Phần 15: Shhhhh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng sau...

Chaeyoung's POV:

Đã một khoảng thời gian kể từ cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng mình với Mr Panda (tại sao Lisa lại gọi hắn như vậy...), và mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mỗi sáng thức dậy mình đều buồn nôn và thường cảm thấy rất yếu. Mình cũng ăn nhiều hơn và có những giấc mơ kỳ lạ. Lisa lo lắng và muốn đưa mình trở lại bệnh viện, các bác sĩ nghi ngờ mình bị mãn kinh sớm khi nhận thấy kinh nguyệt của mình đã ngừng lại.

Nhiều ngày trôi qua, vấn đề về sức khỏe của mình ngày càng trở thành một bí ẩn. Mình đã xét nghiệm máu và kiểm tra nhiều lần, nhưng các dịch vụ của bệnh viện đã thất lạc hồ sơ của mình và mình vẫn đang chờ tin mới. Sau một tháng đầu chờ đợi, bụng mình đã hơi to lên, thậm chí còn cứng lại. Chúng mình quay trở lại bệnh viện và bác sĩ đã hỏi mình một loạt câu hỏi về lối sống của mình. Sau khi mình nói với ông ấy rằng mình chưa từng quan hệ tình dục, ông ấy bắt đầu căng thẳng rồi lo lắng hơn và yêu cầu làm các xét nghiệm bổ sung. Ông ấy chắc chắn nghi ngờ mình bị ung thư; mình đã tự tìm hiểu trên internet. Mình không nói một lời nào với Lisa nhưng cô rất thông minh. Cô sẽ biết ngay thôi.

Mình đợi ngày tiếp theo và đi cùng Jisoo thay vì cô. Mình muốn ngăn người bạn cùng phòng của mình khỏi chuyện này vào lúc này.

"Park Chaeyoung?" Cô y tá gọi.

Mình và Jisoo đứng dậy bước vào phòng bác sĩ. Ông ấy ngồi đó, trông nghiêm túc chết được.

"Hãy ngồi đi. Tôi phải nói cho bạn biết về tình trạng yếu ớt của bạn ..."

---------

Lisa's POV:

Khi Chaeyoung trở về nhà và Jisoo thì đỡ em, tôi biết có điều gì đó không ổn. Cô gái người Úc trông hoàn toàn lạc lõng và thậm chí còn không chào tôi. Em đi ngang qua tôi, ngơ ngác nhìn sàn nhà, rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Tôi ngay lập tức nắm lấy cánh tay Jisoo đang cau có và kéo chị ấy vào bếp. Tôi bắt chị ấy đối mặt với tôi và đặt tay lên vai chị ấy.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao chị lại đi lơ ngơ như zombie thế?"

Jisoo nhảy xuống và đi tới bồn rửa mặt tạt nước vào mặt. Sau khi chị ấy giải tỏa tâm trí, tôi hỏi lại và chị ấy chỉ nhún vai.

"Em nên hỏi Chaeyoung. Chị không có quyền nói thay em ấy."

Tôi càng lo lắng hơn, vội vã đến gõ cửa phòng ngủ.

"Chaeyoung-ah, em có sao không? Tôi vào được không?"

Không nghe thấy gì bên trong, tôi lặng lẽ bước vào và rón rén đi về phía giường ngủ. Cô sinh viên luật chỉ ngồi đó, thậm chí không nhận ra sự hiện diện của tôi.

"Chae?" Tôi gọi em một lần nữa.

Cuối cùng em cũng nhìn tôi, đôi mắt chết chóc của em khiến tôi hoảng sợ.

"Nói cho tôi biết có chuyện gì. Tôi sẽ giúp em!"

Em thở dài rồi dựa đầu vào bụng tôi khi tôi đang đứng trước mặt cô ấy. Em ôm eo tôi và tôi để mặc cho em làm vậy, cảm thấy rằng trước tiên em cần bình tĩnh lại.

"Lisa ... em đã đến bệnh viện với Jisoo để kiểm tra thêm và họ phát hiện ra rằng ...

... em đang mang thai."

--------

Chaeyoung's POV:

Điều đó là không thể, nhưng là sự thật. Đã có sự sống lớn lên trong bụng mình. Bác sĩ nghĩ rằng mình đã bị hiếp, hoặc mình đang phủ nhận việc mang thai, và ông ấy giữ vẻ mặt nghiêm túc suốt buổi. Mình yêu cầu siêu âm và họ xác nhận sự thật một lần nữa. Sau khi mình nói với Lisa mọi chuyện, cô cười ngượng nghịu.

"Em biết không, Chaeyoung, em có thể nói cho tôi biết nếu em có bạn trai ..."

'Em bê đê là do cô đấy, đồ ngốc'

"Em không có, thề với Chúa. Đó là kể từ lần cuối cùng chúng ta gặp kẻ ăn linh hồn và ..."

Mình thở dài. Mình không hiểu gì cả. Và mình sẽ giải thích điều này với gia đình ra sao? Có phải là một ý tưởng tốt nếu bỏ nó đi?

Đột nhiên, mình cảm thấy Lisa đang ôm vai mình, mặt cô vùi vào cổ mình.

"Bất kể em làm gì, tôi sẽ ở đây để hỗ trợ em," Cô lẩm bẩm.

Mình suýt khóc, nhưng mình vẫn mỉm cười. Mình cần Lisa trong cuộc đời mình. Khi nước mắt tuôn rơi, cô hôn lên thái dương mình, vuốt má mình để lau đi nỗi sầu muộn.

"Nếu em nghĩ rằng có liên quan đến Han, tôi sẽ điều tra cho em. Tôi có một số người bạn, những người này sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."

Mình quay đầu lại đối mặt với cô. Cô gần đến nỗi môi mình chỉ cách môi cô vài inch.

"Lisa-yah ..."

"Hở?"

"Nụ hôn đầu của cô là ai?"

"Sao tự nhiên em lại thắc mắc như vậy?" Cô đã cười. "Aish, đó không phải là vấn đề. Jisoo sẽ ở lại với em tối nay trong khi tôi đi gặp bạn."

Người Thái tuyệt sắc đứng dậy đi ra ngoài vài bước. Sau đó cô dừng lại và dựa vào cửa, một nụ cười nhếch mép quyến rũ trên khuôn mặt. Bối rối, mình nhìn cô đầy sợ hãi.

"Đừng nhớ tôi nhiều quá," cô nói cùng một cái nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro