Chương 11: Tung Tin Vịt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới góc nhìn của Đế Phục, việc nấu ăn suốt mười năm qua, đối với bản thân anh đã là một trải nghiệm cao cấp.

Người giàu đến mức nào mới có thể tự nấu ăn được chứ?

Đế Phục cảm thán trong lòng thật lâu. Còn Thanh Mậu Ti, người đang ngồi nghe hắn lảm nhảm, lại im lặng một cách kỳ lạ.

Một phần vì tức giận đến nỗi không nói nên lời, hắn luôn cảm thấy với thân phận của mình thì không nên rơi vào tình cảnh này. Phần khác thì cảm thấy mơ hồ.

Thanh Mậu Ti hiện tại không thể hiểu tại sao thế giới này lại xảy ra khủng hoảng thực phẩm nghiêm trọng như vậy. Trên đường đi, hắn hoàn toàn không thấy nổi một cái cây được trồng ra hồn, hai bên đường có cây cối, nhưng chỉ là giả, chỉ mang tính trang trí.

Mọi thứ trong thời đại này đều vô cùng bất thường.

Ngay khi Thanh Mậu Ti đang u sầu, hắn đột nhiên cảm nhận vị giác của mình bị xâm chiếm bởi một vị chua gắt cổ.

[Cậu đang làm gì vậy!]

"Cậu đang làm gì vậy!"

Giọng nói trong đầu của Tần Hạ cùng giọng nói của một người phụ nữ vang lên cùng lúc.

Người phụ nữ đó chính là quản lý dẫn Đế Phục vào sau bếp, cô ta cũng không ngờ rằng Đế Phục lại uống sạch một chai gia vị nhỏ như vậy.

"Tôi muốn biết đây là gì." Đế Phục cầm chai nhỏ lên lắc một cái. Chai trong suốt có màu trắng đục, chất lỏng bên trong đã bị Đế Phục uống cạn, vỏ chai mềm, tổng thể giống như một viên bi tròn nhỏ có đường kính khoảng ba centimet.

Người phụ nữ nhíu mày: "Là người máy gia dụng mà cậu không nhận ra đây là gia vị?"

Đế Phục vừa định nói điều gì thì bị Thanh Mậu Ti cắt ngang.

[Tiếp theo tôi nói gì cậu cứ nói theo, đừng có cắt ngang.]

Đế Phục đành ngậm miệng lại, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của người phụ nữ, anh mở lời: "Gia vị mà tôi từng thấy không có bao bì như thế này, tôi cần xác nhận nó dùng để làm gì."

Người phụ nữ nheo mắt lại, mỉm cười thân thiện: "Vậy hiện giờ cậu có thể bắt đầu kiểm tra rồi chứ?"

"À, được thôi." Đế Phục miễn cưỡng đặt chai nhỏ xuống, chuẩn bị nghe theo chỉ huy của Thanh Mậu Ti.

Đồ dùng nhà bếp ở thời đại này không thay đổi nhiều. Rõ ràng, do vấn đề thiếu hụt thực phẩm đã tồn tại từ lâu, nên mới khiến khẩu vị con người càng ngày càng giảm. Trong tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng, việc nấu nướng cũng không có lý do gì để đổi mới vì không cần thiết.

Quả không hổ danh là nhà hàng cao cấp, ít nhất họ không thu gom đồ thừa từ người dân Tân Đại Lục để làm dịch tương trộn, thậm chí họ còn có cơm.

Lúc này, Thanh Mậu Ti lại cảm thấy mơ hồ. Mặc dù hắn chưa từng làm đầu bếp, chỉ biết nấu vài món gia đình đơn giản, hắn tự thấy mình nấu khá ngon nhưng thực ra chúng cũng chẳng là những món ăn cao cấp gì, nhất là khi Thanh Mậu Ti không thể thực hiện thao tác trực tiếp, chỉ có thể để Đế Phục làm.

Nhưng có vẻ, Thanh Mậu Ti đã quá lo lắng.

Thực tế chứng minh, đầu bếp đã từng tham gia vào những cuộc chiến tự hại chết mình thì có lẽ cũng chẳng có kỹ thuật gì giỏi giang.

Khi Đế Phục nấu ăn, biểu cảm của quản lý đối diện đã nói lên tất cả.

Dù Đế Phục chỉ là người máy sinh học, cho dù không được cài đặt mô-đun nấu ăn, nhưng có Thanh Mậu Ti chỉ đạo, anh tuân theo từng bước một, không hề mắc sai lầm.

Chỉ là đôi lúc sẽ thắc mắc "một chút" là bao nhiêu, nửa thìa thì cần dùng thìa to cỡ nào mới gọi là nửa thìa.

Khi món thịt hầm khoai tây được mang ra, hương thơm lan tỏa khắp căn bếp, khiến hai mắt người quản lý sáng lên, cô ta không ngừng nuốt nước bọt.

Đế Phục cũng không thể nhịn nổi, cuộc trò chuyện trong đầu với Thanh Mậu Ti bắt đầu trở nên lộn xộn cả lên.

[Để cô ta nếm thử trước, còn lại cậu có thể tự mình giữ lại ăn.] Thanh Mậu Ti nói.

[Nhưng nguyên liệu không phải tôi mua.] Đế Phục vẫn giữ chút đạo đức ít ỏi nói.

[Nhanh lên! Yêu cầu cô ta nếm thử, sau đó cậu còn phải làm việc ở đây, cô ta sẽ không từ chối cậu đâu.] Thanh Mậu Ti thúc giục.

Đế Phục hít một hơi thật sâu: "Sau khi quản lý nếm thử, phần còn lại có thể để tôi giữ không? Đã lâu rồi tôi không ăn gì."

Đế Phục nói dối, rõ ràng hắn vẫn còn khá nhiều bánh quy nén.

"Cậu là loại người máy sinh học cần ăn uống sao?" Người phụ nữ cũng biết rằng có một số loại người máy sinh học có hệ thống vận hành tương tự con người, đó là nguồn năng lượng dự phòng của họ. "Nếu cậu muốn ăn thì cứ ăn đi. Sau khi no rồi, chúng ta có thể bàn về vấn đề hợp đồng."

"Nhưng quản lý chưa nếm thử mà." Đế Phục nhắc nhở.

Người quản lý lắc đầu: "Hương thơm này đã nói lên tất cả rồi, sự xuất hiện của cậu thực sự rất quan trọng đối với chúng tôi."

Người phụ nữ nhìn Đế Phục, rồi lại nhìn món ăn trên bàn.

"Cậu có cần một bát cơm không?" Cơm rất đắt đỏ, nhưng nếu sau đó ký hợp đồng suôn sẻ, cô ta tin rằng doanh thu của nhà hàng sẽ tăng gấp nhiều lần.

"Cơm....cơm, cơm?!" Đế Phục ngẩn người, đứng yên tại chỗ. Trong đầu, Thanh Mậu Ti ngay lập tức yêu cầu anh chấp nhận.

Đế Phục không còn cách nào khác, anh chỉ đành nâng đĩa thức ăn lên: "Tôi sẽ chia cho cô một nửa!" Thức ăn như cơm quá quý giá, nội tâm của anh không cho phép.

Đế Phục lấy một chiếc đĩa từ tủ khử trùng ra, chia năm phần ba cho người phụ nữ, rồi đưa luôn vào tay cô ta.

Người phụ nữ kinh ngạc, cô ta nhìn Đế Phục, rồi lại nhìn đĩa thức ăn trong tay, nụ cười dần trở nên chân thành hơn, cô ta nói: "Tính cách của cậu ở Cựu Đại Lục này rất hiếm gặp."

"Phần lớn những người ở đây đều là bọn khốn nạn, mặc dù bề ngoài bọn họ lại ăn diện như lũ chó đeo da người vậy." Người phụ nữ đón nhận ý tốt của Đế Phục.

Vị quản lý này có vẻ ngoài rất đoan trang, khuôn mặt hơi tròn, ngũ quan khá lớn, cười rộ lên mang lại cho người ta cảm giác đây là người hiền từ, phúc hậu.

Nhưng trên cổ quản lý lại xăm một đôi mắt. Đôi mắt có màu vàng, đồng tử hình chữ nhật như của dê. Hình xăm này phá hỏng hoàn toàn khí chất của cô ta.

"Nhưng cá nhân tôi lại không thích những tên như vậy." Quản lý vỗ nhẹ vào mặt Đế Phục hai cái: "Tôi thích kiểu dễ thương như cậu hơn."

"Cậu có cần ở đây cùng cậu không? Hay cậu muốn ăn một mình?" Quản lý rút tay lại.

"Tôi ăn một mình là được." Đế Phục có chút bối rối, chủ yếu là vì trong đầu Thanh Mậu Ti đang hét lên, yêu cầu đuổi cô quản lý đang muốn giở trò này rời đi.

Quản lý cũng không ép buộc: "Được thôi, tôi sẽ nhờ người mang cơm đến cho cậu, sau đó chúng ta sẽ bàn về hợp đồng."

Cô ta đẩy cửa ra rời đi. Trong khí đó, Thanh Mậu Ti vẫn còn trong trạng thái nổi điên, gào thét trong đầu Đế Phục: [Lũ khốn khiếp này đúng là có gu không ra gì! Chỉ nhắm vào những kẻ ngốc mà quấy rối!]

"Nhưng mà tôi thấy vị quản lý này có vẻ rất tốt mà." Khi không có ai, Đế Phục có thể mở miệng nói chuyện mà không lo bị phát hiện qua camera giám sát.

[Tốt? Tốt ở chỗ nào?] Thanh Mậu Ti kinh ngạc: [Cô ta chỉ quan tâm đến tay nghề nấu nướng của cậu thôi! Tôi nói cho cậu biết, loại phụ nữ như thế này không thể kết thân được!]

"Anh nói như thế có phần phiến diện." Đế Phục mở miệng, với tư cách là một người máy có đạo đức, anh phải sửa lại lời nói của Thanh Mậu Ti: "Anh không thể nhấn mạnh từ 'phụ nữ', đừng biến mình thành một tên phân biệt giới tính chứ."

Mỗi người máy đều có thiết lập hệ thống như vậy, họ sẽ không tấn công con người, tuyệt đối tuân thủ các quy tắc đạo đức. Thực ra điều này không hoàn toàn đúng với Đế Phục, nhưng sau khi trung tâm điều khiển của anh bị hỏng, Đế Phục đã tự nhận mình là một người máy gia dụng, và cũng tự giác tuân thủ theo các quy tắc này.

"Hơn nữa, đây là kỹ năng nấu nướng của anh." Đế Phục chỉ làm công cụ trung chuyển mà thôi, anh nhìn qua bát thịt hầm khoai tây, lặng lẽ nuốt nước bọt: "Kỹ năng nấu ăn siêu đỉnh."

[Trên đầu con dao có chữ "sắc" cậu biết không? Không thể không cảnh giác người mới gặp, cậu biết không?] Thanh Mậu Ti lười quan tâm đến mấy thứ gọi là quy tắc: [Cậu con mẹ nó nâng cao cảnh giác lên cho tôi! Cậu thậm chí ngay cả cơ quan sinh dục thứ hai của nam giới cũng không có, không cần phải nghĩ lung tung làm gì!]

"Ả? Tôi có mà."

[Cậu đừng có bịp! Tôi chưa phải chưa từng thấy 005, trên người gã ta cái gì cũng không có.]

"Nhưng tôi thực sự có mà." Đế Phục dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa, của tôi còn có thể tháo lắp, nâng cấp, và thay mới nữa."

Thanh Mậu Ti: [...Rốt cuộc cậu là loại người máy gì vậy?] Thật sự rất đáng nghi.

Câu trả lời của Đế Phục vẫn là người máy gia dụng, hiện giờ sự chú ý của anh hoàn toàn không còn tập trung vào Thanh Mậu Ti nữa, anh chỉ muốn ăn món ăn trước mặt.

Hơn mười phút sau, một con robot nhỏ hình bầu dục, dài một decimet bay tới.

Nó đáp xuống bàn gần chỗ Đế Phục, ba chân trụ từ phía dưới cơ thể nó thò ra, bảo đảm ổn định.

Sau đó, một khe hở xuất hiện trên bụng tròn của nó, khe hở mở ra, bát đựng cơm bên trong cũng lộ ra.

Đế Phục hoàn toàn tạm thời mất khả năng suy nghĩ: "Cơm!"

[Đừng có như thằng ngốc...]

"Cơm trắng nóng hổi!" Đế Phục lại nói: "Còn nóng hổi! Mùi thơm quá!"

Thanh Mậu Ti không nói gì nữa.

Đế Phục lấy đũa từ bụng của robot nhỏ đó ra, đầu tiên ăn một muỗng cơm, nhai hơn ba mươi lần: "Ngọt!". Vì ngọt này rất lạ, vừa thơm vừa ngọt, vị ngọt không đậm, có một cảm giác mà Đế Phục không thể mô tả, cuối cùng anh chỉ có thể đổ lỗi cho sức hấp dẫn của nguyên liệu cao cấp.

Sau đó, Đế Phục ăn một muỗng thức ăn.

Khi thịt hầm kèm khoai tây được đưa vào miệng, anh dừng lại đứng bất động, như thể bị đứng máy.

[Cậu có sao không?] Thanh Mậu Ti có chút hoang mang, có lẽ người ở thời đại này có khẩu vị khác hơn so với thời đại của hắn, có lẽ Đế Phục không thích hương vị này.

Rồi Thanh Mậu Ti thấy Đế Phục khóc. Những giọt nước mắt to tròn, có màu xanh nhạt, rất đẹp, nhưng điểm quan trọng là: [Cậu thậm chí còn hoàn hảo đến mức có tuyến lệ!]

Đế Phục không trả lời câu hỏi của hắn, Đế Phục nhìn vào bát thức ăn: "Đây, đây...đây rốt cuộc là thứ gì vậy?!"

"Trên thế giới này còn có hương vị như này?!" Giọng điệu của Đế Phục vô cùng khoa trương.

Đế Phục bị sốc, anh run rẩy, anh không thể diễn tả được tâm trạng mình lúc này, anh nghĩ đến việc mỗi muỗng thức ăn này nếu ăn từng muỗng từng muỗng càng ngày càng ít đi, lòng anh đau nhói.

"Tôi... tôi đã ăn rồi." Tay Đế Phục run rẩy, cầm lấy bát: "Anh...anh có thể giúp tôi cất nó đi được không? Tôi muốn mỗi ngày ăn một miếng."

[... Mỗi ngày cậu có thể ăn mỗi món khác nhau, không cần phải làm vậy.] Thanh Mậu Ti nhận thấy Đế Phục thật sự rất giỏi trong việc làm mình trông đáng thương.

"Mỗi...Mỗi ngày?!" Đế Phục ngớ người ra, anh cảm thấy trung tâm điều khiển của mình sắp cháy rồi. Anh đứng đó, ngơ ngác, nước mắt tuôn rơi.

Sau khi rơi nước mắt một hồi lâu, Đế Phục giơ tay lên lau: "A, 'dầu máy' bị tiêu hao nhiều quá, phải đi tìm tinh linh thực vật rồi."

Vậy nên cậu ta chỉ đang giả vờ khóc bằng dịch năng lượng à?!

Thiết kế khốn nạn này là từ đâu ra?! Người tạo ra Đế Phục rốt cuộc nghĩ gì vậy?!

Đế Phục lại nếm thêm một miếng thức ăn, sau đó cảm động nói: "Tôi yêu anh chết mức."

Thanh Mậu Ti im lặng, cho đến khi Đế Phục ăn xong một nửa món ăn, Thanh Mậu Ti mới uể oải lên tiếng: "Đừng nói mấy lời làm người khác khó chịu như vậy." Đồ thần kinh, chữ "yêu" mà cậu lại dùng như vậy sao?

Hơn nữa, Thanh Mậu Ti chỉ đang đảm bảo rằng cơ thể mình không bị chết đói, không bị hành hạ bởi thức ăn kỳ lạ của thời đại này, không liên quan gì đến Đế Phục.

Đế Phục không trả lời, có lẽ anh không nghe thấy, anh chỉ đang cố gắng cảm nhận hương vị của món ăn, biểu cảm đầy cảm động, như thể anh đang ăn bữa ăn cuối cùng trong đời mình.

Ngay khi Đế Phục đang ăn muỗng cuối cùng, phân vân không biết có nên kết thúc niềm vui của mình hay không.

Màn hình giả lập trong suốt của nhà bếp bất ngờ bật lên.

Nhà bếp này chưa từng được sử dụng, màn hình giả lập này cũng chưa bao giờ được bật.

Màn hình giả lập bật lên chỉ có một khả năng duy nhất - thông báo khẩn cấp của cả thành phố và thị trấn.

Thường thì đó là tin về quỷ xuất hiện, toàn thành phố bị phong tỏa, đại loại là như vậy.

Nhưng lần này rõ ràng khác những lần trước.

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của 005, gã ta cười rạng rỡ, vẫn tươi sáng và vui vẻ như bình thường. Gã ta nói: "Tôi sẽ tìm ra anh, Đội trưởng à."

"Con quái vật độc tài biến thái này, không phải vì mất trí nhớ mà sẽ trở thành một đứa ngốc khờ khạo, ngoan ngoãn đâu." 005 nói, nụ cười có chút thay đổi, không rõ là ở đâu, nhưng nhìn gã ta giống như có thêm một chút gì đó bệnh hoạn: "Tôi đợi anh trở về, Đội ~ trưởng ~"

Hầu hết người dân ở Thành Ải Tinh khi nhìn thấy đoạn video kỳ quái này chỉ cảm thấy bối rối, thậm chí còn thốt lên: "Cái quái gì thế này?"

Trong nhà bếp, Đế Phục chỉ nghiêng đầu một chút rồi tiếp tục đắn đo làm thế nào để ăn nốt miếng cuối cùng.

Thanh Mậu Ti ẩn mình trong bóng tối, nhớ lại nụ cười bệnh hoạn của 005, rồi nhìn Đế Phục đầy lòng biết ơn, hắn nói: [Bắt không được người thì tung tin vịt sao? Phẩm hạnh của đồng đội cũ của cậu cũng thật không ra gì.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro