Phần 6: A second life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung's POV:

Trở về từ cửa hàng tiện lợi, mình phải nhanh chóng về nhà. Cơn bão ngày càng dữ dội hơn và mình không muốn mạo hiểm cuộc sống của mình ở ngoài đâu. Khi mình leo lên cầu thang của tòa nhà, mình nghe thấy tiếng sấm, sau đó là tiếng hét. Mình lo lắng quay lại thì thấy bóng dáng một người phụ nữ đang run rẩy. Toàn thân giãy đành đạch =)))

Mình thận trọng đến gần và nhận thấy cô ấy chỉ mặc độc quần đùi áo phông mà không mang giày. Mình thở hổn hển khi một tia sét khác đánh mạnh vào cô ấy và mình chạy đến chỗ cô ấy. Mình không thể nhìn thấy gì vì những cơn mưa này. Mình nhấc bổng người phụ nữ lên và bước nhanh vào bên trong tòa nhà. Mình đã cố gọi xe cấp cứu nhưng mạng điện thoại dường như không hoạt động vì bão. Mình kiểm tra mạch của người phụ nữ và thở phào nhẹ nhõm. Tạ ơn Chúa, cô ấy vẫn thở và nhịp tim của cô ấy vẫn ổn định.

Mình ôm cô ấy trên lưng, sau đó dùng thang máy để đưa cô ấy đến căn hộ của mình. Khi về nhà, mình đặt cô ấy trên đi văng và lau khô người cô ấy tốt nhất có thể. Mình vén một lọn tóc ra khỏi mặt cô ấy, rồi há hốc miệng.

Đó là ..? Mình nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, tìm đồ của Lisa. Mất một lúc, mình tìm thấy một bức ảnh của cô và so sánh cô với cô gái mà mình mang vào. Mình mở to mắt. Thật không thể tin được! Lisa đã chết cách đây 20 năm! Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hơn nữa, ngay cả khi cô còn sống, Lisa đã 40 tuổi và mặc dù phẫu thuật thẩm mỹ có nhiều tiến bộ, không ai có thể trông trẻ như vậy!

Mình lấy chăn quấn lấy người lạ. Bí ẩn sẽ được giải đáp khi cô ấy tỉnh táo. Mình kiểm tra khuôn mặt của cô ấy một lần nữa, cẩn thận hơn. Cô gái này thật đẹp. Tim đập nhanh hơn, mình cảm thấy má mình đỏ bừng. Mình nhìn sang chỗ khác rồi vội vã tìm thứ gì đó mà mình có thể tập trung vào. Mình xách túi đồ vào bếp nấu bữa tối. Mình cắt rau trong khi xem lại các buổi học. Kỳ thi ngày càng đến gần và mình muốn đạt điểm cao nhất. Nhưng mình không thể tập trung. Tâm trí bị xâm chiếm bởi cô gái tóc vàng kỳ lạ đang nằm trên ghế dài.

Mình nghĩ về Lisa và cố gắng tưởng tượng giọng nói của cô như thế nào. Nó có sắc sảo không? Ngọt? Trầm? Cô có thích con người mà mình đã trở thành không? Mình luôn cố gắng hết sức để xứng đáng với cuộc sống mà cô đã cho mình và mình muốn cô chấp thuận.

Trong khi mình đang xem món súp cá pollock khô, mình nghe thấy tiếng càu nhàu từ phòng khách. Mình hạ nhỏ lửa bếp và đến gần vị khách của mình. Cô ấy chống khuỷu tay ngồi dậy, quan sát căn phòng. Tấm chăn rơi xuống sàn, cô ấy nhặt lại để đặt trên ghế dài. Cô ấy nhìn mình chằm chằm mà không phản ứng gì và mình đáp lại ánh mắt xuyên thấu của cô ấy. Đôi mắt cô ấy đen láy, bí ẩn. Mình cúi đầu trước cô ấy.

"Chào, cô thấy thế nào?"

Cô ấy không trả lời. Sau vài giây, cô ấy nhận ra mình đang nói chuyện với cô ấy và mở to mắt. Cô ấy chỉ mình bằng ngón tay, có vẻ ngạc nhiên.

"T-tôi?"

"Vâng, cô," mình cười khúc khích.

"Cái quái gì-. Ưm, xin lỗi. Khi dám nói, toàn thân tôi đau nhức. X-xin lỗi nhưng ... rốt cuộc làm sao tôi lại ở đây?"

Giọng cô réo rắt như thể đã lâu không nói chuyện.

"Cô đã bị sét đánh. Tôi thấy cô nằm đó và tôi đã đưa cô đến đây."

Cô gái tóc vàng gật đầu, có vẻ hơi sốc. Mình ngồi bên cạnh cô ấy và lấy chăn che đôi vai đang run rẩy của cô ấy.

"Cô tên là gì?" Mình hỏi.

Cô ấy có vẻ hơi lưỡng lự, rồi trả lời. "Tôi là Pranpriya. Pranpriya Manoban."

Tôi thở hổn hển rồi nắm lấy tay cô.

"Chờ đã? Lisa? Sao có thể?!"

"Trông tôi có biết không?"

Mình đập vào tay cô. "Đừng xấu tính," mình nói. "Hãy biết ơn em không ném dép vào cô."

Cô thì thầm xin lỗi và mình nhìn chằm chằm vào cô, vẫn hoàn toàn lạc lõng. Cô có vẻ giống mình và mình không muốn ép cô quá nhiều. Người phụ nữ này, dù cô là ai, nên nghỉ ngơi trước.

"Chaeyoung ... em có thể giúp tôi đứng lên được không?"

Mình gạt đi tất cả những câu hỏi mà mình muốn hỏi cô sang một bên và gạt bỏ cảm xúc kỳ lạ mà mình cảm thấy sau khi nghe cô phát âm tên mình. Mình giúp "Lisa" đi về phía phòng tắm. Cô tự tìm đường mà không cần mình, chứng tỏ cô biết rõ nơi này.

Thêm vào đó, cô đang mặc quần áo mà mình thấy ở một số bức ảnh.

Mọi thứ có xu hướng làm cho mình biết cô là Lisa Manoban. Mình không hiểu làm thế nào mà cô vẫn có thể sống sót nhưng mình sẵn sàng đợi cho đến khi cô cảm thấy tốt hơn. Cô bước vào phòng tắm để sưởi ấm cơ thể ướt đẫm nước mưa trong khi mình đi tìm quần áo cho cô. Mình đặt quần áo lên kệ và đợi cô trong phòng khách. Hai mươi phút sau, cô mặc áo hoodie và quần ống loe đi ra ngoài. Đôi mắt cô có vẻ hơi đỏ như thể cô vừa khóc. Mình quấn tóc cô trong một chiếc khăn tắm và cô gục xuống ghế dài. Hoảng sợ, mình quỳ xuống và xem xét khuôn mặt của cô. Cô hẳn đã ngất đi vì kiệt sức.

"Làm thế nào cô vẫn còn sống ..." Mình lẩm bẩm

-------------

Lisa's POV:

Tôi từ từ tỉnh dậy khi mặt trời ló dạng. Tôi bất mãn rên rỉ và quay người về phía khác, quay mặt vào tường. Tôi ghét buổi sáng vì tôi phải thức dậy. "Dysania" là một từ được phát minh ra cho tôi. Tôi cuộn mình trong chăn, vùi đầu vào gối và rồi thực tế ập đến. Tôi đột nhiên mở to mắt và bật dậy, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Đó là lúc tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, Chaeyoung lén nhìn vào trong phòng. Em bước vào, mỉm cười.

"Chào buổi sáng! Cô cảm thấy thế nào?" Em hỏi trong khi đặt một đĩa thức ăn vào lòng tôi.

"Chào buổi sáng," tôi lầm bầm. "Tôi nghĩ ... Tôi nghĩ tôi ổn, ngay cả khi tôi nên yên lặng chết đi, ngay bây giờ."

Tôi nhìn chằm chằm vào trứng chiên và bánh mì tươi mà không biết phải làm gì. Chae nhìn tôi một cách tò mò trong khi tôi nhấp một ngụm nước cam và gần như bị sặc. Tôi uống hết nhanh quá! Đã lâu rồi tôi chưa được ăn. Chính xác là 20 năm! Tôi đã quên mùi vị của thức ăn. Mỗi phần của bữa sáng này là thiên đường đối với tôi!

Tôi đã không để ý rằng tôi đã khóc cho đến khi cảm thấy bàn tay của Chae đang lau nước mắt cho tôi. Em mỉm cười với tôi một cách dịu dàng và trái tim tôi như tan chảy. Em thật đẹp! Mùi hương của em rất tinh tế và lòng bàn tay của em thật mềm mại ...

"Cô có phiền nếu em hỏi cô một số câu hỏi không? Em chỉ muốn chắc chắn rằng cô là ... cô biết đấy..." Em nói với giọng ngập ngừng.

Tôi nhún vai và cố gắng chải tóc bằng những ngón tay, nghĩ về những gì có thể đã xảy ra với tôi. Tôi lơ đãng trả lời từng câu hỏi của Chae và chỉ quan sát em. Tôi không thể tin vào sự thật rằng tôi còn sống. Thật đáng sợ nhưng cảm giác tuyệt vời khi được trở lại thành một con người đã vượt qua bất cứ điều gì.

Tôi không có lời giải thích cho việc tại sao tôi còn sống. Có lẽ đó là số phận. Có lẽ tôi đang mơ, nhưng đó không phải là những gì một hồn ma có thể làm được.

Tính lãng mạn của tôi đã khiến tôi nghĩ rằng Định mệnh muốn tôi ở bên Chaeyoung, vì vậy đã cho tôi một cơ hội khác: a second life.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro