Phần 4: Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không trả lời và muốn rời khỏi cửa hàng càng sớm càng tốt. Chaeyoung và Dahyun nhanh chóng đi trước tôi, thảo luận về trải nghiệm vừa nãy. Dahyun tràn đầy adrenaline của sự sợ hãi và đã sẵn sàng cho vòng thứ hai. Cô ta đúng là đứa máu S! May mắn thay, người tôi bảo hộ không muốn vậy và thích về nhà hơn.

Tôi để cả hai đi và đến quận của Jennie vì biết rằng bạn tôi sẽ trông chừng họ cho tôi, sau đó tôi đi dạo dọc sông Hàn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi cảm thấy mình bị rút cạn năng lượng. Tôi không biết bà già này đã làm gì tôi, nhưng điều đó vô cùng khó chịu và đáng lo ngại. Đó là lý do tại sao tôi tránh những khu phố như Hongdae; để tránh loại cuộc gặp mặt này. Tôi có thể đã chết, tôi không được an toàn.

Tôi trở lại căn hộ của mình vài giờ sau đó, khi trời đã tối. Chaeyoung ngủ rồi, em cuộn mình giữa giường tôi. Em đã làm rơi chăn ra khỏi giường khi đang ngủ. Sử dụng sức mạnh của mình, tôi lại đắp chan lại cho em để tránh em bị cảm lạnh. Chae lầm bầm trong giấc ngủ và đưa hai tay lên gần đầu. Tôi trông giống như một kẻ theo dõi đáng sợ, khi làm điều đó... Dù sao thì, tôi đã chết. Sự hiện diện của tôi trên trái đất lại chả đáng sợ vãi ra.

Tôi ra khỏi phòng sau khi tắt chiếc đèn ngủ mà Chae để lại rồi đọc sách trong phòng khách cho đến sáng. Sau đó, sinh viên thức dậy và chuẩn bị đến trường. Tôi quyết định không đi theo em hôm nay. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu nghiên cứu về con ma gặp ở Hongdae. Vì Internet không thể giúp, tôi hỏi nhiều người quen đã qua đời của mình. Irene, một trong những người bạn thân của tôi, một tinh linh mạnh mẽ, luôn có thể tìm thấy chị ngồi trên đỉnh một trong những tòa tháp của Seoul và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Chị không nhớ về cái chết của mình, bản tính u sầu và vẻ đẹp tự nhiên khiến chị trở nên bí ẩn hơn. Tôi phát hiện ra rằng một vài người được sinh ra với khả năng ngoại cảm đáng kinh ngạc và bà lão là một người có tiếng tăm.

Irene nói với tôi: "Chị cũng không biết bà ấy đã sử dụng chiêu trò gì với em và Mr Panda"

Mr Panda là biệt danh mà chúng tôi đặt cho con ma đã tấn công tôi, vì đôi mắt thâm quầng của hắn. Tôi nhìn đường phố dưới chân, suy nghĩ miên man. Irene ngồi bên phải, mắt nhắm nghiền.

"Lisa, trời đang mưa," Chị nói với tôi mà không nhúc nhích một inch.

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn những đám mây đen đang tụ lại trên bầu trời. Irene không thể làm được gì nhiều với khả năng di chuyển hay sức mạnh thuần túy, nhưng chị có thể cảm nhận được mọi thứ đang xảy ra. Chị giống như Charles Xavier của những bóng ma.

Một giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, đi qua cơ thể ma quái của tôi và rơi xuống nóc tòa nhà, ngay sau đó rơi xuống những người khác. Tôi nghĩ Chaeyoung đã rời đi mà không mang theo ô và có chút lo lắng. Tôi gửi lời tạm biệt tới Irene và di chuyển đến trường Đại học. Tuy nhiên, lớp học đã kết thúc, tôi thấy Chae đang chạy trong mưa, ôm cặp trên đầu để tránh bị ướt.

Tất nhiên, điều này không ổn.

Sử dụng sức mạnh của mình, tôi bắt đầu làm trôi những hạt mưa ra khỏi con đường của em, tạo ra một loại mái vòm trên người bạn cùng phòng trẻ tuổi của tôi. Em tiếp tục chạy trong một phút, sau đó dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Nước mắt của trời sẽ không làm phiền em, đêm nay," tôi mỉm cười nói. "Chúng không xứng đáng được vuốt ve làn da em."

Chaeyoung từ từ ngẩng lên. Em vừa giật mình vừa kinh ngạc. Thật là một cảnh tuyệt diệu! Em thật xinh đẹp và ngây thơ; khiến tôi muốn bảo vệ em bằng mọi giá. Tôi trầm trồ khen ngợi dáng người xinh đẹp, làn da vàng ngọc, đôi mắt nai tơ...

Tôi thở một hơi hài lòng. Tôi có thể dành hàng giờ để ngắm Chaeyoung mà không thấy chán. Em là một tác phẩm nghệ thuật. Một thiên thần thực sự. Cha mẹ em đã sử dụng phép thuật gì để khiến em trở nên hoàn hảo như vậy?

Người con gái dường như đã định thần lại và vội vã chạy đến tòa nhà của chúng tôi. Tôi theo sát em. Khi đến căn hộ của tôi, Chaeyoung bắt đầu cởi bỏ quần áo ướt và tôi nhìn sang chỗ khác. Tôi nghe thấy tiếng cọ xát của quần áo rơi trên sàn, rồi cánh cửa phòng tắm đóng lại.

Trái tim tôi đập rất mạnh trong lồng ngực ...

Trái tim ư?!

Không, tôi chắc chắn đã tưởng tượng ra điều đó. Nó đã dừng lại rồi.

Nhưng kể từ khi tôi gặp lại Chae, rất nhiều sự kiện kỳ ​​lạ đã xảy ra.Mr Panda, bà bói ... sâu thẳm trong tôi, tôi cảm thấy như mọi thứ sẽ thay đổi, cho dù thế nào đi nữa.

---------------

Jennie's POV:

Mưa như trút nước và màn đêm buông xuống. Tôi đang đi bộ trong khu phố mà tôi bị ám ảnh và rồi tôi nghe thấy tiếng khóc phát ra từ một ngôi nhà. Tò mò, tôi tiến lên phía trước, lắng nghe. Như thể có điều gì đó đang thôi thúc tôi lại gần. Một lúc sau, một cô gái trẻ bước ra trong cơn giận dữ, đầu cúi gằm. Một người phụ nữ có vẻ là mẹ đứng ở hiên nhà, nắm đấm giơ lên, như thể sắp đánh cô.

Cô gái đi qua gần tôi mà không nhìn thấy tôi và tiếp tục chạy. Hình bóng nàng biến mất sau màn mưa, vì vậy tôi quyết định đi theo.

Người lạ đi qua vũng nước, suýt bị trượt chân mấy lần. Nàng thở hổn hển, tay nắm chặt, dường như không biết mình sẽ đi đâu. Bất ngờ, cô gái loạng choạng ngã xuống, bị lăn mấy vòng trước khi dừng lại. Nàng chống người lên bằng khuỷu tay và tôi nghe thấy vài tiếng nức nở. Cảnh tượng thật đau lòng. Cuộc chạy trốn đầy vết xước ở tay và đầu gối. Máu đã chảy, nhưng nàng dường như không quan tâm.

Thay vì trở về nhà hoặc tìm nơi trú ẩn, nàng đúng đó, ẩm ướt và lạnh lẽo, không hề di chuyển. Tôi hoảng sợ nhìn nàng một lúc. Tôi thật lòng muốn giúp, nhưng tôi không biết phải làm sao. Tôi ghét tình trạng ma quái của mình hơn bất cứ ai khác, đặc biệt là trong khoảnh khắc này.

Nàng lúc này đang quỳ sau một chiếc ô tô đậu trên đường. Sau tất cả các lựa chọn, tôi sử dụng sức lực ít ỏi mà tôi có để mở khóa cửa xe. Điều này tạo ra một âm thanh nhỏ mà người chạy trốn kia không thể không nhận ra. Nàng ngước lên, nhìn xung quanh, ngập ngừng. Cuối cùng nàng cũng vào xe để tránh thời tiết xấu. Tôi ngồi với nàng trên băng ghế sau và nàng tìm thấy một chiếc chăn để ủ ấm. Nàng vẫn còn run rẩy nhưng tình trạng đã tốt hơn.

Cố gắng tháo vát, tôi bắt đầu tìm cách khởi động điều hoà. Tôi chỉ có thể di chuyển những vật nhỏ, chẳng hạn như nút mở khóa ô tô. Sau nhiều lần thử không thành công, tôi đã khởi động được điều hoà. Người lạ giật mình, ngạc nhiên nhưng không sợ hãi. Nàng tò mò nhìn vào bảng điều khiển khi bên trong xe đang ấm dần lên.

"Có ai ở đây không?"

Tôi ước tôi có thể trả lời nàng. Hơi nước dần hình thành trên cửa kính và tôi nảy ra một ý tưởng. Từ đầu ngón tay, tôi vẽ ra vài chữ cái, vừa thích thú vừa lo sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô gái này sợ tôi? Tôi chú ý theo dõi phản ứng của nàng và trước sự ngạc nhiên của tôi, khuôn mặt nàng sáng bừng lên.

"Có ..." Nàng đọc. "Mánh khóe gì vậy ... là ma à? Ồ, đợi đã."

Nàng thổi vào cửa kính để nhoà đi lời của tôi và để tôi tiếp tục. Tôi trả lời em, sau đó nàng vỗ tay đầy phấn khích.

"Thật tuyệt! Tên bạn là gì?"

"Jennie, còn cô?"

"Jisoo. Cảm ơn vì đã giúp tôi. Bạn không cần phải làm thế."

"Tôi cảm thấy như tôi phải làm vậy. Tại sao cô lại bỏ nhà ra đi?"

Nàng cười khổ. "Tôi đã có một trận cãi nhau với cha mẹ."

Một giọt nước mắt lăn trên má nàng và tôi muốn lau nó đi. Không ai đáng phải khóc. Tôi quan sát những nét đẹp của nàng và đặt tay lên tay nàng, ngay cả khi nàng không thể cảm nhận được tôi.

"Đừng khóc," tôi viết.

Tôi sẽ giữ ấm cho nàng, Jisoo. Tôi hứa.

###

Có bồ nào đang ngồi chờ điểm không :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro