Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"["Em luyện đi, anh đi gọi điện thoại." Diệp Tu nói với Đường Nhu.

"Vâng." Đường Nhu còn chẳng buồn ngẩng đầu quan tâm.

"Alo?" Diệp Tu gọi điện thoại sang, tiếng nói đầu dây bên kia nghe thoáng chút mơ màng.

"Còn chưa thức hả?" Diệp Tu hỏi.

"A??" Tiếng nói kia chợt tỉnh táo hẳn, "Anh ở đâu?" Tô Mộc Tranh hỏi.]"

"Đau lòng quá, Lão Diệp, tôi còn tưởng rằng người anh tìm đầu tiên sẽ là tôi chứ aaaaaa, tại sao lại là em gái Tô?" Hoàng Thiếu Thiên che ngực nói.

"Em cùng Diệp Tu có mười mấy năm tình cảm, anh có sao?" Tô Mộc Tranh đắc ý nói

"Chậc... không kém bao nhiêu đâu" Hoàng Thiếu Thiên gãi đầu một cái

"Cũng đúng, thời điểm Hoàng Thiếu Thiên đi khắp thế giới cướp boss thì anh đã quen chú ấy, tuỳ rằng mỗi làn cướp boss tỉ lệ anh thắng cao hơn, sau đó cậu ta quen biết lão Nguỵ rồi đi đến Lam Vũ." Diệp Tu nói

"Chết tiệt, không muốn nhắc đến lịch sử đen tối!!!" Hoàng Thiếu Thiên nói

"Ừm, được." Diệp Tu ngoan ngoãn nói

"[- Tên của em là gì thế này?

Diệp Tu gửi tin sang.

- Phong Sơ Yên Mộc trong Tống từ, là Tống từ a

Tô Mộc Tranh đáp lại.

- Cứ thích đặt tên theo thơ văn, Quân Mạc Tiếu gì đấy, toàn là kiệt tác của em.

Diệp Tu đáp.

- Trông có vẻ có văn hóa mà

Tô Mộc Tranh đáp lại.

- Thế Nhất Diệp Chi Thu của anh là thế nào hả? Lỗi chính tả kìa, chị hai ơi, là Nhất Diệp Tri Thu mới phải chứ?

Diệp Tu nói.

- Ngoài ý muốn, đó là ngoài ý muốn.

Tô Mộc Tranh trả lời.

- Được rồi, em mau chóng luyện cấp đi càng nhanh càng tốt.

Diệp Tu nói.

- Người dùng acc của anh vừa rồi là ai thế?

Tô Mộc Tranh hỏi. ]"

"Phốc, thì ra Nhất Diệp Chi Thu là lỗi chính tả a." Tiếu Thì Khâm nói

"Khó trách tôi cảm thấy không đúng lắm." Trương Tân Kiệt nói

"Nhất Diệp Chi Thu, sư trên núi không cần cởi mấy lớp áo, Một chiếc lá rụng cũng hay trời sang thu. Là câu thơ này đúng không?" Dụ Văn Châu nói
["Văn lục" 文録 của Đường Canh 唐庚, và "Tuế thời quảng ký" 歲時廣記 của Trần Nguyên Tịnh 陳元靚 đời Tống có viết hai câu sau nhưng không ghi tác giả, chỉ biết tác giả đời Đường:
山僧不解數甲子,一葉落知天下秋。
Sơn tăng bất giải sổ giáp tử, Nhất diệp lạc tri thiên hạ thu.
(Sư trên núi không cần cởi mấy lớp áo, Một chiếc lá rụng cũng hay trời sang thu)]
(Editor: phần nghiên là phần giải thích câu của Văn Châu nha, search mấy này lâu ghê huhu)

"Ừm, gần đúng rồi." Tô Mộc Tranh nói, kì thật cái tên Nhất Diệp Chi Thu có chữ Diệp lấy từ Diệp Tu, Thu lấy từ Tô Mộc Thu. Điều này thì Tô Mộc Tranh không nói.

"[""Không phải anh muốn giúp em luyện cấp đâu, mà em tăng cấp thật sự chậm quá, vậy không phải sẽ làm lỡ kế hoạch của tụi anh sao?" Diệp Tu hiểu rõ đạo lý, bằng không đã nói "Anh giúp em luyện cấp", thế thì một người háo thắng như Đường Nhu sẽ không thể nào đáp ứng.

"Vậy được rồi" Đường Nhu cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, Diệp Tu quả thực dở khóc dở cười. Bản thân mình ở Vinh Quang là địa vị gì cơ chứ, giúp cày cấp thay mà người ta còn miễn cưỡng chấp nhận, chuyện này truyền ra ngoài, dám chắc sẽ bị mấy thằng trong Liên minh Chuyên nghiệp cười đến rụng cả răng.]"

"Phốc, ha ha ha, em gái này thật sự rất giỏi, bao nhiêu người muốn Lão Diệp luyện cấp cho cũng không thể, thế mà cô gái này lại không muốn." Trương Giai Lạc nói

"Haizz, mục tiêu hiện tại của em gái này vẫn là đánh bại anh a." Diệp Tu lắc đầu một cái nói

"Cô gái tên Đường Nhu này thật sự rất mạnh." Phương Duệ làm đồng đội của Đường Nhu cũng phải thở dài

"Diệp thần, tôi nghe nói Đường Nhu muốn gả cho một người phải đánh bại được anh?" Lý Hiên hỏi

"Đúng vậy, sao thế? Cậu thích Đường Nhu à?"

"Không, Đỗ Minh." Chu Trạch Khải nói

"Được rồi, Đỗ Minh đến anh cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Diệp Tu nói.

"Ừ." Chu Trạch Khải nói

Lam Hà cũng giống như Nguyệt Trung Miên không thể chen miệng vào, sau khi bắt đầu đọc sách, Hàn Văn Thanh vẫn luôn suy nghĩ, không biết là muốn cái gì "[28 con quỷ lùn, Bánh Bao Xâm Lấn 8 con, Đường Nhu 8 con, Diệp Tu lại 12 con, đã nhiều hơn họ 4 con.

Bánh Bao Xâm Lấn đã là cực hạn, không thể nhiều hơn, Đường Nhu vừa thêm 2 con, thành 10 con. Tuy rằng ít hơn Diệp Tu 2 con, nhưng cô biết rõ chênh lệch giữa cô và Diệp Tu. Nhưng Đường Nhu cảm thấy chênh lệch này không phải là do tốc độ tay, mà là do hiểu biết với Vinh Quang.

Cho nên nhìn thấy Diệp Tu có thể khống chế 12 con, Đường Nhu cảm thấy mình có lẽ cũng làm được. Có lẽ vì không quen trò chơi, nên mới khiến bản thân phán đoán không chuẩn?

Rất nhiều suy nghĩ thoáng hiện lên, Đường Nhu đã điều khiển Hàn Yên Nhu tiến lên, nhưng không ngờ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại giành trước lao ra, dùng thao tác chẳng khác gì Đường Nhu lúc trước đoạt lấy thù hận, đánh bay vào trận.

14 con, đây là tổng số quỷ lùn mà Diệp Tu đang đối phó.

Nhiều hơn Bánh Bao Xâm Lấn 6 con, nhiều hơn Đường Nhu 4 con.

Đường Nhu kinh ngạc. Thì ra người này còn chưa tới cực hạn sao?

Chưa kịp lấy lại tinh thần thì một tiếng pháo lại vang lên, Phong Sơ Yên Mộc thế mà dụ thêm 2 con quái nữa.

"Chẳng lẽ..." Khi trong lòng Đường Nhu sinh ra ý nghĩ này, quả nhiên nhìn thấy Quân Mạc Tiếu lao ra lần nữa, nhận thêm 2 con quái, tổng số đạt tới 16 con.

Chênh lệch chỉ là hiểu biết trò chơi?

Ý nghĩ lúc trước của Đường Nhu bắt đầu dao động. Chỉ tiếc lúc này cô không ngồi cạnh Diệp Tu, cô rất muốn nhìn thử, hai tay người này, có phải nhanh hơn tay cô không.

"Đùng" lại một tiếng pháo vang.

Đường Nhu ngơ ngác liếc sang Phong Sơ Yên Mộc, cô không tin tiếng pháo này lại là dụ quái, đây là đang tấn công, chỉ tấn công thôi nhỉ?

Kết quả cô nhìn thấy....... Phong Sơ Yên Mộc quay pháo lại, giờ mới bắt đầu đánh quái.

Lại hai em quỷ lùn hớn hở chạy tới.

18 con, tên kia thế nhưng có thể ứng phó được hả?

10 con, Đường Nhu miễn cưỡng đối phó được.

12 con, cô có suy nghĩ muốn thử một lần xem sao.

14 con, cô chỉ cảm thấy tình cảnh này quá mức kinh ngạc.

16 con, cô bắt đầu chân chính biết được sự chênh lệch giữa cô và Diệp Tu hóa ra không chỉ là  phương diện hiểu biết trò chơi.

18 con..... Đường Nhu đã không còn lời nào để hình dung cảm thụ của mình lúc bây giờ, cô chỉ nhìn thấy Quân Mạc Tiếu lại xông lên nữa, kéo hai con quái mới kia vào trong trận.

Đường Nhu chợt cảm thấy, đây tựa như một con đường dài dằng dặc. Không hiểu có thể học, kinh nghiệm có thể tích lũy, ý thức cũng có thể nâng cao. Nhưng tốc độ tay.... Đường Nhu cảm thấy tốc độ tay của mình đã là cực hạn, giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Kết quả cô lại nghe thấy tiếng pháo vang lên.

Đường Nhu đã muốn chết lặng, có lẽ một hồi sẽ là 22, 24, 26.... Hiện tại cứ kinh ngạc thế làm gì chứ?

Phong Sơ Yên Mộc quả nhiên không làm cô thất vọng, tiết tấu dụ quái không hề ngừng nghỉ.

"Chẳng lẽ chị này không có cực hạn sao..." Trong lòng Đường Nhu yên lặng nghĩ.

Nhưng không ngờ người lao ra đón quái, thế nhưng không phải Quân Mạc Tiếu, mà là Bánh Bao Xâm Lấn.

Đường Nhu kinh hãi, chẳng lẽ ngay cả tên này cũng sâu không thể lường sao? Mấy đứa gà mờ quả nhiên đáng sợ.

Bánh Bao Xâm Lấn rất nhanh dẫn hai con quỷ lùn về, thao tác nhanh nhẹn.

Đường Nhu cảm thấy mình chỉ nên lẳng lặng nhìn. Nhìn nhìn lại đột nhiên ngẩn ngơ: "Bánh bao sao bên cậu thiếu hai con rồi?"

"Thiếu hai hồi nào?" Bánh Bao Xâm Lấn khó hiểu.

"Vừa rồi không phải cậu dẫn thêm hai ư?" Đường Nhu hỏi.

"Đúng vậy."

"Hơn nữa lúc trước cậu có 8 con, không phải là 10 con sao? Sao vẫn 8 con?" Đường Nhu hỏi

"Vừa giết chết hai con rồi." Bánh Bao Xâm Lấn nói.

Đoạn đối thoại của cả hai người rơi vào tai Diệp Tu, hắn chỉ thấy buồn bực, hai đứa này ai mới là "gà" hả? Vừa nãy hai con quỷ lùn trong tay Bánh Bao ngã xuống, Diệp Tu đang muốn nhắc nhở cậu ta đến nhận quái, kết quả Bánh Bao tự mình xông lên, Diệp Tu đang xúc động vì Bánh Bao lanh lợi đột xuất, ai ngờ lúc này Đường Như lại mơ màng làm toán.

"Chết rồi?" Đường Nhu vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

"Hôm nay chúng ta thay đổi vũ khí cả rồi, sát thương mạnh mẽ hơn, nên không giống với khi luyện tập. Hiện tại chúng ta không cần dừng lại giết quái, chỉ cần một mạch đi tiếp, vừa đi vừa giết vốn không thành vấn đề." Tô Mộc Tranh bên này hình như cũng nhìn ra điểm nghi hoặc của Đường Nhu, giải thích sơ một hồi.

"À" Đường Nhu bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngày thường luyện tập chỉ là kế hoạch thôi, hiện tại có vũ khí cấp 25, mới có thể chân chính thực hiện được, cố lên nào" Tô Mộc Tranh nói.

"Hiểu rồi." Đường Nhu lên tiếng trả lời, thở phào một hơi, thì ra chênh lệch gì đấy, chỉ là cô nhất thời bị gà mờ nhập hồn nên mới suy nghĩ vớ vẩn thôi.

"Anh dẫn bao nhiêu con?" Đường Nhu hỏi Diệp Tu.

"16 con" Diệp Tu nói.

"#¥%...... ※" Đường Nhu rơi lệ đầy mặt, hóa ra không phải ảo giác, thật sự có chênh lệch.]"

"Cái này thật sự rất Tiểu Bạch."* Đường Hạo nói
(Editor: t cũng không hiểu khúc này:))) gg dịch vẫn dịch là tiểu bạch.)

"Cậu còn nói người khác? Hiện tại anh đoán cậu còn đánh không lại em gái Đường Nhu." Diệp Tu lộ ra ánh mắt bắt nạt

"....." Đường Hạo lựa chọn cẩu mang
(Cẩu mang: dây xích chó)

"Đợi đã, tôi muốn đi WC có được không?" Nguyệt Trung Miên nói

"Được." Hệ thống nói

Sau đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa phía trên viết WC, Nguyệt Trung Miên chạy vào

Diệp Tu ngây ngốc cười nói "Thật là nhân đạo."

Hệ thống: "Đúng."
====================
*Bỗng dưng nghĩ ra ý nghĩa từ Tiểu Bạch nhờ khúc dưới:)) chắc là Đường Hạo đang chửi Diệp Tu thật là chó đ*:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro