Phần 7: More than a friend

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung's POV:

Lisa đã giúp mình rửa đĩa sau khi ăn trưa. Mình không muốn cô làm vậy, nhưng cô nhất quyết không đồng ý. Khi mình mở tủ để xếp đĩa, mình nghe thấy cô nói:

"Em đã trở nên xinh đẹp và tốt bụng, tôi rất vui."

Mình đỏ mặt ngay lập tức và mỉm cười ngượng ngùng. "Cảm ơn cô đã cứu em, 20 năm trước. Sự hy sinh của cô không phải là vô ích. Em đã làm việc chăm chỉ để xứng đáng với cuộc sống này."

"Tôi biết, tôi đã quan sát em kể từ khi tôi chết," cô cười khúc khích.

"Có thật không?!" Tôi thốt lên. "Làm sao? Cô là ma à? Có phải cô đã ám em không? Một bà bói gần đây đã nói với em rằng có một linh hồn đang theo dõi em."

"Phải, tôi là một hồn ma. Nhưng tôi chỉ ám em khi em ở Seoul! Tôi cho rằng bà già này đang nói về tôi. Bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi cửa hàng của bà ấy."

"EM BIẾT MÀ. Em luôn tin vào ma và thực sự hy vọng rằng đó là cô vì em cảm nhận được ở mọi nơi em đến!"

Lisa phá lên cười và má cô ửng đỏ. Mình hỏi cô về cuộc sống sau này và cô khiến mình trầm trồ.

"Em luôn tự hỏi tại sao mọi người lại gọi tôi là phù thủy hay những thứ tương tự vậy ở trường. Cô đã sử dụng sức mạnh để bảo vệ em! Cô đã phá hủy cuộc sống xã hội của em, vào thời điểm đó!" Mình bật cười.

"Xin lỗi về điều đó. Nhưng những tên khốn đó đáng phải nhận một bài học ..." Cô lầm bầm với vẻ tức giận.

Mình đun một ít nước và pha trà trước khi cả hai ngồi trên ghế dài.

"Em hy vọng cô không phiền khi em sống trong căn hộ này," mình xin lỗi.

Cô lắc đầu và nở một nụ cười ấm áp. "Tôi thích có em làm bạn cùng phòng. Nơi này không còn trống trải nữa và sự hiện diện của em thật dễ chiụ."

Mình đỏ mặt ngượng ngùng khi nghe điều đó và thúc cùi chỏ vào người cô. Cô nhăn mặt vì đau trước khi trừng mắt nhìn mình.

"Này! Làm gì vậy?!

"Điều đó khiến em ngượng, đồ ngốc!"

Cô nhìn mình chằm chằm và nhếch mép.

"Thật nhạy cảm. Chờ cho đến khi tôi dùng những câu sến súa của mình nói với em."

"Tại sao cô lại dùng chúng?" Tôi nghi ngờ hỏi.

Lisa nhún vai, tách ra sau đó nhảy lên chỗ ngồi.

"Tôi có thể gọi cho bố mẹ tôi được không? Em có nghĩ họ sẽ tin tôi không? Và làm thế nào để tôi có thể trở lại trường?! Tôi đã từng chết và bây giờ tôi GIÀ rồi! "

"Em sẽ lấy máy tính xách tay và gọi điện video cho họ. Chúng ta sẽ thuận theo dòng chảy. Và đừng lo lắng về cái chết của cô, chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết! "

Lisa lo lắng gật đầu rồi vội vã vào phòng tắm.

"Cô đi đâu vậy ?!" Tôi hét lên trước khi cô đóng cửa lại.

"Tôi đi đánh răng không mẹ sẽ mắng tôi mất!"

Ngốc.

* * *

"Chaeyoung, con có khỏe không? Mọi thứ ổn chứ?" Mẹ Lisa lo lắng hỏi.

"Vâng, mọi thứ đều ổn ạ. Thực ra con muốn hỏi một điều ... Bác sẽ nghĩ đó là một câu hỏi kỳ quặc nhưng ..." Mình cười khúc khích vì xấu hổ.

Lisa cắn cắn ngón tay, căng thẳng. Cô nói với mình rằng cô cũng đã ám cha mẹ ở Thái Lan và cũng theo dõi họ. Cô tóc vàng này thậm chí còn giúp cha trúng số. Mình đã cười rất nhiều khi nghe điều đó!

"Eomma-nim, bác có tin vào ma không?" Mình hỏi.

Cô nhìn mình tò mò và cười khúc khích.

"Vâng, Lisa cũng tin vào họ. Cô ấy rất sợ họ và ghét họ!"

Lmao, nghiệp quật rồi. Lisa có vẻ hơi xấu hổ và quay mặt đi. Cô thật đáng yêu!

"Hehe, vậy con muốn cho bác xem một người. Bác đừng lo lắng, nhé? "

"Ngoại trừ việc con mời Trump tham gia cùng, bác sẽ không lo lắng."

"Aha, không, không đâu Eomma-nim," mình mỉm cười và để chút không gian cho Lisa bên cạnh. "Đây rồi..."

Cô không di chuyển, bị mắc kẹt tại chỗ. Cô nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt sợ hãi và mình cố gắng trấn an cô. Cuối cùng cô nhìn bằng một mắt trên màn hình và ngay lập tức trốn sau sofa. Được rồi, chúng ta có một con chó con con đang hoảng sợ, ở đó ...

Mình kéo cánh tay cô và bắt cô ngồi bên cạnh. Mẹ cô đánh mất nụ cười và im lặng. Sau đó, Lisa ngẩng đầu lên và tặng cho mẹ một nụ cười đẫm nước mắt. Cô gái tóc vàng bật khóc và mình vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Mẹ ơi, mẹ sẽ không tin con nhưng con sẽ kể với mẹ ..." Cô nói bằng tiếng Anh bằng giọng đứt quãng.

Thật lâu sau khi người phụ nữ lớn tuổi thổn thức. Cảnh này cảm động đến nỗi mình không để ý rằng mình cũng đang khóc.

"Nhưng, làm thế nào... Pranpriya, có thật là con không? "

"Mẹ không nhận ra con gái khi cô ấy ở trước mặt mẹ sao?" Lisa đùa tuy vẫn còn nức nở.

Họ tiếp tục nói chuyện nhưng bằng tiếng Thái. Vì mình không biết ngôn ngữ đó nên mình để họ ở cùng nhau và đi ra ban công để tự trấn tĩnh lại. Nếu ngay cả mẹ của cô cũng nhận ra cô là con gái, thì cô gái mà mình tìm thấy trong cơn bão thực sự là Lisa. Mình không hiểu tại sao, nhưng mình không sẵn lòng. Mình chỉ đánh giá cao sự may mắn mà mình có được khi cô trở lại.

Và điều ước quý giá nhất của mình có thể thành sự thật. Điều ước của mình là được yêu Lisa. Chờ đã, không, điều gì đã in sâu vào tâm trí mình vậy ...

----------------

Lisa's POV:

Tôi đã nói chuyện với mẹ không biết bao lâu, nhưng tôi có thể nhìn thấy qua cửa sổ, trời đã gần tối. Mẹ và tôi có rất nhiều điều để nói với nhau. Cha vẫn đi làm, nhưng mẹ nói rằng họ sẽ đến gặp tôi càng sớm càng tốt.

Tôi đứng dậy và đặt máy tính xách tay của Chae lên bàn cà phê. Tôi tự hỏi bạn cùng phòng đâu rồi. Tôi bước vào phòng ngủ và nhìn thấy em đang ngủ trên giường của tôi. Tôi đến gần hơn và nằm xuống đối mặt với em. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên em, mặc dù chúng tôi không nói chuyện nhiều.

Những cử động của tôi hẳn đã đánh thức em kể từ khi em mở mắt.

"Lisa?" Em thì thầm.

"Chaeyoung, tôi muốn cảm ơn em và nói với em rằng tôi rất cảm kích sự nỗ lực của em đã giúp đỡ tôi. Tôi thích em. Em có thể làm bạn của tôi không?" Tôi thì thầm.

Bầu không khí thật ấm cúng. Chúng tôi đã nói chuyện nhỏ hơn bình thường để giữ sự yên tĩnh. Má Chaeyoung ửng đỏ và cô gái xinh đẹp trước mặt tôi tiến đến nắm lấy tay tôi.

"Em nghĩ chúng ta thậm chí không cần phải hỏi. Cô đã cứu em và chăm sóc em lâu như vậy. Em coi cô không chỉ là một người bạn."

Tôi cảm thấy bối rối. Nếu Chae biết lời nói của em đã ảnh hưởng đến tôi như thế nào! Nghe em nói về tôi như vậy khiến trái tim tôi đập thật mạnh trong lồng ngực...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro