Chương 51: Giọng hát của Cố Thanh Nhượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nhất Thần nhìn weibo mười mấy phút, sắc mặt càng ngày càng tối đen. Người trong phòng họp run rẩy. Họ sợ Giang Nhất Thần vì tức giận mà phân bố mấy nhiệm vụ nghịch thiên như đòi cha đòi mẹ cho bọn họ, hại đám nhân viên hai ba ngày liền không được yên ổn.

Mọi người sôi nổi nhìn Giang Nhất Thần, không dám thở mạnh.

Rất may, Giang Nhất Thần chỉ ném điện thoại sang một bên, biểu tình ôn hoà nói, “Tiếp tục mở họp.”

Còn tốt, còn tốt.

Sao lại không tức giận nhỉ?

Trong lòng mọi người nhịn không được nghi hoặc.

Kết quả là giây tiếp theo, Giang tổng vĩ đại của bọn họ đột nhiên rụp rụp ầm ầm đứng phắc dậy. Hùng hùng hổ hổ quát to “Mở con mẹ nó, không mở nữa!” Vợ sắp bị người ta cướp mất rồi, còn mở cái gì?

Mọi người:...

Giang Nhất Thần: Thật khó chịu, tìm ai để trút giận đây?

“Phòng kế hoạch giao dự án tuần sau cho tôi vào ngày mốt.”

Mọi người:...

Mẹ nó.

Phòng kế hoạch chọc ai vậy?

Phòng kế hoạch: Tôi thật khổ sở.

Bình luận bên dưới weibo của Lâm Chiếu Chi.

【Trời ạ, tôi không nhìn lầm đi? Ca ca muốn diễn kịch?!】

【Đời tôi ơi!!! Aaaaa!】

【Mười năm!! Rốt cuộc ca ca cũng chịu diễn kịch rồi sao???】

【Ô ô ô ô, ca ca, rốt cuộc anh đã trở lại rồi, anh có nhớ anh từng là ảnh đế không?】

【Má ơi, tôi khóc mất thôi, rạp chiếu phim thẳng tiến!】

【Sao đột nhiên ca ca lại muốn diễn kịch?】

Bình luận này được Lâm Chiếu Chi đích thân đáp lại.

Lâm Chiếu Chiⓥ: Bởi vì có một người quan trọng.】

Rất nhanh #Người quan trọng của Lâm Chiếu Chi# lập tức phóng thẳng lên hot search Weibo. Mọi người sôi nổi suy đoán rốt cuộc người quan trọng này là ai.

【Không phải Cố Thanh Nhượng đó chứ??】

【Có thể lắm! Lâm Chiếu Chi chọn cậu ta làm nam chính, còn mở họp báo giải oan cho Cố Thanh Nhượng, làm bạn diễn điện ảnh…… Trừ Cố Thanh Nhượng ra, thật sự tôi không thể nghĩ tới ai khác.】

【Tiểu minh tinh bị hắc đến thương tích đầy mình rốt cuộc đã gặp được ánh sáng của số mệnh, từ đó mở ra con đường nghịch tập (báo thù, phản công)…… Má ơi, đây chính là tình yêu thần tiên nào vậy!】

【Mười phút, tôi muốn đọc cái này! 】

【Khóa Chiếu Cố CP.】

【Khóa chết cho tôi!】

Giang Nhất Thần rời khỏi Weibo, dây thần kinh thứ năm đột nhiên nhức nhối. Hắn xoa xoa ấn đường giữa mày, ngẩng đầu hỏi Hạ Phong, “Cậu liên hệ với Lâm Chiếu Chi chưa?”

“Liên hệ rồi, hắn nói phim điện ảnh của hắn không cần Giang tổng ngài đầu tư.”

Giang Nhất Thần cười lạnh, “Quả nhiên là có bản lĩnh.”

Hạ Phong theo bản năng trả lời, “Bằng không sao có thể dễ dàng lừa Cố Thanh Nhượng……”

Câu tiếp theo bị ánh nhìn sắc lạnh hình viên đạn của Giang Nhất Thần chặn đứng. Giang Nhất Thần trầm mặc một lát, hắn chỉ thấy trong lòng hình như có gì đó 'thình thịch' giật nảy.

