực từ trước tới nay Lay đều cảm thấy bản thân sống rất mệt mỏi. So với Park Chanyeol sống không bị ràng buộc, Kim Jongin được sống tự do, Kris sống vì chính mình. Cũng bởi vì tính cách, Lay vẫn luôn tìm kiếm một cuộc sống cân bằng, giữa đủ mọi loại quan hệ khác nhau mà tìm kiếm một phương diện cân đối, có lúc, khi cơ thể sắp mệt mỏi tới tan vỡ là lúc, Lay đã nghĩ tới việc xé rách cái bộ mặt giả dối kia, nhưng là suy nghĩ tới cùng, lại chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đó.

Tất cả mọi chuyện này, cậu không muốn, cũng không thể nói với Byun Baekhyun. Mặc dù tuy nói người kia là người yêu của mình, nhưng hai người đều là đàn ông. Có những chuyện bản thân giải quyết không được còn than phiền oán giận không phải là phong cách làm việc của Lay. Cậu cho rằng bản thân nhất định có khả năng giải quyết chuyện này, bằng không, cậu sao có thể tự tin, cả đời này tận tình chăm sóc cho Byun Baekhyun ?

Tuy rằng không thể nói với người kia, nhưng là mỗi lần Byun Baekhyun xuất hiện, bất luận thái độ đối phương có bao nhiêu ác liệt, Lay đều có một cảm giác an tâm dị thường, chỉ cảm thấy cả người đều có một nơi để tựa vào.

Hai người cứ như vậy đứng ở giữa phòng, nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, Lay gắt gao mà ôm lấy Byun Baekhyun. Đầu ngón chân đối đầu ngón chân, trán đối trán, hai người đột nhiên hòa hợp như nhảy một điệu waltz.

“Anh quên rồi sao ? Hôm nay là sinh nhật anh.” Cũng không biết là bị bầu không khí cảm hóa, hay là đột nhiên uống nhầm thuốc, Byun Baekhyun lại có thể dịu dàng dị thường mà nói thầm.

“Thật ra sinh nhật gì chứ, cũng chẳng có gì đặc biệt. Ngược lại em lại giúp anh nhớ rõ, khiến cho anh rất vui….” Nói xong những lời này, Lay dừng lại một chút, cười yếu ớt lẩm bẩm : “Còn có, em đột nhiên dịu dàng như vậy, khiến anh có chút không quen…” Lay nhếch khóe môi, nhàn nhạt mà nói, trong âm thanh hỗn loạn xen lẫn chút mệt mỏi.

“A…vậy lần sau, em nhất định phải độc ác với anh thêm chút nữa…” Byun Baekhyun trêu đùa, mở to mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt mệt mỏi của Lay, rồi nghiêm túc mà nói : “….Có thể anh hiện tại nhìn tương đối suy sụp, nhưng em lại thích một Lay không quá mạnh mẽ như thế này.” Byun Baekhyun khẽ cười mà trả lời, trong âm thanh trộn lẫn chút trêu chọc.

Lời vừa nói ra, khiến cả người Lay đều như bị điện giật.

Đây là lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo Byun Baekhyun nói với mình chữ “thích”, không có lời nói ngạo kiều gì, cũng không có dấu vết của sự giãy dụa, vô cùng đơn giản, vô cùng tự nhiên mà nói thích. Lay chỉ cảm thấy toàn thân đều sảng khoái, sự hưng phấn trước nay chưa từng có khiến cả người cậu lâng lâng. Chỉ thấy rằng, nếu có thể như này, cậu thật muốn ngày nào cũng là ngày sinh nhật.

“Thực ra…..anh nói cho em một bí mật….Cái kẻ tên Lay không có mạnh mẽ như vậy đâu, lúc trước là vì trong nhà đột nhiên có biến cố, cậu ta không thể không kiên cường. Mà ở sau này, cậu ta vì một người đàn ông tên là Byun Baekhyun mà giả vờ mạnh mẽ như thế….muốn vì người kia mà chống đỡ cả bầu trời…” Lay khẽ mỉm cười, hôn lên hàng mi của Baekhyun.

Bầu không khí trong phòng nháy mắt ngưng đọng, hô hấp hai người đều trở nên có phần mất tự nhiên.

Im lặng nửa buổi, Byun Baekhyun mới chậm rãi nói : “Không cần phải vì em mà thay đổi gì hết,….nhớ cho kĩ, em là Byun Baekhyun, không phải cô nương mà cần anh phải nuôi dưỡng trong khuê phòng. Anh có thể có nhiều hơn một vạn chai Lafite, nhưng mà em lại chỉ thích chai rượu nho kém chất lượng một chai 30 đồng. Kì thực muốn ở bên em rất đơn giản, có bao nhiêu tiền, thì tiêu bấy nhiêu.”

“……” Lay bởi vì câu nói kia của Baekhyun, đột nhiên sững sờ, cả người đều cảm thấy như có một luồng khí ấm nóng bao quanh.

“Thực ra anh biết vì sao lúc trước em lại tức giận vậy không ? Không phải vì anh can thiệp vào công việc của em, cũng không phải vì sự quyết định của anh. Mà là bởi vì anh đang tính toán đẩy em rời xa dần thế giới của anh….”

“Anh không có….” Lay vừa định giải thích, Byun Baekhyun liền lấy tay che miệng đối phương lại.

“Hôn nhân cần phải có sự tôn trọng và bình đẳng. Anh đang dùng sự “tự cho là đúng” của anh khiến em trở nên lệ thuộc vào anh, nếu như cứ mãi như vậy, cuộc sống hôn nhân chúng ta cố gắng duy trì nhiều năm, sớm muộn cũng sẽ kết thúc…” Byun Baekhyun tựa cằm lên bả vai Lay, thấp giọng mà lẩm bẩm.

Lay cứng đờ người, dùng tay xoa đầu đối phương, không nhịn được mà khẽ co giật một cái.

“………”

“Anh có nghĩ tới vĩnh viễn không ?” Byun Baekhyun nhẹ nhàng hỏi.

“…….” Lay không chút do dự mà gật đầu. Ôm lấy bả vai Baekhyun càng chặt hơn.

“Vậy đừng có trăm phương nghìn kế chỉ biết nghĩ cho em cái gì nữa, cứ như bình thường, hãy để em làm một chút gì đó cho anh.” Byun Baekhyun nhìn Lay, hai người mắt đối mắt, môi đối môi, Lay khẽ híp mắt lại, không hề do dự mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi người kia.

Trong lòng Lay tự nói, cảm ơn em, đã nghĩ tới vĩnh viễn của chúng ta.

.

Park Chanyeol lúc biết được thông tin về mẹ bị ho ra máu, liền lái xe lập tức về nhà. Vừa vào phòng liền nhìn thấy Oh Sehun lo lắng hồi hộp đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách—cúi thấp đầu, nắm chặt tay, giống như là một đứa trẻ làm chuyện gì sai trái.

Đem áo khoác đưa cho quản gia, Park Chanyeol vội vã chạy qua.

“Em sao lại qua đây ?” Park Chanyeol bế Oh Sehun đứng lên, mới phát hiện khóe môi đối phương tím bầm, bởi vì Oh Sehun vốn rất trắng, khiến vết thương kia lại càng lộ rõ hơn, “Miệng em làm sao vậy ? Ai đánh em ?” Park Chanyeol cau mày, dùng tay vuốt nhẹ lên đôi môi đối phương.

Trong phòng có rất nhiều người, Oh Sehun có phần căng thẳng, bị Park Chanyeol làm như vậy, càng thêm lúng ta lúng túng. Che miệng, có chút bướng bỉnh mà đẩy ra,  thấp giọng trả lời : “Chị hai đi tìm em, chị nói bác gái muốn gặp em.” Oh Sehun lảng tránh mà trả lời, lại phát hiện hàng lông mày đối phương vì lời nói của mình mà càng siết chặt hơn.

Park Chanyeol túm lấy đôi tay đang che miệng của đối phương, trầm giọng, vô cùng tức giận mà nói : “Đừng có nói sang chuyện khác, vết thương trên miệng em là bị làm sao ?” Mẹ kiếp, là kẻ nào không có mắt dám động tới bát muội của cậu, bình thường bản thân cậu còn cẩn thận từng li từng tí sợ làm bị thương người kia, vậy mà có kẻ dám vượt mặt cậu ? Nếu như để cậu biết là thằng khốn nào làm, không đem kẻ đó giết chết, thì Park Chanyeol đã sống uổng phí cả đời này.

“Là tự em…em….” Oh Sehun cau mày, có chút không biết giải thích sao, muốn nói dối, kết quả khi đối diện với ánh nhìn nóng rực của Chanyeol, cuối cùng đành phải khe khẽ nói thật : “Cha em hôm nay không muốn em đi…muốn kéo em đi xem mặt…em phản kháng…ông mới không ngừng được cơn thịnh nộ….tát em một cái…anh không phải lo lắng đâu….em….” Đầu Oh Sehun cúi càng lúc càng thấp, trái tim Park Chanyeol bỗng chốc co rúm lại.

Đây là bát muội của cậu, lần đầu tiên trong đời, Park Chanyeol đã cảm động tới muốn nổ tung. Cũng không quản xung quanh có bao nhiêu ánh mắt kì quái đang nhìn. Park Chanyeol liền trực tiếp ôm lấy Oh Sehun, cúi đầu cắn lên môi người kia.

“Park…Park Chanyeol, anh….” Oh Sehun cau mày, muốn đẩy người ra, kết quả đối phương càng hôn càng sâu.

Ngay lúc dục vọng dâng tràn cao, Oh Sehun đã sắp bị sự xấu hổ nhấn chìm là lúc, cứu tinh xuất hiện.

Park đại tỉ cầm túi Hermes, đập thẳng lên đầu Park Chanyeol.

“Ah ! Đau !” Park Chanyeol lúc này mới buông đôi môi, xoa đầu, phóng ánh mắt như lửa thiêu căm phẫn mà nhìn chị gái.

“Sao không đau chết luôn đi tiểu tử thối ! Có bao nhiêu người, cậu kiềm chế lại một chút thì chết hả ? ! Cậu không biết xấu hổ, thì bát muội biết !” Nói xong, Park đại tỉ lập tức nở nụ cười, kéo Oh Sehun, thay đổi bằng ngữ điệu vô cùng mềm mại : “Bát muội, đi cùng chị, bác gái đang ở bên trong đợi em !”

Oh Sehun xấu hổ mà gật gật đầu, Park Chanyeol vẫn như cũ không chịu buông tay mà đứng ở đó, hai chị em mỗi người một tay mà kéo Oh Sehun, khiến cậu tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Em đưa bát muội vào.” Park Chanyeol muốn chặn Oh Sehun lại, nhưng mà sức của Park đại tỉ cũng không phải vừa, hung hăng túm lấy, Oh Sehun vốn không hiểu tình hình chỉ cảm thấy bản thân sắp rách làm hai luôn rồi.

“Mẹ muốn một mình nói chuyện với bát muội, cậu vào làm cái gì, buông tay, bằng không chị đây sẽ đem hết chuyện hồi nhỏ của cậu kể cho bát muội, để bát muội về sau cười nhạo chết cậu thì thôi !” Đại tỉ xuất chiêu độc, kì thực vừa rồi nhìn thấy Oh Sehun bị kéo qua kéo lại đến đau tay, Park Chanyeol đã muốn buông ra, lại thêm bị chị gái kích như vậy, khẽ run lên, buông ra luôn.

Nhìn thấy bóng dáng hai người bước vào trong phòng, Park Chanyeol đột nhiên vô cùng cáu kỉnh. Đi tới cửa sổ, tựa người, rút ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng, thầm nghĩ, chuyện cha vợ cậu nhất định phải đi giải quyết một chuyến, bằng không phỏng chừng bát muội sẽ chịu càng nhiều ủy khuất, mà chuyện hiện tại cậu nhìn không thấu nhất, chính là chuyện này.

Oh Sehun vừa vào, liền đi tới đầu giường. Bà Park đã bắt đầu phải dùng tới mặt nạ oxy, đã không còn loại khí thế oai phong rung chuyển trời đất, toàn bộ trở nên vô cùng ốm yếu. Trong lòng Oh Sehun đột nhiên đặc biệt chua xót, lúc bà Park vươn tay ra, Sehun liền vội vàng cầm lấy.

“Bát muội ?” Âm thanh yếu ớt kia, khiến cho Oh Sehun run lên.

“Bác gái, con ở đây.”

“Con đã thích tiểu tử nhà ta…Kì thực ta cảm thấy gả con cho thằng nhóc nhà ta…là có chút phí phạm…” Bà Park vẫn như cũ không mất đi sự dí dỏm. Vốn là lời nói đùa, nhưng không biết vì sao, lời vừa nói ra, Oh Sehun vốn mỉm cười, đôi mắt liền ngập tràn sự chua xót. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha mẹ ở nhà ra, bà Park là vị trưởng bối đối với cậu tốt nhất, ba năm qua, tuy rằng hai người không gặp mặt nhiều. Thế nhưng vẫn thường xuyên, Oh Sehun đều nhận được bưu kiện cùng quà của bà gửi về, quả thực là đối xử với cậu như con trai thứ hai.

“Bác đừng nói như vậy….” Nói xong, những giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống lăn dài trên mặt Sehun. Bà Park liền lấy tay giúp cậu lau đi.

“Tuy là oan ức cho con…nhưng ta vẫn là một người mẹ ích kỉ, chỉ hi vọng, con có thể cùng đứa con trai không mấy tốt đẹp của ta sống hạnh phúc quãng thời gian còn lại. Có lẽ có một ngày, nó sẽ làm tổn thương trái tim con, khiến con thất vọng,….nhưng là, đừng dễ dàng rời xa được không,….Hãy hoàn thành nguyện vọng của một người mẹ ích kỉ như ta, đừng để nó cô đơn mà sống trên thế gian này….” Những lời này của bà Park có phần hổn hển, có phần chậm chạp, nhưng là mỗi chữ vẫn rất đanh thép.

“Chỉ cần anh ấy còn yêu con, con sẽ không dễ dàng rời xa…” Oh Sehun nắm chặt lấy tay bà, khẽ đảm bảo, đối phương liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Dùng tay vuốt mái tóc trước trán Oh Sehun, bà Park run rẩy mà rút chiếc nhẫn trên tay mình xuống, muốn đeo lên tay Oh Sehun. Sehun ngẩn người, muốn cự tuyệt, nhưng là thấy đôi mắt yếu ớt nhưng lại cứng rắn của đối phương, đành phải buông lỏng tay, mặc cho bà đeo nhẫn lên.

Đó là một chiếc nhẫn vàng đính ngọc, từ kiểu dáng có thể thấy đây là một đồ cổ.

“Đây là lúc ta được gả tới nhà họ Park, bà của ta đã đưa cho ta. Hiện tại ta tặng nó cho con…”

“Nhưng….” Oh Sehun muốn nói, nhưng con là đàn ông.

“Chỉ cần con đồng ý làm người yêu của Chanyeol nhà ta, thì chiếc nhẫn này là của con…hai con phải thật yêu thương nhau…nhất định….” Lời còn chưa nói hết, bà Park đã ho ra máu, bác sĩ cùng y tá gia đình ở bên cạnh lập tức tiến vào. Oh Sehun được nhân viên y tế mời ra khỏi phòng.

Oh Sehun lúng túng từng bước từng bước lùi về phía sau, nhìn thấy bầu không khí tối tăm bao phủ trong phòng, lồng ngực cảm thấy hoảng loạn. Vừa ra tới cửa, Oh Sehun nhè nhẹ sờ lên chiếc nhẫn trên tay, trong đầu quay cuồng đủ mọi loại suy nghĩ, không cách nào giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro