Chỉ là đi học thôi mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn về Ngọc sau khi trả tiền xong vội gọi cho Nhã thì thôi rồi Nhã để điện thoại ở trong túi cô, gọi cho Khang thì không bắt máy, cô vừa gọi vừa chạy đi tìm hai người nhưng không thấy hai người đó đâu. Cô lo lắm, cô biết Nhã rất yếu đuối ngoài mặt luôn tỏ ra mạnh mẽ vui vẻ nhưng sâu trong lòng những nỗi đau đang dần dần đánh gục Nhã. Ngọc không biết làm như thế nào nên về đứng trước phòng Nhã chờ. Cô cứ một lúc lại ngó nghiêng, hai tay bấu chặt lấy nhau cầu trời khấn phật, mỗi khi có xe taxi nào đi qua cô đều nhìn ngó chờ có chiếc nào đỗ lại không, hết xe này đến xe kia cô  không có chiếc nào dừng lại. Cái cây cảnh trước phòng Nhã bị Ngọc ngắt cho trụi hết lá rồi mà chưa thấy hai người kia đâu, nỗi sợ khiến Ngọc không kìm được nước mắt, đứng đó và khóc bao nhiêu người đi qua nhìn cô ánh mắt tò mò.
----
Từ xa thấy Khang đang cõng Nhã cô vội chạy tới, nhìn thấy cảnh này cô có phần ghen tị. Thấy chân Nhã bị thương cô vội sốt sắng hỏi:
" sao thế, làm sao để bị thương vậy này... Hả???" nhìn thấy cô mắt sưng Nhã biết ngay cô lại đứng khóc lóc rồi. Nó bảo Khang để nó xuống, nó cố gắng đứng một cách bình thường nhất có thể dang hai tay nói:
" vẫn khỏe chán không sao, tao thế này đi còn nhanh hơn mày ý chứ khóc lóc gì" vừa nói nó vừa lấy tay lau nước mắt cho Ngọc, còn véo véo má cô :
" mặt ai xinh vậy này, khóc xấu lắm cười lên mới xinh."
Ngọc ngước mặt lên nhìn nó cố cười nắm lấy tay nó:
" mày về với tao là tốt rồi"
Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo. Ngọc chợt nhận ra mình vừa lỡ lời bèn cười nói:
" thôi Khang về đi ở đây tôi lo được rồi, ông đứng đây lâu bà chủ nhà nhìn thấy lại càu nhàu giờ"
Khang nhìn lại Nhã dặn dò đôi ba câu rồi quay về.
Ngọc đỡ Nhã vào phòng, cô nhìn Nhìn Nhã cười cười nụ cười đầy bí ẩn:
" Chà, hôm nay có người được cõng, cảm giác thế nào thích không, sau này tao mà có người yêu cũng bắt ông cõng tao cả ngày" dù có lo lắng cho Nhã nhưng cô không dám nói đến chuyện vừa xảy ra, cô không muốn Nhã buồn.
" Yêu đương gì, con dở này, mày cũng biết tao với Khang chỉ là bạn thôi sao, bọn mày chỉ nghĩ vớ vẩn thôi à".

Nhiều người nhìn thấy Khang với Nhã hay đi với nhau, thấy Nhã là thấy Khang, hôm nào Nhã đi học là hôm đấy Khang đi học, hai người khoác vai, nắm tay trêu đùa nhau nhìn vậy ai trả nghĩ hai người họ yêu nhau.
---- đêm đến ----
Trong màn đêm tối Nhã đứng bên cửa sổ nhìn vào màn đêm tối, lạnh giá, lạc lõng nước mắt nó cứ rơi một cách vô thức, trong màn đêm tối nó mới gián sống thật với con người của nó. Đã bao lần nó nghĩ tới cảnh gặp lại anh, ngay trong mơ nó cũng mơ thấy anh nhưng ngay trong giấc mơ anh cũng dời bỏ nó, không biết bao nhiêu lần nó khóc trong bóng tối.

Phòng bên cạnh cũng có một người đang đứng ngắm màn đêm chung với nó. Ngọc cứ nghĩ thời gian sẽ làm cho Nhã quyên người đó, nhưng không cô đã sai rồi, hành động hôm nay của Nhã như một nhát dao vô hình đâm vào trái tim cô. Từ nhỏ cô luôn bị bạn bè bắt nạt, xa lánh vì cô là con lai nên ngoại hình cô khác với các bạn. Khi đó chỉ có Nhã bước tới nói muốn làm bạn với cô, chính Nhã dạy cô rất nhiều điều, mỗi khi gặp nguy đều có Nhã bảo vệ cô, từ lâu cô coi Nhã như một người hùng trong lòng. Dần dần khi thời gian trôi qua cô càng lo sợ khi nhận ra con người thật của mình. Cô cảm thấy an toàn và vui vẻ nhất khi bên Nhã, khi cô đau khổ có Nhã bên cạnh cùng cô vượt qua, cô sợ mất Nhã khi nó quen hắn. Cô thấy bản thân mình thật hèn hạ, đến chính mình cô cũng không dám đối mặt, cô không chấp nhận nổi giới tính của mình, ba mẹ cô sẽ ra sao nếu biết điều này, liệu Nhã có bỏ rơi và khinh bỉ nó không.
Cô đã quyết định khi khi học xong sẽ rời xa Nhã, cô nghĩ mình sẽ làm được, tự an ủi bản thân sẽ quên được Nhã, cô sẽ quen một anh chàng nào đó để thay thế Nhã. Nhưng không thời gian trôi đi là câu trả lời rõ ràng nhất với cô. Khoảng thời gian xa Nhã cô sống lắt léo khổ sở, tự kìm nén không gọi cho Nhã, cô cố gắng thích nghi cuộc sống bình thường. Khi nghe tin Nhã sẽ đi nước ngoài cô như chết lặng, như có ai đó bóp lấy cổ mình cô không thể thở được, sau một thời gian suy nghĩ đắn đo, cô quyết định sách balo đi học tiếng cùng Nhã. Cô chỉ mong được ở bên nó là một người đứng sau giúp đỡ, bảo vệ nó, cuộc sống chỉ cần vậy là đủ. Nhưng khi nhìn nó đau khổ vì ai đó tim cô đau lắm, cô muốn chạy tới nói hết cho Nhã.

Ở trong vũ trường ồn ào, mờ ảo cậu ngồi trên ghế ngây ngất trong men rượu và tiếng nhạc sập xình. Hình ảnh của Nhã cứ lúc hiện lúc ẩn trước mặt cậu. Cậu biết bản thân mình không đủ tốt, cậu hèn nhát không dám thổ lộ tình cảm này, không dám nói chi Nhã biết, cậu chỉ dám đứng sau lưng nhìn ngắm bóng dáng người con gái đó. Chính nó khiến cuộc sống một màu của cậu trở nên muôn màu sinh động bao nhiêu. Nếu như mất Nhã cuộc sống của cậu cũng sẽ vụt tắt.
--- sáng hôm sau---

Đang ngủ ngon giấc thì bị đánh thức bởi tiếng điện thoại Nhã lần mò định tắt đi thì thấy cô giáo gọi, hắng hắng giọng nghe máy, chưa kịp nói gì người bên kia đang nói rồi:
" hôm nay mà còn không đi học nữa là đợt gia hạn viza tới sẽ không có tên em trong danh sách. Sau tiết học thì lên phòng gặp cô".  Chỉ nói vậy và tắt máy mặc nó đang á khẩu không hiểu chuyện gì. Chân đang đau mà phải đi học ư cô hậm hực đi xuống giường sang ngõ cửa phòng Ngọc rầm rầm :
" Dậy đê dậy đê, con kia hôm nay tao đi học lát đi sang gọi tao"
Chỉ thông báo vậy xong lại lết thân về phòng mặc kệ người bên trong kia nghe đang đứng hình vì sợ mình nghe nhầm. Hôm nay nó đi học ư, hôm nay trời đẹp vậy mà đâu giông bão gì đâu , Ngọc cứ ngẩn ngơ đứng nghĩ.
Về đến phòng nó gọi cho Khang:
" anh em hôm nay tao đi học nha sang đón tao nha" đầu dây bên kia không phản ứng gì nó nhấn giọng nói to:
" hôm nay tao đi học,..   Nghe chưa"
Khang nghe xong mà tỉnh cả người hét lên: .
" mày đi học????"
Âm lượng quá to làm cho Nhã giật mình rơi điện thoại :
" Ừ, chỉ là đi học thôi mà làm gì mà bất ngờ vậy"
Rồi tắt máy luôn. Nó gãi gãi đầu, chỉ là hơn tháng nay nó không đi học thôi mà làm gì mà như nghe tin bão khẩn cấp vậy, lắc đầu rồi đi vào vệ sinh cá nhân

Nghe xong điện thoại Khang vui mừng chuẩn bị qua loa rồi chạy đến đứng trước cửa phòng chờ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dạngâm