“Lâm Chiếu Chi, năm nay hai mươi bảy tuổi?”

“Vâng, cùng tuổi với Cố tiên sinh.” Hạ Phong lấy điện thoại ra xem, chắc nịch xác nhận, “Hắn chỉ lớn hơn Cố tiên sinh sáu tháng.”

“Hắn lui giới năm nào?”

Hạ Phong thành thật báo lên một năm. Giang Nhất Thần nghe xong nhịn không được trừng mắt.

Đây không phải năm hắn và Cố Thanh Nhượng kết hôn sao?

Trùng hợp như vậy?

Hơn nữa Lâm Chiếu Chi còn cố tình về nước sau khi hắn và Cố Thanh Nhượng ly hôn.

Là…… Trùng hợp?

“Giúp tôi điều tra một chút, trước đây Lâm Chiếu Chi và Cố Thanh Nhượng có quen biết hay không.”

“Được, Giang tổng.”

Nháy mắt đã cuối ba tháng. Đầu tháng tư, Cố Thanh Nhượng tiến tổ đoàn làm phim Tuyệt Khiếu.

Sáng sớm hôm nay, Cố Thanh Nhượng mơ mơ màng màng thức dậy rồi rời giường. Thời điểm cậu bước vào WC vệ sinh cá nhân thì bị gương mặt hốc hác chỉ còn da bọc xương trong gương dọa cho hoảng sợ. Cố Thanh Nhượng nhìn gương khoảng năm phút.

Không sai, đây là Cố Thanh Nhượng cậu. Thoạt nhìn không khác gì tên nghiện ma túy.

Cố Thanh Nhượng bất đắc dĩ đỡ trán, bị chính mình dọa sợ đúng là quá mất mặt. Nhưng nói thế nào thì giảm cân như vậy đã rất thành công rồi. Với bộ dạng này của cậu, nếu bị fans nhìn thấy thì không chừng họ sẽ đau lòng chết mất. Không đúng, Cố Thanh Nhượng cậu làm gì có fans.

Không ai đau lòng cho cậu cả.

Cố Thanh Nhượng than ngắn thở dài, thất tha thất thểu trở về phòng ngủ thêm một giấc. Sau khi tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, Cố Thanh Nhượng nhìn thấy Tiểu Mễ và Tư Thần đang tán gẫu với nhau trong phòng khách.

“Aiz, nhóc con…… anh Thần! Sao anh lại tới đây?” Nói thật thì đoạn thời gian không nhìn thấy tên nhóc này, Cố Thanh Nhượng không khỏi cảm thấy nhớ nhung.

Tư Thần trừng mắt nhìn cậu, “Tôi giúp cậu mang hợp đồng của truyền thông Tinh Điểu tới.”

Cố Thanh Nhượng há miệng thở dốc, “Anh không phải người của giải trí Đông Hoa sao?”

Giây tiếp theo, Cố Thanh Nhượng lập tức mở to hai mắt, kích động, vui sướng, xúc động vô cùng nhìn về phía Tư Thần, “Anh Thần, chẳng lẽ anh vì tôi mà đầu quân cho Tinh Điểu sao?”

Ah, tình anh em chết tiệt này.

Trước đây có Giang Nhất Thần và Lâm Chiếu Chi, bây giờ thì có Tư Thần, Cố Thanh Nhượng cậu đúng là một nam nhân hiếm có.

Tư Thần trừng mắt nhìn cậu.

“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tác phong làm việc của tôi và giải trí Đông Hoa không hợp nhau. Vừa lúc Tinh Điểu dùng nhiều tiền mời tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ nhảy qua đây.”

“Không sao, anh Thần, tôi biết anh xấu hổ mà.” Cố Thanh Nhượng tỏ vẻ “Tồi hiểu tôi hiểu”.

Khóe miệng Tư Thần giật giật, thứ này bị cái gì vậy?

“Cậu làm sao vậy?”

Cố Thanh Nhượng thở dài: “Tôi đang nghĩ tới một ngày tốt đẹp, anh Thần.”

Tư Thần cười, “Vậy cậu nên liên hệ với Lâm Chiếu Chi nhiều một chút, người ta đối xử với cậu tốt như vậy, nói không chừng thật sự có ý với cậu đó.”

“Anh ta là ảnh đế thăng lên đạo diễn, tôi là cái thá gì chứ?”

Điểm này Cố Thanh Nhượng vẫn tự hiểu lấy mình, người ta chịu ra tay giúp đỡ cũng là vì cậu là nam chính của người ta, không còn quan hệ nào khác. Hơn nữa, Cố Thanh Nhượng không muốn cọ nhiệt Lâm Chiếu Chi, dẫm vào vết xe đổ trong quá khứ.

“Cậu không thử thì làm sao biết được?” Tư Thần tựa như vừa nghĩ tới cái gì, nói,  “Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của cậu à? “

“Hình như là vậy.”

“Đến sinh nhật của mình mà cũng không nhớ rõ?”

“Tôi không thích ăn sinh nhật, vả lại không có ai chúc mừng tôi.”

Cố Thanh Nhượng lướt xem weibo của chính mình, vào ngày sinh nhật, cậu chưa từng đăng lên bất kì một thứ gì. Cố Thanh Nhượng lướt về trước đây cẩn thận đánh giá, quả thật không có ai để ý đến sinh nhật của Cố Thanh Nhượng.

“Cái gì mà thích hay không thích, cậu đã là người trưởng thành rồi, xã giao chính là yêu cầu tất yếu có lợi cho cậu sau này. Như vậy đi, tôi cho cậu thiệp mời, sau đó cậu mời hết tất cả những người đã ra giúp đỡ cậu lần này, cứ xem như đây là tiệc cảm ơn người ta đi, đừng ở nhà giả chết. Còn nữa…… Lộ Danh và Tiêu Tử Dạ khi đó đều lên tiếng nói giúp cậu trên weibo."

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, “Còn Giang Nhất Thần?”

“Mời! Ông chủ Tinh Điểu và Giang Nhất Thần là anh em tốt của nhau, cậu cho rằng vì sao Tinh Điểu lại nguyện ý mời cậu? Bởi vì cậu đáng yêu à?” Cố Thanh Nhượng không còn gì để nói.

Cố Thanh Nhượng cậu đáng yêu mà, sao hả?

Cậu thật sự lo sợ mình lại có thêm quan hệ với Giang Nhất Thần. Hai người bọn họ đều đã ly hôn, hết lần này đến lần khác anh giúp tôi, tôi giúp anh, chuyện gì đây.

Hôm sinh nhật Cố Thanh Nhượng, ghế lô chật cứng không ít người. Giang Nhất Thần là người đến cuối cùng. Thời điểm hắn nhấc chân bước vào thì Cố Thanh Nhượng đang cùng Lộ Danh và Tiêu Tử Dạ chơi trò ném xúc xắc.

Giang Nhất Thần nhanh chân bước qua, duỗi tay gõ gõ lên đầu Cố Thanh Nhượng, “Đừng uống rượu.”

“Biết rồi, nếu tôi thua tôi sẽ uống nước ngọt.” Cố Thanh Nhượng không để ý đến hắn nữa.

Giang Nhất Thần nhìn thoáng qua Lâm Chiếu Chi, nghĩ đến chuyện người này sẽ vào vai bạn giường của Cố Thanh Nhượng, sắc mặt hắn liền trở nên không tốt, không chào không hỏi, ngồi ngay bên cạnh.

Sau khi Cố Thanh Nhượng chơi xong liền bị lôi kéo đi ca hát.

Giọng ca không được đầy đủ của Cố Thanh Nhượng liên tục hát ba bài đầu, Tiêu Tử Dạ và Lộ Danh rốt cuộc chịu không nổi nữa, một trái một phải giật lấy micro từ tay cậu.

“Nhanh, đừng để Cố Thanh Nhượng cầm mic! Ai đưa mic cho anh ấy, tôi lập tức đánh chết người đó!”

“Cố Thanh Nhượng, anh mưu sát lỗ tai của tôi!”

Cố Thanh Nhượng vô tội, “Tôi hát không phải khá tốt sao?”

“Cầu xin ngài nhận ra yếu điểm của mình! Lỗ tai tôi sắp mất hết cảm giác rồi.” Tiêu Tử Dạ tan vỡ ôm đầu, hắn chưa bao giờ gặp qua ai có giọng hát đòi mạng như vậy, “Anh xem Lâm đạo diễn không nói nổi nữa rồi kìa.”

Lâm Chiếu Chi buông tay đang che tai, “Có lẽ nên mời cho em một giáo viên thanh nhạc.”

Tiêu Tử Dạ 'ha ha' bật cười, một chút hình tượng mỹ nam cũng chả có, “Cũng không biết vì sao Giang tổng có thể chịu nổi anh! Anh hát như quỷ khóc sói gào, vậy mà Giang tổng đến mặt cũng không đổi sắc.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Nhất Thần

Giang Nhất Thần lặng yên nâng đầu, diện vô biểu tình.

Cố Thanh Nhượng nói, “Đó là đương nhiên, tốt xấu gì chồng cũ cũng nhịn tôi được bảy năm rồi, nếu như chút bản lĩnh này cũng không có thì sao có thể là chồng cũ của tôi? Có phải không, chồng cũ?”

Giang Nhất Thần đen mặt.

Chồng cũ em gái em!

Vì không muốn Cố Thanh Nhượng tiếp tục đầu độc lỗ tai của mọi người, nên micro được truyền cho những người khác, còn Cố Thanh Nhượng thì bị ép ngồi im tại chỗ, ngoan ngoãn nghe hát hò.

Tiêu Tử Dạ xuất thân là thần tượng, giọng hát đương nhiên không tồi, Lộ Danh từng học qua biểu diễn, nhìn sơ cũng không tệ là bao.

Sau đó đến phiên Giang Nhất Thần.

Trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Giang Nhất Thần trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Cố Thanh Nhượng vốn đang hăng say ngóng chờ, thời điểm nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của Giang Nhất Thần, cậu liền nhịn không được hụt hẫng.

Tiêu Tử Dạ nói, “Giang tổng, hôm nay là sinh nhật của A Nhượng, mọi người đều phá lệ bỏ hết mặt mũi.”

Lộ Danh cũng nói, “Đúng vậy, đừng khiến mọi người thất vọng mà.”

Sắc mặt Giang Nhất Thần có chút tái nhợt, hắn thoáng nhìn qua Cố Thanh Nhượng, sau đó đứng dậy, “Các cậu chơi đi, tôi vào toilet.”

Cố Thanh Nhượng lập tức cảm thấy mất mát.

Tên cẩu nam này nhất định là cố ý khiến cậu không thoải mái. Cố Thanh Nhượng thật sự muốn cùng Giang Nhất Thần lý luận một phen, ở đây có nhiều bạn bè của cậu như vậy, hắn dựa vào cái gì không cho cậu mặt mũi?

“Giang Nhất Thần, có phải anh đang trả thù tôi không?” Cố Thanh Nhượng vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp mở lời thì tay đã bị ai đó túm lấy, kéo đến trước micro.

Là Lâm Chiếu Chi.

Cố Thanh Nhượng ngây người.

Cậu bị Lâm Chiếu Chi vòng tay đặt giữa trung gian của micro và anh, tư thế này phá lệ thân mật và ái muội, không giống với bằng hữu bình thường, mà là như...??

Thân thể Cố Thanh Nhượng cứng đờ.

“Lâm đạo diễn?”

“Nếu Giang tổng đã không muốn thì em đừng cưỡng cầu hắn. Tôi bồi em hát.”

Lâm Chiếu Chi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Giang Nhất Thần vẫn chưa rời khỏi cửa, khóe miệng câu lên ý cười khiêu khích, lại có chút khoe khoang.

“Hát tình ca đi, thế nào?”

Giang Nhất Thần siết chặt nắm tay, hắn không muốn nhìn hai người bọn họ nữa, xoay chân rời khỏi gian phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng lại KTV.

Giang Nhất Thần dựa lưng lên cửa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chất chứa tia sâu xa. Từ đầu đến cuối hắn vẫn duy trì tư thế bất động đó, ngây ngốc hồi lâu.

Không biết qua thêm bao lâu, hắn đột nhiên duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai của chính mình. Sau đó liền mạnh bạo nhéo, tựa như đang giận dỗi, càng ngày càng nặng tay.

Mãi cho đến khi da thịt trắng nõn hiện lên sắc đỏ không được bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro