Chương 19 + 20: Anh hối hận sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖Chương 19: Trong nhà có quặng

Tiểu Mễ nhanh chóng đáp lại WeChat.

Tiểu Mễ: Anh Cố, anh đến người nhà cũng không nhớ sao?

Cố Thanh Nhượng: Ừm, nói cho anh là được rồi, ba mẹ anh còn không?

Tiểu Mễ tỏ vẻ 'đang lựa lời để nói', ước chừng qua gần năm phút, cô mới hồi phục tinh thần.

Tiểu Mễ: Anh Cố, năm đó vì muốn gả cho Giang tổng, anh đã cùng người nhà tranh chấp quyết liệt, bảy năm qua chưa từng hồi gia.

Cố Thanh Nhượng:......

Tiểu Mễ: Hơn nữa lúc trước anh còn hạ một lời thề rất dữ tợn, nói là nếu đã bước ra rồi thì sẽ không trở về. Dù cho bị Giang Nhất Thần đuổi ra đường làm ăn mày cũng tuyệt đối không quay lại Cố gia.

Cố Thanh Nhượng:......

Cố Thanh Nhượng: Sao năm đó anh mẹ nó lại ngu như vậy?

Tiểu Mễ: Rất ngốc ấy, anh là con trai độc nhất, trong nhà lại có mười mấy căn hộ, mấy chục mảnh đất, anh biết bây giờ người ta gọi cái này là cái gì không?

Tiểu Mễ: Gọi là trong nhà có mỏ quặng! Nếu sống không được trong giới giải trí thì cũng có thể quay về kế thừa gia sản vài tỷ, chính là nói anh đó!

Cố Thanh Nhượng: Anh bây giờ đổi ý còn kịp không?

Tiểu Mễ: Không thể, cha mẹ đã đoạn tuyệt hết mọi quan hệ với anh. Trước đây anh sinh bệnh, em đã thử gọi cho ba anh một lần, nhưng ông ấy còn chưa nghe xong đã dứt khoát treo máy."

Cố Thanh Nhượng chỉ biết tấm tắc kêu rên.

Năm đó cậu rốt cuộc đã trúng loại tà gì vậy, núi vàng núi bạc khu mỏ thì không cần, lại một hai chạy theo Giang Nhất Thần tận bảy năm.

Cố Thanh Nhượng thật sự muốn đâm đầu vào tường chết cho xong.

Cả đêm, Cố Thanh Nhượng chỉ nghĩ đến Cố gia, chờ sau khi li hôn, cậu nhất định phải trở về xin lỗi mới được.

Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, bọn họ có lẽ sẽ không tuyệt tình đến mức một chút tình cũng không lưu lại.

......

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Nhượng ngồi phi cơ bay đến Hải Xuyên chuẩn bị quay 《Phong Tiềm Doanh 》.

Hải Xuyên ba mặt đều là núi vây quanh, khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt, mặc dù thời tiết cuối thu mát mẻ dễ chịu, nhưng nhiệt độ ở đây vẫn khiến người ta có chút không chịu nổi.

Bởi vì thời gian quay phim tương đối dài, Tiểu Mễ đã tìm cho Cố Thanh Nhượng một chung cư nhỏ. Cô đã thuê người quét tước sạch sẽ từ trước, chuyển đồ vào ở nữa là xong.

Phi cơ vừa đáp đất, Cố Thanh Nhượng liền mang hành lý bước ra, sau đó vội vàng thông báo đến đoàn phim.

So với mấy diễn viên khác, cậu tiến tổ trễ hơn một tháng.

Cậu cùng những người khác không quá mức thân thuộc, may mà có Tiểu Mễ tinh ý, sớm đã chuẩn bị quà để Cố Thanh Nhượng mang theo, không để cậu khẩn trương quá mức.

"Anh là Cố Thanh Nhượng à?"

Cố Thanh Nhượng vừa thay xong y phục liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi thân mặc bạch y chỉnh tề đang đứng sau lưng cậu.

Là CP trong phim của cậu, Tiêu Tử Dạ.

Tiêu Tử Dạ so với Cố Thanh Nhượng trẻ hơn không ít, y phục tiên khí phiêu nhiên, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vài nét trẻ con, rất đáng yêu.

Cố Thanh Nhượng gật đầu, "Là tôi."

"Oa." Tiêu Tử Dạ chạy quanh Cố Thanh Nhượng vài vòng, hai con mắt cũng sắp rớt ra ngoài.

Nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Anh so với ảnh trên mạng sao lại khác xa thế? Anh làm bằng cách nào vậy?"

"Cậu nói là giảm cân sao?"

Cố Thanh Nhượng nhìn chiếc cằm thon gầy của mình phản chiếu trong gương, thành thật nói, "Ăn ít một chút, tự nhiên sẽ gầy."

Tiêu Tử Dạ sửng sốt, sau đó đau khổ nói, "Không được, em còn phải đến trường, không ăn sẽ đói."

"Tiểu hài tử nên ăn nhiều một chút."

"Ai là tiểu hài tử, em thành niên ba tháng rồi." Tiêu Tử Dạ ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thanh Nhượng một cái.

"Được được được, thành niên ba tháng là tiểu bằng hữu." Cố Thanh Nhượng cười, "Vậy mấy tháng tiếp theo xin chỉ giáo nhiều hơn."

"Yên tâm, em sẽ dạy anh."

Cố Thanh Nhượng:???

"Em dạy anh? Lúc anh được ra mắt, em còn đang mặc quần rách đáy đó có biết không?"

"Nhưng anh không phải bình hoa sao?"

Tiêu Tử Dạ vẻ mặt vô tội.

Cố Thanh Nhượng:......

Bình tĩnh bình tĩnh, Cố Thanh Nhượng.

Không được chấp nhặt với tiểu hài tử.

Tiêu Tử Dạ vô tâm vô phế nói tiếp, "Mọi người đều nói kỹ thuật diễn xuất của anh đặc biệt tệ, đến người mù còn diễn có thần hơn anh."

"Tiêu Tử Dạ!"

Người đại diện của Tiêu Tử Dạ chạy tới, đây là một nữ nhân đã hơn ba mươi tuổi, cô cổ quái nhìn thoáng qua Cố Thanh Nhượng, sau đó không được vui mắng Tiêu Tử Dạ, "Em chạy tới đây làm gì? Đạo diễn kêu em kìa, nhanh qua đi."

"Được." Tiêu Tử Dạ gãi đầu, sau đó hướng về phía Cố Thanh Nhượng chỉ chỉ, "Vậy lát nữa gặp."

Người đại diện lôi Tiêu Tử Dạ đi.

Thanh âm có chút đứt quãng: "Về sau hạn chế tới lui với Cố Thanh Nhượng một chút...... cậu ta ăn vạ thành thói, nói không chừng lại mang đến tai tiếng cho em...... Anti-fan của cậu ta rất nhiều, em chơi với cậu ta không được lợi gì tốt đâu......"

Đáy mắt Cố Thanh Nhượng trầm xuống.

"Mắt chó mới xem thường người khác như vậy."

Tiểu Mễ hung hăng "Phi" một tiếng.

Cố Thanh Nhượng cũng không so đo, cậu ngồi lên ghế ngửa đầu nhìn Tiểu Mễ.

"Kỹ thuật diễn xuất của anh tệ vậy sao?"

Tiểu Mễ cứng đờ: "Anh Cố, không đề cập tới kỹ thuật diễn xuất thì chúng ta vẫn là bạn tốt."

Cố Thanh Nhượng không tin, lấy điện thoại lướt lướt.

Cậu muốn xem kỹ thuật diễn xuất của mình rốt cuộc là tệ tới mức nào?

Trên lý lịch của cậu không phải đã viết, cậu chính thức tốt nghiệp tại học viện diễn xuất sao? Sao có thể tệ như vậy được?

Cố Thanh Nhượng click mở đoạn video mà mình đã từng diễn, nhìn xem.

Sau một lát --

Cố Thanh Nhượng đột nhiên cảm khái, "Anh quả thật diễn như người mù ấy."

Tiểu Mễ đỡ trán: "Anh Cố, đoạn này là sau khi chia tay cùng người yêu, tai thính mắt tinh, hoàn toàn là người bình thường."

"Vậy tại sao anh lại diễn như mù thế?!"

Bị người ta chia tay, không phải nên thương tâm khóc chết sao? Vì cái gì lại diễn mặt than?!

"Anh Cố đừng nóng giận, kỹ thuật diễn xuất chính là...... Khả ngộ bất khả cầu*. Dù sao anh cũng có giá trị nhan sắc."

(*Khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu không được.)

Tiểu Mễ sâu kín thở dài.

Lúc Cố Thanh Nhượng mới được ra mắt, dù sao vẫn có chút kỹ thuật diễn xuất, nhưng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng này, một mảnh cũng không còn.

Trái tim Cố Thanh Nhượng lạnh lẽo.

Không thể diễn xuất, còn biết ăn vạ, đến thực lực cũng bay sạch, cả ngày lên Weibo show trò ân ái, mọi người không hắc cậu thì hắc ai đây?

Cố Thanh Nhượng tắt điện thoại, trịnh trọng nói, "Anh phải có chút thực lực."

"Anh Cố, ban ngày ban mặt, chúng ta không cần nằm mơ như thế đâu? Bình hoa cũng có ý nghĩa tồn tại của bình hoa mà."

Cố Thanh Nhượng nghiêng mặt nhìn cô, "Em thì biết cái gì?"

Giá trị nhan sắc cũng sẽ có ngày biến mất, chỉ có diễn xuất mới là pháp bảo lâu dài để cậu tồn tại trong giới giải trí này.

......

Suất diễn thử đầu tiên của Cố Thanh Nhượng vậy mà lại là đại kết cục.

Theo kịch bản, cậu bị phế bỏ võ công, thân mặc y phục rách nát tả tơi, quỳ gối ăn xin ven đường, sau đó bị người ta khi dễ.

Suốt một tháng qua, Cố Thanh Nhượng trừ việc nỗ lực giảm cân ra thì còn chuyên chú nghiên cứu kịch bản.

Cảnh tượng này, cơ hồ đã khắc sâu vào đầu óc cậu.

Cố Thanh Nhượng quỳ trên mặt đất, đạo diễn hô lên một tiếng "Bắt đầu --". Ngay lập tức, Cố Thanh Nhượng như biến thành một con người khác, sắc mặt tái nhợt, phủ phục quỳ gối, run rẩy cầm một cái chén bị vỡ miệng, thanh âm nghẹn ngào, "Cầu xin các người thương tình......"

"Hàn Chiến, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Kẻ thù vênh váo tự đắc đứng trước mặt cậu, "Năm đó ngươi hại ta bị trục xuất khỏi sư môn, hôm nay ta phải đòi ngươi trả bằng máu! Đánh cho ta!"

Kỳ thật diễn đến đây, đạo diễn nên kêu ngừng, nhưng có lẽ biểu hiện của Cố Thanh Nhượng quá mức gây chấn động nên xung quanh vẫn yên tĩnh lạ thường.

Mà những kẻ đóng vai kẻ thù cũng không chịu trì hoãn, họ cứ theo kịch bản hung hăng nhấc chân đá vào bụng Cố Thanh Nhượng!

"A!"

Cố Thanh Nhượng ngay lập tức ngã trên mặt đất.

Sắc mặt tái nhợt.

"Cut!"

Đạo diễn rốt cuộc hô lên, Tiểu Mễ gấp gáp xông tới đỡ cậu dậy.

"Anh Cố, không sao chứ?" Cô phẫn nộ liếc nhìn mấy tên diễn viên ban nãy, "Sao các người lại đá thật như vậy, nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì làm sao bây giờ?"

"Ui, diễn viên không phải nên như vậy sao, thật sự xem mình là miếng thịt đắc giá à, còn muốn trở về làm phu nhân nhà giàu, đáng tiếc, ở đây không có phu nhân nhà giàu bị Giang tổng vứt bỏ."

"Ai nói tôi vứt bỏ cậu ta?"

Ngay lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp truyền ra từ đám người đông đúc.

Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Giang Nhất Thần mặt mày lãnh đạm đang bước tới cách đó không xa.

Đạo diễn lập tức tươi cười, chạy qua đón hắn.

"Giang tổng, sao ngài lại đến đây?"

❖Chương 20: Ly!

Giang Nhất Thần căn bản không để ý tới đạo diễn, hắn trực tiếp bước đến trước mặt Cố Thanh Nhượng.

"Giang tổng, anh Cố...... " Tiểu Mễ đau lòng tới mức hai mắt cũng đỏ lên.

Giang Nhất Thần đỡ lấy Cố Thanh Nhượng.

Bàn tay Giang Nhất Thần ôm lấy eo cậu, trong lúc vô tình hắn hình như đã sờ qua một chỗ rất giống xương sườn, có chút cộm tay.

Giang Nhất Thần ngẩn ra vài giây, lúc này mới bất tri bất giác phản ứng lại--

Cố Thanh Nhượng so với trước đây hình như đã gầy hơn rất nhiều.

Giang Nhất Thần đưa mắt nhìn qua, khuôn mặt Cố Thanh Nhượng trắng bệch không còn chút máu, mồ hôi lạnh phủ khắp thân thể, giống như người vừa chết chìm trong nước lạnh.

Thảm hại.

Giang Nhất Thần hỏi, "Không sao chứ?"

Cố Thanh Nhượng bị một đá kia làm cho ngốc lăng, sau khi đau đớn được giảm bớt, cậu mới từ từ bình tĩnh lại.

Cậu cư nhiên lại bị tên cẩu nam này ôm lấy.

Có biết xấu hổ hay không? Có thấy xấu hổ hay không?

Tương lai ly hôn đường ai nấy bước, bây giờ hỏi anh có thấy đau mặt không?

Giang Nhất Thần đỡ Cố Thanh Nhượng đến khu nghỉ ngơi.

Cố Thanh Nhượng xoa miệng vết thương đau nhói, hữu khí vô lực hỏi, "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi vừa về nước, tới thăm...... Đừng nghĩ nhiều, tiện đường thôi."

"Vậy anh cũng tiện đường lấy giấy chứng nhận ly hôn đi."

"Cậu chỉ biết nhắc tới chuyện này thôi sao? Không thể nói chuyện khác à?"

"Được, nói chuyện khác, một trăm triệu anh hứa đưa tôi đâu?"

Giang Nhất Thần: "......"

Nhắc tới chuyện đó, tinh thần Cố Thanh Nhượng liền tốt lên không ít, vết thương cũng không thấy đau nữa.

"Haizz, một trăm triệu anh nói không giữ lời sao?"

Lúc đó, cậu không bắt hắn viết đơn làm chứng cứ, lỡ tên cẩu nam này trở mặt không nhận thì cậu phải làm sao bây giờ?

"Thật sự không được, tôi thấy căn biệt thự kia của anh cũng khá tốt, tôi ở cũng quen rồi. Anh cho tôi cũng được đó. Nếu rảnh rỗi thì tôi có thể nuôi thêm mấy con cún......"

Giang Nhất Thần lửa giận bùng phát, "Trong đầu cậu ngoài tiền ra thì không còn cái khác sao?"

"Có, ly hôn."

Giang Nhất Thần:......

Cố Thanh Nhượng: "Không nói đến tiền thì nói đến ly hôn, chúng ta trừ hai cái này ra thì còn có cái gì để nói? Càng đừng nhắc đến cảm tình......"

Giang Nhất Thần nghiến răng nghiến lợi, "Hôm nay tôi tới thăm người."

"À." Cố Thanh Nhượng chỉ hướng, "Chúng tôi ở tổ khu AB, tâm can nhà anh ở khu nhà cao ngất bên kia, đi thong thả, không tiễn."

"Cậu không nghĩ có thể hôm nay tôi tới thăm cậu sao?"

Cố Thanh Nhượng sửng sốt, sắc mặt hơi đỏ lên. Đáy mắt cậu lập lòe tia sáng nhẹ, răng hơi cắn lên môi, đầu hơi cúi xuống, kích động pha chút thẹn thùng, kỳ quái dừng trên người Giang Nhất Thần.

"Anh nói thật sao?"

Nhìn thấy biểu tình này của Cố Thanh Nhượng, Giang Nhất Thần thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã nói rồi, Cố Thanh Nhượng sao lại nỡ ly hôn với hắn, nam nhân này vẫn còn chút cảm tình!

Giang Nhất Thần hắng giọng, còn không phải sắp bị hắn chinh phục rồi sao?

Tâm tình Giang Nhất Thần vui sướng, thanh âm ôn nhu hơn rất nhiều, "Thanh Nhượng, về chuyện ly hôn, chúng ta có thể ngồi lại thương lượng một chút......"

Cố Thanh Nhượng thật sự rất muốn khóc, biểu tình có thể nói là hờn dỗi tình nhân để hình dung, "Nhưng mà chuyện ly hôn là anh nói."

"Không lẽ anh hối hận?"

Giang Nhất Thần cắn răng, "Đúng, tôi hối hận......"

Lời còn chưa dứt, Giang Nhất Thần đã trơ mắt nhìn người giây trước còn đang thẹn thùng giận dỗi, thoáng một cái đã nhảy dựng lên ghế như chú khỉ con, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mũi hắn.

Cười cực kỳ ác liệt lẫn chút khoa trương.

"Anh hối hận, anh mẹ nó đểu cáng!"

"Hối hận? Ha ha, anh hối hận liên quan gì đến lão tử, lão tử không muốn chơi với anh tám trăm năm rồi!"

"Anh tưởng muốn ly hôn liền ly hôn, anh hối hận thì tôi liền lăn trở về với anh? Anh là cái chén sao, nếu không sao bi lại lăn nhanh như vậy?"

"Giang Nhất Thần, hay anh lên Tung Sơn Thiếu Lâm Tự một chuyến đi, để hòa thượng ở đó thay phiên nhau giúp anh gõ một trăm linh tám hồi mõ, giúp đầu óc anh thanh tỉnh hơn một chút."

Giang Nhất Thần:......

"Giang Nhất Thần, đừng cùng tôi nói lời vô nghĩa, nhanh chóng ly hôn! Anh không phải là nam nhân sao? Dong dong dài dài, đừng nói là trước đây anh ăn lạp xưởng tết sai cách đi?"

Giọng nói của Cố Thanh Nhượng lớn cực kỳ, hoàn toàn không chừa cho Giang Nhất Thần chút mặt mũi. Tiểu Mễ sửng sốt trừng mắt, may mà cửa phòng nghỉ đã đóng chặt lại rồi, mọi người ai ai cũng biết phu phu nhà này có lời muốn nói nên cũng không dám tới quấy rầy, cho nên mới không có chuyện lớn.

Nếu không, bằng một hồi thác loạn ban nãy của Cố Thanh Nhượng, phỏng chừng có thể trực tiếp đập sập Weibo.

Năm phút sau, Giang Nhất Thần sắc mặt âm trầm bước ra từ phòng nghỉ.

Đạo diễn vốn muốn nhân cơ hội này cùng Giang Nhất Thần hàn huyên một phen, nhưng khi thấy sắc mặt âm trầm của Giang Nhất Thần, đạo diễn liền biết khó mà lui.

Tại phòng nghỉ, Tiểu Mễ đưa ánh mắt như nhìn thần tượng về phía Cố Thanh Nhượng.

"Đợi một chút, xoay một vòng em xem nào!"

Cô biết Giang Nhất Thần nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt thảm hại như ban nãy của hắn.

"Nhưng mà đợi một chút, anh không sợ sau này Giang tổng sẽ trả đũa anh sao."

"Tiểu Mễ, em phải nhớ kỹ, nhà anh có mỏ quặng, anh là một người đủ tư cách làm phú nhị đại, anh không sợ hắn ta."

Tiểu Mễ gật đầu như gà mổ thóc, nhưng mà trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Không nói đến tình hình hiện tại của Cố gia, cho dù Cố gia nhận mặt Cố Thanh Nhượng thì cô cũng không nghĩ Cố Thanh Nhượng sẽ là đối thủ của Giang Nhất Thần.

Vậy Giang Nhất Thần...

Tiểu Mễ sâu kín thở dài, "Nhưng mà, anh Cố, anh rốt cuộc đã có thể ly hôn với Giang tổng, nhưng đáng tiếc không thể công khai."

Tuy Giang Nhất Thần đã đáp ứng ngày mai sẽ làm thủ tụcly hôn, nhưng suy xét lại thân thể hiện giờ của bà ngoại hắn thì Giang Nhất Thần tạm thời không thể công khai chuyện ly hôn. Một trăm triệu mà hắn đã đồng ý giao cho Cố Thanh Nhượng cũng sẽ được giao dịch sau khi ly hôn.

Cố Thanh Nhượng rất vừa lòng, không công khai thì không công khai. Dù sao đến một ngày nào đó cũng sẽ đưa ra ánh sáng, đến lúc đó cậu có thể dùng chuyện ly hôn vả miệng mấy người kia.

"Tiểu Mễ, lát nữa cùng anh đến gặp đạo diễn xin nghỉ phép."

Mgày mai cậu phải bay về bàn chuyện ly hôn.

Tiểu Mễ hỏi, "Anh Cố, dùng lý do gì?"

Đương nhiên không thể nói cậu quay về để làm thủ tục ly hôn.

Cố Thanh Nhượng vui sướng huýt sáo, "Cứ nói Giang Nhất Thần bị bệnh liệt dương, trẫm đây thật lo lắng."

Tiểu Mễ:......

......

Cuối cùng Tiểu Mễ đã dùng lý do vạn năng nhất "Trong nhà có người sinh bệnh" để xin phép rời đoàn hai ngày.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Nhượng bay về bàn chuyện ly hôn cùng Giang Nhất Thần.

Tuy hai người đều là danh nhân, nhưng Giang Nhất Thần đã làm tốt công tác bảo mật trước đó.

Ký tên, đóng dấu, hai tờ giấy chứng nhận ly hôn rực rỡ đỏ chói gọn ghẽ nằm trên tay Giang Nhất Thần.

Giang Nhất Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Thanh Nhượng, "Cậu đừng hối hận."

"Tôi có một trăm triệu, tôi nếu hối hận thì anh chính là ông nội tôi."

Giang Nhất Thần cắn răng, "Bảo quản tốt cái miệng của cậu, trước khi bà ngoại tôi khỏe lại, cậu đừng nên tiết lộ chuyện này ra bên ngoài."

Nói xong, hắn liền quay đầu bỏ đi.

Thời điểm đứng cạnh cửa xe, Giang Nhất Thần theo bản năng nhìn lại.

Chỉ thấy Cố Thanh Nhượng một tay giơ giấy chứng nhận ly hôn lên, một tay cầm điện thoại, cười tươi đến mức như mắc bệnh tâm thần.

"Lộ Danh, tôi nói cho cậu nghe, tôi ly hôn rồi, lão tử đã thành công đạp tên đàn ông kia bay ra khỏi cuộc đời tôi, đêm nay tôi mời! Chúng ta lại tiếp tục!"

Đáy lòng Giang Nhất Thần nghẹn một trận hỏa, cũng không biết mình lại bị làm sao, rõ ràng là hắn đề xuất ly hôn, nhưng cố tình lại cảm thấy khó chịu.

"Mẹ kiếp!"

Giang Nhất Thần nhịn không được mạnh bạo nện một quyền lên con xe xa hoa của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro