Phần 5: Magnet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung's POV:

Trên TV, họ đã thông báo thời tiết sẽ xấu trong nhiều ngày. Mưa không ngớt và hoạt động của thành phố bị chậm lại.

Kể từ khi mình chuyển đến căn hộ này, những điều kỳ lạ đã xảy ra. Ngoài những đồ vật thường xuyên bị đổi thì lần mưa dầm dề này cũng không thể chạm vào tôi. Mình không sợ, chỉ tò mò. Theo lời thầy bói mà mình và Dahyun đã gặp, mình đã được theo dõi bởi một tinh linh tốt. Vì mình sống trong căn hộ của một người phụ nữ đã chết nên mình không ngạc nhiên lắm.

Mình luôn tin vào ma. Chủ nhân ban đầu của nơi này đã cứu mạng mình, 20 năm trước, khi mình chỉ là một đứa trẻ. Vào thời điểm đó, người trông trẻ mà bố mẹ thuê đã cố giết mình và chị Alice. Lalisa Manoban là người đã hiến mạng cho mình. Cô đã leo lên tòa nhà, nhảy và giữ thăng bằng như một siêu anh hùng thực sự và dùng cơ thể để bảo vệ mình khỏi cú ngã chết người.

Cô qua đời ở tuổi 21. Gia đình mình đời đời biết ơn cô. Gia đình giữ liên lạc với cha mẹ cô suốt thời gian qua và đến thăm mộ Lalisa thường xuyên. Mọi người yêu cô.

Và dường như cô không ngừng bảo vệ mình, kể cả sau khi chết. Việc nghĩ rằng cô ở gần mình như một niềm an ủi. Đôi khi, mình nhìn vào đồ của cô, cố gắng tìm hiểu thêm về cô. Mình biết cô xinh đẹp, thông minh và thân thiện. Lisa là mọt sách. Cô có những cuốn tiểu thuyết hầu như ở khắp mọi nơi trong căn hộ và căn bếp của cô có mùi trà và hoa tươi như thể cô vẫn tiếp tục nấu ăn suốt thời gian qua. Mùi hương của cô không bao giờ rời khỏi nơi này, mình yêu nó.

Cô thích thời trang và quần áo thường ngày. Trên một số bức ảnh cô ấy chụp với bạn bè, có thể thấy mình bị mê hoặc bởi nụ cười lạ thường của cô. Lisa rất vui tươi, tốt bụng, ngay cả khi hơi lười biếng. Mẹ cô nói với mình rằng cô mắc chứng rối loạn nhịp tim: tình trạng khó rời khỏi giường vào buổi sáng. Chà, nó không khác với ít nhất 75% dân số loài người.

Mình cố gắng giao tiếp với Lisa. Mình sợ nói với ai khác về điều đó khiến mình trông thật lố bịch hoặc thậm chí là điên rồ, nhưng mình khá chắc chắn rằng vị cứu tinh của mình chưa bao giờ rời khỏi thế giới này.

Ngày tháng trôi qua nhưng thời tiết xấu vẫn chưa rời đi và mình cũng vậy. Mình bắt đầu nói chuyện một mình, phòng khi Lisa có thể nghe thấy. Mình thậm chí còn cảm thấy ngại ngùng khi hát vì mong cô lắng nghe mình.

Trước khi mình có thể nhận ra, mình đã yêu một hồn ma mất rồi.

--------------

Lisa's POV:

Chae đang đi xuống lối đi của cửa hàng để tìm nguyên liệu cho bữa tối. Trong khi em lựa đồ, tôi xem các tờ báo khác nhau, cố gắng tập trung tâm trí. Người thu ngân đang đọc tạp chí, thả mình trên ghế. Mưa rơi vào cửa sổ và đài phát thanh phát vài bản nhạc ngẫu nhiên. Tôi gật đầu với nhịp điệu "Forever Young" của Blackpink và liếc nhìn Chaeyoung.

Đôi môi đáng yêu đến nỗi tôi muốn hôn của em mấp máy khi lặng lẽ đọc mặt sau của một gói bánh quy. Tôi từ từ dựa vào tường, đắm chìm trong suy tư.

Thật tình cờ khi được gặp lại em nhưng đây lại là một lời nguyền. Toàn bộ người tôi đau đớn vì những lý do rõ ràng: Tôi là một hồn ma và cả hai chúng tôi đều thuộc về hai thế giới khác nhau. Tôi không thể đâm đầu vào tình yêu khi không có ai ở đó để bắt lấy tôi.

Tôi đã trải qua ngày hôm nay với Jennie. Người bạn thân nhất của tôi liên tục nói về một cô gái mà cô mới quen gần đây. Cô khen ngợi những phẩm chất, nghe cô nói, Jisoo này thật hoàn mỹ.

"Tụi chị giao tiếp bằng cách sử dụng sương mù hoặc bụi vì chị không thể viết bằng bút quá lâu", Jennie cười thật lòng nói với tôi.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về Chaeyoung, làm thế nào tôi có thể nói chuyện với em nếu tôi đủ khả năng làm vậy. Tôi sợ mất hoặc làm tổn thương em. Tôi là một kẻ hèn nhát.

Chae đi qua chỗ tôi và tiến đến quầy thu ngân để trả tiền cho các bài báo. Với túi mua sắm trên tay, em mở ô và rời khỏi cửa hàng. Tôi đi bên em, không bận tâm đến cơn mưa đang tạt qua người. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để cảm nhận làn gió trên da một lần nữa. Thật không may, ma như tôi không có cảm giác. Cái chết không có vị gì, ngoại trừ vị đắng của ký ức.

Đường phố vắng bóng người. Ít ai dám ra ngoài với thời điểm này. Mọi thứ xám xịt, lạnh lẽo, ẩm mốc. Chae và tôi đang đi ngang qua một con phố nhỏ thì tôi nhìn thấy một chuyển động nơi khóe mắt. Mr Panda đang nhếch mép với chúng tôi. Hắn biến mất và tôi vội vã theo sau Chae.

Sấm sét đùng đoàng và tôi giật bắn người khi tia sét đánh trúng cột điện cách chúng tôi vài bước. Một cú nữa đanh xuống chỗ phía sau chúng tôi, tôi bắt đầu tập trung tất cả năng lượng để đề phòng trường hợp tôi phải bảo vệ Chae. Người con gái đã bỏ chiếc ô ra để tránh bị sét đánh. Em đang tìm kiếm một nơi trú ẩn như một chiếc xe hơi hay một ngôi nhà, nhưng không có nơi nào ngoại trừ các cửa hàng đã đóng cửa. Cơn bão trở nên quá dữ dội khiến em không thể ở bên ngoài được nữa; em phải nhanh chóng trở về nhà. Bầu không khí nặng nề và tôi nghe thấy những tiếng động lớn. Mối nguy ngày càng đến gần.

Chaeyoung đã đến được khu phố của chúng tôi mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Em định leo lên cầu thang bên ngoài tòa nhà thì tôi nhìn thấy tia sét. Nghĩ rằng người con gái sẽ bị đánh trúng, tôi nhanh chóng sử dụng sức mạnh để làm chệch hướng bất cứ thứ gì đang tiếp cận em. Nhưng điều tôi không ngờ là tia sét đã nhắm vào tôi.

Thông thường, tôi không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố vật lý, vì vậy tôi vô cùng ngạc nhiên và đau đớn khi tôi cảm thấy một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể. Tôi hét lên và ngã xuống, run rẩy.

Điện. Đó là điện. Năng lực chính của tôi. Tôi chắc mình là một nam châm tự nhiên, đó là lý do tại sao có rất nhiều tia sét trên đường đi của chúng tôi! Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng tôi lại bị đánh trúng. Tôi cảm thấy có gì đó xé toạc mình. Tôi không còn là người phàm nữa; Tôi không hiểu! Năng lượng của tôi giải phóng đột ngột. Tôi không kiểm soát được năng lượng của mình nữa. Tôi ngã quỵ xuống cầu thang, cơ thể bị kích động vì những cơn co thắt bất thường. Đầu tôi quay cuồng; tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là đau và ... và mưa.

###

Tôi đỗ NV1 rồi các bồ ạ. Đăng 5 chap ăn mừng chơi :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro