Câu truyện đầu tiên_Venther (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi cánh cửa được hé mở, một luồng sáng chiếu rọi con đường phía trước, với những bông hoa và thảm đỏ hai bên trải dài như vô tận, tạo thành một con đường hướng tới nơi có một bức tượng của Phong Thần ở chính giữa.

Điều quan trọng nhất là, chú rể của cậu, Thần của cậu, đang đứng đó chờ đợi cậu.

Cô dâu bé nhỏ ôm bó hoa trước ngực, lòng đầy thành kính mà tiến lên phía trước, tiến đến hạnh phúc của mình.

Đám người với trang phục lộng lẫy đứng ở hai bên-nơi ánh sáng không chiếu đến, tụ tập kéo tới đây, không ngừng reo hò và cười đùa.

"Chúc mừng, Aether!"

"Chúc phúc cho người, chúc phúc cho người!"

"Nguyện Thần ban phước!"

Bỗng chốc, đám người đó đột ngột ngã xuống, biến thành những con chuột nhắt hoảng loạn mà chui ra từ đống vải dưới mặt đất, rồi tất cả đều bị một cơn gió xé nát ra thành từng mảnh.

"Thực đáng khinh, ta không muốn bị những thứ ma quái này chúc phúc đâu."Venti, với nụ cười lo lắng, anh bước tới trước mặt Aether- người vẫn đang cứng đờ ở đó với nụ cười hạnh phúc trên môi.

"Ah, đã trở nên như thế này rồi sao? Chẳng lẽ mình lỡ tới muộn một bước rồi sao. Aether! Gắng lên! Tỉnh dậy nào——"

Venti cố gắng lắc mạnh vai của Aether.

Gió ấm áp truyển tới, xua tan cái lạnh đi, và cơ thể lạnh lẽo, đông cứng của Aether cũng dần ấm lên, lấy lại sự mềm mại vốn có của một đứa trẻ.

Sau khi rũ bỏ được những cơn ảo giác quấn nhiễu tâm trí, Aether kiệt sức ngã vào vòng tay của Venti, ôm chặt lấy của anh.

"...Venti à?"

"Ừm, là anh đây nè, đừng sợ, anh thật sự là Venti mà em biết."

Aether hệt như một con mèo nhỏ bị cuốn vào cơn bão, cậu lo lắng ngước đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Venti, như để xác nhận rằng mình sẽ nhìn thấy ánh mắt trìu mến quen thuộc, chứ không phải là cái nhìn vô hồn khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo và rùng rợn.

Cậu ôm chặt lấy eo của Venti, vùi mặt vào lồng ngực của anh. Venti nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm truyền tới. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Aether, mãi cho đến khi Aether đủ bình tĩnh lại và sẵn sàng nói chuyện.

Nhận ra bản thân mình đã khóc, Aether liền xấu hổ mà đỏ mặt, nắm chặt vạt áo của mình, cúi đầu xuống, không dám nhìn Venti.

Thấy vậy, Venti lại kéo Aether vào vòng tay mình: "Em đã ướt ũng như thế này rồi mà không cẩn thận thì lỡ bị cảm lạnh thì sao, dù sao thì để anh ôm trong lòng như thế này cũng ấm hơn một chút đó."

"Venti, rốt cuộc đây là đâu...?"

"Anh biết em có nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà thời gian của anh không có nhiều. Thế giới này đang có liên kết chặt chẽ với anh, nên anh mới có thể tạm thời xâm nhập vào"

"Anh sẽ tranh thủ thời gian để trao đổi thông tin với em nhiều nhất có thể!"

"Hơi thở của Vực Sâu đã làm ô nhiễm vào một số trang sách, và dường như đã tạo ra vô số thế giới nhỏ trong đó. Trong từng thế giới nhỏ này sẽ có một số hình ảnh phản chiếu của chúng ta, nhưng đó tuyệt đối, không phải là chúng ta! Tuyệt đối không phải!"

Aether vội vàng gật đầu, nhanh chóng tiếp nhận thông tin.

Venti hài lòng nói tiếp: "Tóm lại thì, những thế giới nhỏ này đang dần vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, và xảy ra biến động. Hơn nữa, dường như có một số thế lực bên ngoài Teyvat cũng đang nhúng tay vào... Tụi anh đang nỗ lực điều tra chúng."

"Mọi người ở Teyvat vẫn bình an, nhưng vì em là Nhà Lữ Hành, có khả năng di chuyễn giữa các biển sao, từ thế giới này tới thế giới khác, nên những thế giới nhỏ này đã nhắm tới em. Họ muốn em hoàn thành nốt những câu chuyện vẫn còn dang dở của họ."

"Nói tóm lại, chỉ cần em thỏa mãn được yêu cầu của chúng, em sẽ được trở lại Teyvat thôi. Nhưng câu chuyện lần này đặc biệt nguy hiểm, anh sợ em sẽ bị lạc lối trong đây, nên mới vội vã vào đây tìm em."

Aether ngượng ngùng gật đầu: "Em hiểu kha khá rồi, cảm ơn anh, Venti."

Tuy Venti không nói rõ, nhưng việc anh xâm nhập vaog thế giới nhỏ này chắc chắn không hề dễ dàng. Aether lúng túng cấu tay, không biết làm sao để diễn tả sự cảm kích trong lòng.

"Ehe, giữa chúng ta mà phải nói cảm ơn sao. Nói thật, có thể ôm trọn lấy nhà lữ hành này trong tay quả thực hiếm có nha! Ồ, khuôn mặt của trẻ con của em thật mềm mại..."

Cảm xúc biết ơn trong lòng Aether nguôi ngoai bớt đi. Đối diện với vị Phong thần có phần kỳ quặc này, thật sự không kính trọng được.

Nhưng Venti đã cứu mình lần này, thôi thì để anh ấy sờ thêm chút cũng được.

"...Khoan đã! Tay anh đặt lung tung đi đâu thế!"

Aether hoảng hốt giữ chặt tay Venti, ngăn không cho Venti luồng tay xuống dưới vạt áo của mình.

"Wao, bụng nhỏ của Aether, thật sự rất mềm a."

"Nhột quá! Khoan đã, nhột lắm đó! Không được mà—"

"Á!" Venti bất chợp lãnh trọn một cú đấm, khiến cho đầu bị sưng to, "Sao nào! Người ta chỉ đang sờ cô dâu nhỏ của mình thôi mà!"

"Cái đó, cái đó..." Aether càng nói mặt càng đỏ mặt, trông như một quả bóng nhỏ đang giận dữ, khiên Venti không nhịn được mà lại sờ sờ thêm nữa.

"Em còn mang theo cả nhẫn cưới nữa này, cón gì để biện minh không."

Aether trợn tròn mắt, nhưng không thể phản bác được bất cứ điều gì.

"Được rồi, không trêu em nữa. Nhưng mà đám cưới này thì chắc chắn không thể tổ chức được đâu."

"Dĩ nhiên rồi, với cơ thể trẻ con này, thì anh muốn đi tranh phòng giam với Klee hay là muốn bị Yanfei còng tay lại"

Venti dở khóc giở cười lên tiếng: "Không phải vì lý do đó mà."

"Mà là vì bài hát đó," Venti nghiêm túc nhìn Aether rồi nói, "Toàn bộ bài hát là thế này."

Lữ khách Aether.

Thứ Hai ra đời.

Thứ Ba rửa tội.

Thứ Tư kết hôn.

Thứ Năm mắc bệnh.

Thứ Sáu chuyển nặng.

Thứ Bảy qua đời.

Chủ Nhật chôn cất.

Đây chính là cuộc đời của nhà lữ khách.

"Những ngày đầu thoạt nhìn có vẻ bình yên thế thôi, nếu không có anh can thiệp vào thứ Tư, thì có lẽ em sẽ gặp phải những chuyện cực kỳ tồi tệ. Nói gì là những ngày tiếp theo."

"Vì vậy, anh đã quyết định viết lại đoạn kết. Ma thần Barbatos gặp được tình yêu trọn đời của mình, nên đã quyết định không hấp thụ thêm sinh lực của đứa trẻ này nữa mà thả tự do cho em ấy. Cuối cùng, nhà thờ đầy nhuốm máu và chồng chất tội lỗi này trở thành đống đổ nát dưới tay của ma thần. Em nghĩ sao?" Venti nửa thật nửa đùa, giấu kín những tâm tư của mình phía sau câu truyện.

"Venti."

"Ừ?"

"Em nghĩ mình sắp rời khỏi thế giới này rồi. Em có linh cảm là vậy, đoạn kết của anh được thế giới nhỏ này công nhận, và chúng bắt đầu trở nên hoàn chỉnh"

"Vậy sao, thế thì tốt rồi. Cô dâu nhỏ của anh, xin hãy tự chăm sóc mình ở thế giới khác nhé? Dù sao thì, Ma thần Barbatos này đây cũng không nỡ làm tổn thương em, sao có thể để người khác bắt nạt em được."

"Khi về, em sẽ mời anh một ly, không giới hạn luôn nhé."

Hình bóng của Aether dần mờ nhạt, rồi biến mất khỏi vòng tay của Venti.

---Câu truyện đầu tiên: kết thúc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro