Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa's POV:

Cha tôi tỉnh lại vài phút sau đó. Ông trông rất xanh xao và bị sốc. Khi tỉnh dậy, ông không thể cử động, và ông phải ngồi ở bên giường. Khi ông đứng dậy được, cha tôi lại gục xuống, nhưng ông không nhớ tại sao.

Tôi xem xét cửa sổ đang mở toang. Tại sao một con ma làm điều đó để đột nhập? Nó chỉ muốn cha tôi khiếp sợ thôi sao? Còn nước thì sao? Để cha nghỉ ngơi một lúc, tôi quay vào bếp lấy điện thoại, thật bất ngờ, màn hình đã bị vỡ.

"Thật là kỳ quái ... Ngôi nhà này có ma ám hay sao?"

"Mẹ đã về rồi đây!" Mẹ tôi nói từ cửa trước. Tôi chào và hôn lên má bà, ôm bà một lần nữa. Tôi nhớ vòng tay an ủi của bà.

"Mẹ, gần đây có chuyện kỳ ​​quái xảy ra không?" Tôi hỏi. "Cha vừa mới ngã gục một lúc trước và ..."

"Một lần nữa ..." Bà lẩm bẩm. "Lisa, mẹ phải nói với con vài điều. Chờ mẹ ở phòng khách."

Sau khi mẹ kiểm tra cho cha, bà quay lại và ngồi trên chiếc ghế dài. Bà đặt tay phải của tôi lên đùi, nghĩ xem mình nên nói gì trước. "Khi con ... con rơi từ ban công, 20 năm trước, cuộc sống của chúng ta đã thay đổi hoàn toàn. Hani, sau đó là con; quá nhiều với cha con. Ông ấy bắt đầu gặp ác mộng, giấc ngủ tê liệt và nếu gia đình Chaeyoung không gửi cô bé và chị gái đến trong những kỳ nghỉ, mẹ nghĩ rằng mình sẽ phát điên. Vai trò của tất cả các bậc cha mẹ là bảo vệ con của họ nhưng chúng ta đã thất bại tận hai lần. Cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng đã thực sự nuốt chửng cha mẹ."

"Nhưng con đã trở lại. Tại sao cha vẫn trải qua những điều này?"

"Mọi chuyện đã dừng lại sau khi chúng ta gặp lại con, nhưng ..." Mẹ bắt đầu rưng rưng. "Lisa, mẹ nghĩ có điều gì đó đang theo đuổi chúng ta. Và cha con là nạn nhân bị nhắm tới."

---------

Chaeyoung's POV:

Mình cau mày vì điện thoại của Lisa đột ngột tắt khi cô đang nói. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Buồn và lo lắng cho cô, mình bắt đầu khóc và Jisoo thở dài.

"Lisa sẽ quay lại, Chaeyoung. Em ấy chắc đã quên kiểm tra pin điện thoại."

"NHƯNG EM NHỚ CÔ ẤY!" Mình ôm gối khóc nức nở.

Sau đó, tụi mình nghe thấy tiếng động từ lối vào, Jennie hét lên.

"Em về rồi! Chị quên khóa cửa, đồ ngốc!"

Chị ấy bước vào phòng ngủ và dừng lại, đeo cặp của mình trên vai. Jennie nhìn Jisoo và mình nghi ngờ vì cả hai đang cùng ở trên giường.

"Yah, hai người đang làm gì vậy? Và tại sao đứa mang thai lại khóc?" Mình ngạc nhiên nhìn chị ấy. Chị ấy có ghen không ta? Mình nhếch mép và hôn lên má Jisoo.

"Unnie chỉ an ủi em vì Lisa không ở đây thôi."

Jennie nghiến chặt hàm, mình thích thú nhìn chị ấy rõ ràng là đang ăn giấm chua.

"Đừng hôn bạn gái của chị, Chae. Chị có thể là bạn của em, nhưng phải có giới hạn, đặc biệt là vì Lisa là bạn thân nhất của chị và là tên ngốc đã khiến em có thai." Chị ấy nói với mình, tay nắm chặt áo vì tức giận.

Mắt mình gần như rớt ra khỏi tròng và mình cười như ngáo.

"HAI NGƯỜI Á ??? EM RẤT HẠNH PHÚC CHO CHỊ! Đừng lo, Jennie, em sẽ không tán Jisoo đâu. Em chỉ đang làm cho chị ghen thôi. OMG, EM PHẢI NÓI VỚI LISA VỀ ĐIỀU NÀY!"

Khi mình đang lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mình nghe thấy tiếng Jennie ho.

"Nó đã biết rồi."

"Jinjja ?! Nhưng em ấy không nói một lời nào với tụi chị!" Jisoo thốt lên.

Jennie thở dài thườn thượt và lấy điện thoại ra cho chúng mình xem một bức ảnh.

"Sáng nay, em tìm thấy thứ này trên cửa gara nhà em."

Mình nhìn vào màn hình của chị ấy và phá lên cười, chỉ tay vào các cô chị của mình và chế giễu.

"Lisa thực sự là người giỏi nhất, cô có thể khiến em cười bất cứ lúc nào," mình cười khúc khích, lau nước mắt vì cười quá nhiều.

"Thề có Chúa, chị sẽ giết cái đứa khốn nạn đó ..." Jisoo lầm bầm. "Con mắm là đứa xấu xa nhất chị từng gặp."

"Em đã mất 2 giờ để lau cửa. Nó đã sử dụng một số loại giấy kỳ lạ liên tục dính trên vật liệu", Jennie nói thêm. "Em thích khi nó là một hồn ma hơn. Ít ra nó đã không làm rối tung đồ đạc của em và chế giễu em."

Mình phớt lờ họ và lấy cặp bỏ hộp cơm mà Lisa đã chuẩn bị cho mình ra, sau đó ngồi vào quầy bếp. Mở bữa ăn ra, mình há hốc mồm kinh ngạc. Cô đã tự nấu ăn á?

Jennie đến sau mình hít hà. "Loại phép thuật gì đây?"

Mình không trả lời và bắt đầu ăn, mém khóc vì đồ ăn ngon. Mình nhớ Lisa đến mức lồng ngực đau nhói, nhưng thấy cô luôn quan tâm chăm sóc mình cũng an ủi phần nào. Điện thoại của mình rung lên và mình kiểm tra tin nhắn thì thấy một tin nhắn từ người Thái.

Lisa: Xin lỗi, tôi gặp một số vấn đề ở đây, không có gì quan trọng. Nhưng tôi đã làm vỡ điện thoại của mình : '(

Mình: Đừng lo mà. Em đang ăn những gì người nấu; rất ngon đó! Cảm ơn người nhiều, em yêu ngườiiii.

Cô không trả lời ngay lập tức. Lo lắng, mình đọc những gì mình vừa nhắn tin và đỏ mặt điên cuồng. Có phải mình vừa thổ lộ với cô không?

Lisa: Tôi cũng yêu

Cảm thấy bối rối, mình tưởng tượng cô nói điều đó trước mặt mình.

Lisa: Em và con của chúng ta.

Mình phá lên cười và nhanh chóng đáp lại.

Mình: Tốt hơn là người nên làm thế. Người sẽ làm gì trong những ngày còn lại?

Lisa: Tôi không có việc gì ngoài việc chăm sóc cha tôi, vì vậy tôi đoán tôi sẽ nói chuyện với cái người dễ thương này.

Mình: Người nghe như một oppa.

Lisa : Tôi là thế đấy ;)

Tôi cười khúc khích trước câu nói của cô, sau đó nhận được ảnh chụp màn hình.

Lisa: Nhìn này, màn hình của tôi bị hỏng.

Mình: Hể? Lisa, em không thể thấy điều đó với ảnh chụp màn hình được AHAHAHAH, EM KHÔNG THỂ. VUI GHÊ

Lisa: OH, KHÔNG, TÀO LAO THÔI. Đừng chú ý đến nó. Giờ là buổi sáng, tôi chưa tỉnh hẳn ...

Mình: Chiều rồi.

Lisa:... Sao cũng được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro