Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Khải biến thái sở dĩ bị gọi là Khải biến thái bởi vì mỗi nhiệm vụ mà ông ta bố trí đều giống như đang đùa giỡn.

"Chạy qua ngọn núi này, tới ngọn núi bên kia là nhiệm vụ hôm nay của chúng ta liền kết thúc, mọi người phải cố gắng lên đó !" Vị hán tử cao lớn thô kệch chỉ tay về phía đỉnh núi, mặt không đỏ tim không đập.

"Thầy ơi..." Lâm Nhạc Nhạc giơ tay: "Tự nhiên em thấy chân đau quá có lẽ là vừa mới đau chân, xin hỏi có thể miễn tập không ạ ?"

"Không được" Thầy Khải nhe ra hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Thầy có thể chữa lành thương ở chân cho em, làm nó gãy một lần là được."

"Tự nhiên đồ nhi cảm thấy cổ chân đã khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn sư phụ đã quan tâm." Lâm Nhạc Nhạc lặng lẽ thu tay về.

Dean đứng ở một bên, cười lăn cười bò.

Lâm Nhạc Nhạc lại nhìn ngọn núi cao ngất kia một lần nữa, bắt đầu hoài nghi tối nay cô có thể bò về ăn được miếng cơm nào hay không, không, có lẽ cô phải nghĩ là cho tới ngày kia cô còn chưa có trở lại, liệu đội tìm kiếm có thể tới tìm cô hay không.

"Dean !" Lâm Nhạc Nhạc siết chặt vạt áo Dean: "Bạn rất yêu thương mình có đúng không bạn tốt của mình, bây giờ là cơ hội thể hiện của bạn đây ! Cõng mình đi nào !"

"Méo, tao từ chối !" Dean nhanh chóng vô cùng đưa ra câu trả lời.

"Aiz, mày nhẫn tâm vãi, mày đúng là giống y hệt thím Tô San bán bánh ngọt cách vách, vô tình, lạnh như băng !" Lâm Nhạc Nhạc trầm giọng bắt chước giọng điệu hay thấy trên các bộ phim cũ của nước ngoài.

"Cách vách nhà mày là nhà ông." Dean cắt đứt biểu diễn của cô, nhìn về phía các bạn học đã bắt đầu chạy: "Chúng ta bây giờ đang đếm ngược đội hình."

Đứa nào mà về cuối cùng trong khoá thầy Khải sẽ phải trả giá thật lớn, Lâm Nhạc Nhạc chợt cảm thấy lạnh sống lưng: "Vậy nhanh chóng đuổi theo !"

Dean mặt dù ăn nói không nể nang gì, nhưng lại là một người bạn tốt, không có vứt bỏ Lâm Nhạc Nhạc.

Trong lớp học alpha cùng beta đều có, không cần nhìn cũng biết dẫn đầu xông về phía trước chính là alpha, bọn họ lúc nào cũng hăng máu như đánh tiết gà.

Thể chất của Lâm Nhạc Nhạc thực sự không được, sau một thời gian chạy theo mọi người liền bắt đầu thở, cô thầm nghĩ lúc nào có thể nghỉ ngơi một chút.

"Kiên trì !" Dean nhìn thấy ánh mắt lơ lửng của cô liền biết cô đang dự định cái gì: "Đừng nghỉ."

Lâm Nhạc Nhạc kiên trì một thời gian, cổ họng liền nóng lên, giống như là muốn phun ra một búng máu, thật sự là kiên trì thêm không được nữa, khoát tay với Dean: "Không được, tao chờ thầy Khải tự tới tìm tao thôi."

Dean cũng dừng lại, hơi do dự: "Hay là tao cõng mày?"

"Không cần không cần." Lâm Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu: "Tao nghỉ một chút là tốt rồi, mày chạy đi, tao không thể làm gánh nặng của mày."

Xung quanh đây là đất của trường học, không có nguy hiểm gì, hơn nữa trong túi Lâm Nhạc Nhạc có di động, cũng không sợ không thể quay về.

Dean suy nghĩ một chút, dặn dò vài câu không cần cứng đầu, rời đi.

Lâm Nhạc Nhạc nhìn bốn phía một chút, chậm rì rì đi, cô còn nhớ ngọn núi này có suối, đi rửa mặt một cái cũng tốt, dù sao hiện tại cô vẫn còn thời gian.

Huấn luyện là dùng đường mòn chuyên dụng, chỗ khác cây cối đều mọc đan xen rậm rạp.

Lâm Nhạc Nhạc rất may mắn, chỉ đi một lát liền nghe thấy tiếng nước chảy, xuyên qua rừng cây quả nhiên thấy một dòng suối trong vắt.

Cúi người xuống rửa cái mặt sẵn tiện súc miệng, trái tim của cô vẫn đập mạnh như cũ, cảm giác khẩn trương không hề thoải mái, cô hít sâu một hơi, đột nhiên ngửi được một làn hương thơm ngát, cô vốn cho là hương vị của cỏ cây, thì một vật so với nước suối còn lạnh hơn chạm vào huyệt thái dương của cô.

"Buổi sáng tốt lành." Có người chào cô,từ phía sau kiềm chế một kẻ mà thể năng đã hao hết như cô một cách đơn giản.

"A." Lâm Nhạc Nhạc nheo mắt, nước suối từ trên mặt chảy xuống, thấm ướt cổ áo. "Không còn sớm, hiện tại sắp trưa rồi, nòng súng có thể chuyển dời tới phương hướng khác không, lá gan của tôi tương đối nhỏ."

Dừng lại một lát, cô mở miệng lần nữa: "Dalek."

Cỗ mùi thơm này cô cho là ở kì động dục mới có, thì ra bình thường cũng sẽ có sao. Chậc, có thể dùng nước hoa thật là làm cho người khác ghen tỵ.

Thiếu niên sau lưng tựa hồ khó chịu với sự bình tĩnh của cô, càng thêm dùng sức chỉa họng súng về phía cô, cảm giác có thứ lạnh như băng đặt ở huyệt thái dương thật là làm cho người ta đau đớn.

Lâm Nhạc Nhạc rũ mắt là có thể chứng kiến hình ảnh gò má Dalek chiếu ngược dưới nước suối, không giống với bề ngoài nhu hoà, ánh mắt hiện tại của cậu ta vô cùng sắc bén.

Cho nên nói sợ nhất là trêu chọc phải mấy người nghiêm túc sao, loại người này là siêu đáng sợ.

Chỉ có điều chính sự tồn tại của loại tính cách này vốn dĩ đã dễ dàng gây ra phiền toái.

"Cậu nổ súng tôi sẽ chết sao ?" Lâm Nhạc Nhạc đưa ra câu hỏi.

Vấn đề này của cô có chút kì quái, Dalek không trả lời.

Lâm Nhạc Nhạc hắng giọng một cái, mở miệng lần nữa: "Tôi là nói, ảo giác cậu tạo ra có thể gây ra tổn thương thật hay không?"

Câu hỏi này của cô tựa hồ giáng một đòn nặng trịch vào người phía sau, vốn là còn sát khí đầy người, lại buông ra khống chế đối với Lâm Nhạc Nhạc, để mặc cô xoay người nhìn thấy hai lòng bàn tay trống trơn - trong tay cậu cái gì cũng không có.

Đây chính là năng lực của Dalek, cậu ta đã từng nói có thể khống chế alpha, ảo giác có khả năng là phương tiện giúp cậu.

Đây là trường phái tinh thần lực ? Lâm Nhạc Nhạc tương đối có hứng thú mà quan sát Dalek: "Làm như thế nào được hay vậy?"

Dalek vẻ mặt phức tạp nhìn vào bộ dáng hiếu kì của cô: "Dù sao cũng bị cậu nhìn thấu."

Nói xong câu đó tinh thần của cậu ta trở nên sa sút: "Đối với cậu, một chút tác dụng cũng không có."

"Cũng, cũng không phải như vậy mà ! Ban đầu tôi còn thật sự cho là có súng, cậu làm rất tốt !" Lâm Nhạc Nhạc lập tức an ủi cậu, chỉ là càng về sau cô càng cảm thấy kì quái, có cảm giác chính mình an ủi không giỏi chút nào: "Đợi đến lúc cậu luyện tập được tốt hơn, chắc chắn là tôi sẽ nhìn không ra ! Cậu còn có thể tham gia đấu phép gì đó, khẳng định sẽ thắng."

Đúng là mấy lời an ủi này không có làm cho Dalek vui hơn chút nào, cậu càng thêm sa vào vực thẳm của chán ghét bản thân: "Tôi làm không được."

"Không không không, cậu phải có ước mơ chứ !" Lâm Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn về phía cậu: "Người muốn thành chuyện lớn phải có một tấm lòng kiên định, không cần dễ dàng buông bỏ, tôi tin tưởng cậu có thể !"

"Tôi cảm thấy cậu chính là trời sinh không mẫn cảm, dù cho kích thích tố hay ảo giác đều không có tác dụng đối với cậu." Dalek nghiêm túc trả lời cô, bày tỏ vấn đề cũng không phải là ở chỗ mình.

"...Tôi không mẫn cảm, thật xin lỗi cậu." Lâm Nhạc Nhạc quyết định không lại nói về chuyện này nữa: "Cậu vừa mới định uy hiếp tôi sao?"

"Đúng vậy." Dalek thật thà gật đầu: "Tôi thua hoàn toàn, tôi không có biện pháp nào với cậu, cậu hiện tại có thể đặt điều kiện"

Đứa trẻ này óc toàn cơ bắp hay sao á, Lâm Nhạc Nhạc chọt vào ót của cậu: "Tại sao tôi phải nói bí mật của cậu cho người khác biết, làm chuyện này tôi có lợi gì đâu chứ ! Cậu dù không tìm tới tôi tôi cũng sẽ không nói." May mắn là cậu tới, nếu không còn phải thấp thỏm mà nằm trên nền đất ở phòng Dean ngủ dài dài.

"Nhưng mà cậu cũng không có lí do gì giúp tôi che giấu chuyện này." Dalek nhìn cô nhíu mày: "Nói điều kiện của cậu đi, chỉ cần làm được tôi sẽ làm."

"Tôi đã nói tôi sẽ không để lộ cho người khác biết." Lâm Nhạc Nhạc cạn lời, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Dalek cô chỉ muốn đi cào tường.

Khắc tinh, đúng là khắc tinh ! Cô chính là sợ loại người nghiêm túc như thế này !

Phía bên Lâm Nhạc Nhạc, cô đang vò đầu bứt tóc, lại nghĩ có lẽ tóc mình mau trụi rồi, phía bên người kia còn đang ngồi đoan đoan chính chính. Dalek ngồi dưới tàng cây, những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá chiếu đến trên người cậu, ánh sáng cùng hình ảnh giao thoa, cậu ta giống như một con vật bé nhỏ nhìn cô, căng thẳng mà luống cuống.

Loại người này rất ít có cảm giác an toàn, Lâm Nhạc Nhạc nhịn không được thở dài từ tận đáy lòng.

"Hay là như thế này đi." Cô suy nghĩ một chút, bắt lấy đôi tay đang nắm chặt của Dalek, tay cậu thật lạnh, giống như là không có cách nào giữ lại nhiệt độ vậy: "Tôi cũng nói cho cậu biết một bí mật, như vậy chúng ta liền giống nhau."

"Giống nhau ?" Dalek nhanh chóng nhắc lại từ này, rồi ảo não cắn môi dưới, tựa hồ hối hận hành vi của chính mình.

Trong lòng Lâm Nhạc Nhạc thấy buồn cười, nhưng vẫn cố gắng bày ra bộ dạng bà đây là người đứng đắn.

"Vậy đây là bí mật của tôi." Lâm Nhạc Nhạc nhìn vào đôi mắt cậu, đôi con ngươi màu nước xanh biếc rất đẹp, hơi nhạt khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, hình như omega chính là có loại năng lực dễ dàng hấp dẫn người khác như vậy. "Tôi là người đến từ một thế giới khác."

Cô nói rất nghiêm túc, rất thận trọng.

"Tôi là người địa cầu, đến từ Trung Quốc, một nơi rất xinh đẹp."

Mấy lời này nói trong hoàn cảnh này làm cho Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình giống người thích đùa dai hơn.

Có chút khẩn trương, lại có hơi buồn cười.

Có gió thổi qua tai, sợi tóc phất qua mặt, đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Đây là lần đầu tiên tôi nói cho người khác biết, cậu phải thay tôi giữ bí mật đó."

Dalek tránh đi nụ cười của cô, ánh mắt nhìn qua hướng khác, cuối cùng rơi lên tay của cô, nhiệt độ là từ nơi này truyền tới, cậu nhẹ giọng mở miệng: "Nói dối kiểu này, cậu cho tôi là đứa ngốc chắc ?" Lông mi thật dài giờ phút này rủ xuống, một cảm giác hụt hẫng không tên dâng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro