Chương 52: Cố Thanh Nhượng bị thuyết phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nhất Thần thật sự không muốn trở về nhìn Cố Thanh Nhượng và người khác vui đùa với nhau. Hắn càng ngày càng không quản được con ngựa hoang đứt dây kia. Tốt nhất là nên về trước.

Thời điểm đi ngang quầy tiếp tân, Giang Nhất Thần giao cho người phục vụ một cái hộp nhỏ. Dặn cô đợi người của phòng 701 ra về thì đưa nó cho một thanh niên tên Cố Thanh Nhượng.

Xem như đây là quà sinh nhật năm nay.

Sau khi đoàn người rời khỏi KTV thì bên ngoài đã tối đen như mực. Mọi người nhanh chóng tạm biệt nhau. Tiêu Tử Dạ bị Lộ Danh chuốc rượu, ngã trái ngã phải không thể đứng vững.

“Anh Cố, anh con mẹ nó nhất định phải khiến em tức giận sao!” Tiêu Tử Dạ cực kì đau đớn chỉ vào cây cột điện trước mặt, biểu tình nghiêm túc, "Sắp cháy lớn rồi! Có biết không!”

Cố Thanh Nhượng:……

Này này này, anh Cố tôi đây đang ở đó sao?

Cậu nhìn đi đâu vậy!

Cố Thanh Nhượng chưa kịp kéo Tiêu Tử Dạ về thì hắn đã 'òa' một tiếng, dang tay ôm chặt cây cột điện.

“Anh không giận đúng là thiên lý nan dung!” Tiêu Tử Dạ hu hu khóc, “Anh Cố, sao anh có thể lạnh nhạt như vậy. Anh Cố, em cho anh hu hu, thỏ con ngoan ngoãn, giữ cửa."

Khóe miệng Cố Thanh Nhượng run rẩy nhìn hai người đang lôi kéo Tiêu Tử Dạ, giây tiếp theo cậu liền quay mặt đi.

Quá mất mặt, cậu tuyệt đối không chấp nhận mình quen biết Tiêu Tử Dạ.

Tuyệt! Đối! Sẽ! Không!

Lâm Chiếu Chi cũng uống một ít rượu, nút áo trên cổ đã bung ra vài nút, thoạt nhìn qua có vẻ hơi lười biếng. Anh như sư tử nhàn nhã nghỉ ngơi, hướng Cố Thanh Nhượng gật đầu, “Đi thôi, tôi đưa em trở về.”

“Anh về trước đi, tôi chờ trợ lý của Tiêu Tử Dạ đến rồi về sau. Cậu ta như vậy tôi không yên tâm.”

“Được. Khi nào em về đến nhà, nhớ gọi cho tôi báo bình an.”

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, “Sắc trời đã muộn thế này rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”

“Không sao, tôi chờ em.” Lâm Chiếu Chi bước về phía trước, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Cố Thanh Nhượng, ôm cậu một cái nhạt nhòa.

“Sinh nhật vui vẻ, nam chính... của tôi.”

Trái tim Cố Thanh Nhượng run rẩy.

Gió đêm thấm lạnh, trên người Lâm Chiếu Chi thoang thoảng hương rượu nhàn nhạt, điên cuồng xộc lên cánh mũi cậu. Khuất trong màn đêm âm u giá lạnh, vành tai Cố Thanh Nhượng chậm rãi đỏ lên. Đợi đến khi cậu hồi phục tinh thần thì Lâm Chiếu Chi đã không thấy bóng dáng.

Trợ lý của Tiêu Tử Dạ rất nhanh đã tới, người nọ vội vàng đỡ lấy hắn ta, gật đầu tạm biệt Cố Thanh Nhượng rồi rời đi. Ít lâu sau, Tiểu Mễ cũng tới nơi.

Sau khi hai người trở về chung cư, việc đầu tiên Cố Thanh Nhượng làm đó chính là mở quà.

“Đậu má, Lộ Danh đúng là tên keo kiệt! Tặng thú nhồi bông bị hư thì thôi đi, còn không biết xấu hổ nhét vào hai cái hộp, làm anh tưởng là món gì hiếm lạ lắm chứ!” Cố Thanh Nhượng hung hăng ném hộp giấy xuống đất, “Năm sau anh sẽ không mời cậu ta! Để cậu ta rảnh rỗi một chút!”

Tiểu Mễ che miệng cười, đem quà tặng của Tiêu Tử Dạ đưa qua, “Quà của Tiêu Tử Dạ nhất định phải đánh giá nhiều sao, anh xem, là hàng hiệu đó, cái này ước chừng lên đến vài vạn.

Lúc này Cố Thanh Nhượng mới cảm thấy tốt hơn. Sau đó mở quà của Lâm Chiếu Chi.

“Oa, Lâm đạo diễn vậy mà lại tặng đồng hồ.”

“Mau tra xem bao nhiêu tiền.”

Tiểu Mễ: “Anh Cố, anh có thể hay không…… đừng làm như vậy. Quà không quan trọng, quý ở tấm lòng, không bàn giá cả.”

Cố Thanh Nhượng híp mắt, “Phải không? Anh đang muốn tặng em một món quà, nếu như em đã nói quý ở tấm lòng không bàn giá cả thì anh cảm thấy con thú nhồi bông kia khá được, đợi lát nữa anh tặng em mang về.”

Tiểu Mễ lập tức ngồi thẳng dậy, “Anh nhất định nghe lầm rồi, em cái gì cũng chưa nói.” Tiểu Mễ nhanh chóng đi tra giá cả của đồng hồ.

“Ôi má ơi, ba trăm nghìn!” Cằm Tiểu Mễ thiếu điều rơi xuống đất, “Lâm đạo diễn chơi lớn thật.”

Cố Thanh Nhượng cẩn thận nhận lấy đồng hồ. Món hàng có giá trị xa xỉ như vậy, cậu phải tìm chỗ đặt nó lên mới được. Tuy rằng cậu muốn đổi nó thành tiền mặt hơn, đổi thành tiền mặt màu đỏ. Thế nhưng đem bán quà tặng của người khác chính là không lễ phép……

“Đây là quà của ai? Sao lại không ghi tên.” Tiểu Mễ lắc lắc cái hộp. Đây là một cái vòng tay, thoạt nhìn giá trị rất cao.

Cố Thanh Nhượng nhận lấy, xoa xoa mấy cái, lại nói, “Là người bạn bình thường.”

Giờ phút này, 'người bạn bình thường' Giang Nhất Thần đang do dự có nên gọi video cho Cố Thanh Nhượng hay không? Lần trước Cố Thanh Nhượng high đến rạng sáng, kết quả chính là high đến mức nhập viện.

Hắn chỉ muốn xác nhận một chút xem Cố Thanh Nhượng có bình an hay không, tuyệt đối không có ý gì khác.

Ừm, không có.

Giang Nhất Thần thuyết phục chính mình, cầm di động liên hệ với Cố Thanh Nhượng.

【Xin lỗi, đối phương đang bận……】

【Xin lỗi, đối phương đang bận……】

Giang Nhất Thần thoáng nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng, Cố Thanh Nhượng đang bận nói chuyện WeChat với ai sao?

Ừm, rất tốt.

Thái dương Giang Nhất Thần giật mạnh, từ danh sách liên lạc tìm thấy cái tên Lâm Chiếu Chi đã bảo tồn vào mấy năm trước.

【Xin lỗi, đối phương đang bận……】

Ừm, thật là tốt, bây giờ hắn đã biết Cố Thanh Nhượng đang bận với ai rồi.

Bận với đại gia!

Giang Nhất Thần đi đi lại lại trong phòng khách mấy vòng, sau đó click mở Weibo của Cố Thanh Nhượng. Nửa tiếng trước, Cố Thanh Nhượng có đăng Weibo một bài viết.

Cố Thanh Nhượngⓥ: Bước sang tuổi hai mươi bảy, năm nay tôi có nhiều quà tặng hơn, hy vọng sang năm sẽ được nhiều hơn nữa. (hình ảnh).】

Hình ảnh chất đầy lễ vật.

Có đồng hồ, có hầu bao…… Thậm chí còn có thú nhồi bông xấu xí. Giang Nhất Thần nhìn chằm chằm tấm ảnh vài phút. Dù nhìn thế nào cũng không thấy món quà của hắn đâu.

Không phải không tìm được, mà là Cố Thanh Nhượng căn bản không chụp phần quà của Giang Nhất Thần.

Làm sao vậy, vòng tay kim cương của hắn so ra có kém hơn con thú nhồi bông ngốc nghếch kia không?! Cố Thanh Nhượng ghét đồ hắn đưa tới vậy sao?

Click mở khu bình luận, lúc này Giang Nhất Thần mới phát hiện, tất cả các comment bên dưới đều là lời chúc gửi đến cậu. Thì ra không biết từ lúc nào, Cố Thanh Nhượng đã mở khóa bình luận.

【Ca ca, sinh nhật vui vẻ.】

【Hai mươi bảy tuổi vẫn chưa già, ca ca sinh nhật vui vẻ!】

【Trước kia không chịu tìm hiểu anh, hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn. Sinh nhật vui vẻ!】

Bình luận nổi bật nhất vẫn là của Lâm Chiếu Chi.

【Lâm Chiếu Chiⓥ: Quên gọi điện cho tôi?】

Đám fans bên dưới lập tức phát điên.

【Đêm khuya gọi điện thoại…… mẹ tôi ơi, tôi hình như đã nhận ra cái gì rồi.】

【Có gian tình.】

【Chiếu Cố CP phát đường nhẹn chết tôi.】

【Chiếu Cố khóa chết khóa chết!】

【Chính chủ online phát đường, mọi người mau há mồm nhận lấy!】

Giang Nhất Thần cười lạnh.

Ah, Thần Nhượng CP của hắn cũng có thể mà.

Giang Nhất Thần lập tức viết ra một dòng bình luận.

【Giang Nhất Thầnⓥ: Sinh nhật vui vẻ, có nhận được quà của anh không?】

Mười phút sau, Giang Nhất Thần rốt cuộc nhận được lời phản hồi đầu tiên.

【Giang tổng anh thật trầm, vớt anh lên.】

Giang Nhất Thần:...

Sau đó cũng có vài người bình luận, cơ hồ hoàn toàn từ bỏ mong muốn của Giang Nhất Thần.

【Giang tổng thật đáng thương, trầm đến mức này.】

【Cứu vớt Giang tổng, đưa Giang tổng tiến lên!】

【Không hiểu anh ở đây chúc sinh nhật vui vẻ làm gì…… lúc kết hôn không chúc, sau khi ly hôn thì lại chúc? Đừng khiến A Nhượng thêm phiền toái có được không?】

【Xin đừng ám vợ trước nữa, Cố Thanh Nhượng thật sự quá thảm rồi. Sau khi anh công bố ly hôn, Cố Thanh Nhượng đến một lần cũng không nhắc tới 'người nào đó', cầu xin 'người nào đó' buông tha Cố Thanh Nhượng!】

【Anh nhà tôi chỉ là tiểu diễn viên, không thể trèo cao tới tổng tài cao cao tại thượng, cầu 'người nào đó' buông tha!】

Sắc mặt Giang Nhất Thần càng lúc càng đen, cuối cùng tắt di động.

Tháng tư.

Phim điện ảnh Tuyệt Khiếu chính thức được khởi quay. Địa điểm đóng phim cũng là thành phố này, cùng ngày với đoàn phim khởi quay, họ tung ra tin tức không lớn không nhỏ.

Làm đạo diễn cho bộ phim điện ảnh và nam chính, Lâm Chiếu Chi và Cố Thanh Nhượng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trong khoảng thời gian này, Cố Thanh Nhượng liên tục giảm cân. Thời điểm cậu và Lâm Chiếu Chi ngồi đối diện với nhau, không biết thế nào liền dựa đầu vào người anh ta ngủ.

Đương nhiên đã bị phóng viên chụp được. Trưa hôm đó, bức ảnh này nhanh chóng lan truyền trên khắp các trang mạng xã hội.

Trong ảnh, Cố Thanh Nhượng một thân y phục sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh trông cực kì đáng thương, cậu dựa đầu vào vai Lâm Chiếu Chi, tóc đen che khuất mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi gò má tái nhợt. Lâm Chiếu Chi tay cầm kịch bản, mắt lại nhìn cậu không rời.

Ngày xuân đào hoa rơi rụng, bay đến lả tả, có vài cánh hoa hữu ý vô tình vương trên mái tóc đen nhánh của Cố Thanh Nhượng.

Hay cho một bức hình an yên bình dị.

【Aaaaa! Tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn là một đôi tình lữ!】

【Đúng là đào hoa khai!】

【Bức ảnh này đã được chỉnh sửa, muốn ảnh gốc liên hệ với tôi!】

【Cho nên bọn họ thật sự đang ở bên nhau có phải không?】

【Tôi chợt nghĩ đến mối tình đầu thời đi học của tôi, hu hu hu…… Tình yêu thật đẹp.】

【Vẫn là câu nói kia, Chiếu Cố CP khóa chết!】

Buổi chiều cùng ngày, sau khi Giang Nhất Thần nhìn thấy bức ảnh này, hắn lập tức bảo Hạ Phong đặt vé máy bay, nhanh chóng bay về quê hương của Cố Thanh Nhượng. Không ai biết hắn và cha mẹ cậu đã nói những gì.

Vài tiếng sau, Giang Nhất Thần một lôi một kéo bước ra khỏi đại môn Cố gia, trên mặt in rõ năm ngón tay đỏ bừng. Thần sắc so với ngày xưa nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cố Thanh Nhượng sớm đã hiểu rõ nhân vật trong kịch bản. Vì vậy cậu nhập vai cực kì nhanh, tiến độ của đoàn phim cũng đẩy lên nhanh chóng.

Mãi cho đến hôm nay, Cố Thanh Nhượng làm hỏng hết một trăm lẻ chín cảnh quay.

Là một trăm lẻ chín cảnh.

Chính là cảnh giường chiếu như đòi mạng kia.

Từ trước đến nay, Cố Thanh Nhượng chỉ có tà tâm không có tặc gan. Tuy ngoài miệng kêu kêu quát quát, mỗi ngày đều muốn có bạn trai. Thế nhưng đến lúc thật sự trải nghiệm thì vẫn là không có can đảm.

Tiểu Mễ đứng một bên cổ vũ, “Anh Cố, không sao, vì nghệ thuật hiến thân. Hơn nữa anh và Giang tổng…… Cũng coi như là thân kinh bách chiến, mau diễn đi, anh sợ cái gì?”

“Em thì biết cái gì?” Cố Thanh Nhượng tạc mao, “Đây là Lâm Chiếu Chi, tình anh em thuần khiết đó! Em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Khóe miệng Tiểu Mễ co rúc, lòng nghĩ anh Cố khờ thật hay là giả ngốc vậy, Chiếu Cố CP oanh oanh liệt liệt trên mạng xã hội, hàng trăm hàng ngàn H văn nóng bỏng, đủ loại tư thế, các người còn thuần khiết cái gì?

Là thuần khiết trong dấu ngoặc kép à?

“Anh Cố, bởi vì các người thuần khiết, cho nên không thẹn với lương tâm. Sao anh có thể lạy ông tôi ở bụi này như vậy.”

Cố Thanh Nhượng ngẫm lại cũng đúng, cậu sợ cái gì?!

Nếu cậu sợ thì cậu không phải họ Cố!

Cố Thanh Nhượng thay đổi quần áo, đằng đằng sát khí bước đến phim trường.

Thời điểm nhìn thấy Giang Nhất Thần đang ngồi ở phim trường nhịp nhàng vỗ chân như một ông chủ lớn, Cố Thanh Nhượng lập tức vung tay tát mình hai cái.

Hình nhân à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro